Phì thủy bất lưu ngoạinhân điền, nếu có cơ hội có thể cho người nhà làm thì đương nhiên nên giúp,giúp cho nhà mẫu thân đẻ thì rất tốt, sau này chính mình cũng sẽ có chỗ dựa.
Nhưng là điều đó chỉ tốtkhi nhà mẫu thân đẻ có thể tin tưởng. Bây giờ, Tương Nhược Lan với “nhà mẹ đẻ”,thân nhân này lại đầy cảnh giác nên cũng không muốn giúp bọn họ.
Hơn nữa, dựa vào quan hệbây giờ của mình và Cận Thiệu Khang, có muốn giúp cũng khó chứ, mình thì có tưcách gì mà nhờ hắn giúp đỡ.
Tương Nhược Lan đang nghĩlàm thế nào để đưa đẩy chuyện này lại nghe Kiều thị trách cứ Tương Phinh Đình:
- PhinhĐình, nói thế rất không có quy củ, chuyện của nam nhân sao đàn bà có thể xenvào? Ngươi không nên làm khó đường tỷ ngươi.
Sau đó quay đầu ôn nhunói với Tương Nhược Lan:
- NhượcLan, ngươi không cần đem những gì Phinh Đình nói để vào lòng, chuyện này ngươikhông cần xen vào đừng để Hầu gia không vui. Bá mẫu biết ngươi có tâm là được!
Bà nói như vậy đúng làngoài dự liệu của Tương Nhược Lan, bất kể bà ta có tâm tư gì, Tương Nhược Lanvẫn thấy nên nói rõ thái độ của mình là hơn:
- Cảm ơnbá mẫu đã suy nghĩ cho Nhược Lan, Nhược Lan cũng muốn Nhị ca ca, nhưng đúng nhưlời bá mẫu nói, đây là chuyện công của Hầu gia, Nhược Lan là đàn bà lắm miệng,có lẽ chỉ khiến Hầu gia không thích.
Tương Phinh Đình nghexong lời của nàng, mặt hơi biến sắc nhưng Kiều thị lại vẫn vui vẻ tươi cười cầmtay Tương Nhược Lan nói:
- Bá mẫuhiểu, chuyện này ngươi không cần để ý, an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.
Sau đó, Kiều thị cũngkhông nói chuyện này nữa, chỉ cùng Tương Nhược Lan nói chuyện đông tây, chủ yếulà nói chuyện xưa khi Tương Nhược Lan còn ở Tương phủ, trong lời nói lộ ra bàyêu thương, che chở Tương Nhược Lan như thế nào. Nhược Lan và các huynh muộithân tình ra sao....
Tương Nhược Lan chỉ ngồinghe, không phải là tình thân mình đã trải qua cho nên cũng chẳng có cảm giácgì.
Không lâu sau, mẫu thâncon Kiều thị liền đứng dậy cáo từ. Tương Nhược Lan đương nhiên muốn giữ lạidùng cơm nhưng Kiều thị cười khéo léo từ chối.
- Khôngquấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ngươi nói chuyện cùng chúng ta như vậy cũng mệtrồi, ăn cơm còn nhiều cơ hội.
Sau đó, Kiều thị cũng mờinàng khi nào thương thế tốt thì đến Tương phủ chơi, Tương Nhược Lan chỉ cườicười, không nói là có hay không.
Mẫu thân con Kiều thị rakhỏi Hầu phủ, ngồi trên xe ngựa của mình.
Trên xe, Tương Phinh Đìnhphẫn nộ nói:
- TươngNhược Lan kia vừa được An Viễn hầu, Thái hậu, hoàng hậu sủng ái thì không thèmcoi chúng ta vào mắt nữa. Mẫu thân xem, nàng ta tỏ thái độ không nóng khônglạnh như thế, đúng là không lương tâm, hoàn toàn không nhớ những ân đức củachúng ta.
Kiều thị vội vàng bịtmiệng nàng lại, nhíu mày nói:
- Ngươilắm miệng cái gì, bên ngoài đều là người Hầu phủ, để người nghe được rồi truyềntới tai nàng, sau này ngươi đừng hòng được nàng nhìn đến nửa con mắt.
Tương Phinh Đình gỡ taymẫu thân ra, nói nhỏ:
- Chẳnglẽ bây giờ chúng ta phải xem sắc mặt nàng? Vừa nãy chuyện của Nhị ca, ngươinhìn nàng tỏ thái độ gì kìa.
Kiều thị nhướng mày, cườicười:
- Ngươiđó, còn quá non, có một số việc không thể nói ra được. Bây giờ nếu Nhược Lanđược sủng, hôm nay chúng ta đến đây sao Hầu gia lại không biết. Lần này Hầu giaphụ trách điều động quan viên cấm vệ quân, tên Nhị ca ngươi đã ghi trong danhsách đó, hắn đương nhiên hiểu ý của chúng ta. Chúng ta là thân nhân duy nhấtcủa Nhược Lan, chút mặt mũi đó hắn sẽ vẫn giữ cho chúng ta. Cho nên, chúng tanhất định phải giữ quan hệ cùng Nhược Lan, phải cho nàng biết, chúng ta là thânnhân duy nhất của nàng, chúng ta tốt thì nàng tốt, chỉ cần nàng được sủng,chúng ta cũng sẽ không thiếu phần.
Vừa nói, bà vươn tay sửasang lại mái tóc cho nữ nhi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi, cười nói:
- Cònnữa, nếu mùa thu này tuyển tú được nàng giúp chuyện nhất định sẽ rất thuận lợi,lúc đó được Hoàng thượng sủng ái, ngươi sẽ chẳng phải nhìn sắc mặt của nàngnữa. Nữ nhi ngoan, tạm thời nhẫn đi...
Bà quay đầu đi, thanh âmtrở nên lãnh trầm:
- Chúngta mất rất nhiều tâm tư mới có hôm nay, không thể để thành công cốc được.
Tương Phinh Đình tỉnh táolại, nhìn mẫu thân mỉm cười, miệng cười như hoa:
- Conbiết rồi, mẫu thân.
Buổi tối, trời còn chưatối, Cận Thiệu Khang đã tới Thu đường viện.
Tương Nhược Lan nhìn hắnsửng sốt một hồi:
- Hầugia... hôm nay sao ngươi...
Sao hôm nay hắn lại tớinữa?
Mặc dù biết hắn sẽ khôngđộng chạm đến mình nhưng nàng thấy hai người thường xuyên ở chung một chỗ khôngphải là chuyện tốt.
Cận Thiệu Khang đi tớibên giường, nhìn nàng nói:
- Hôm nayđỡ hơn tí nào không, hôm qua vốn định lại đây nhìn nàng một chút nhưng chuyện ởphủ nha bận rộn, lúc về thì đã muộn quá rồi, nghĩ rằng nàng đã ngủ nên khôngtới.
Tương Nhược Lan nghe vậylòng buông lỏng, thì ra chỉ lại đây xem một chút.
- Hầugia, hôm nay ta khá hơn nhiều, đã có thể ngồi được rồi, chắc qua hai ngày nữalà khỏi hẳn.
- Vậy thìtốt. Cận Thiệu Khang cười cười, như là rất vui vẻ.
Lúc này, Liên Kiều bướclên, cung kính hỏi:
- Hầu giacó cần thay quần áo?
Lúc này, Cận Thiệu Khangvẫn mặc triều phục, Liên Kiều hỏi như vậy cũng có thể như là hỏi hắn đêm nay cóở lại đây không?
Cận Thiệu Khang gật đầu:
- Thayquần áo ..
Lời vừa nói ra, TươngNhược Lan ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
Liên Kiều vui mừng, vộivàng gọi Hoa Anh và mấy nha hoàn khác đến hầu hạ Cận Thiệu Khang thay triềuphục, vừa bưng nước lên cho hắn rửa mặt mũi, cuối cùng mang trà lên rồi mới luixuồng hết.
Rửa mặt rồi thay thườngphục, Cận Thiệu Khang tinh thần sảng khoát, hắn ngồi ở ghế khắc hoa, nhàn nhàphẩm trà.
Tương Nhược Lan hỏi hắn:
- Hầu giaăn cơm chưa?
Bình thường, Cận ThiệuKhang luôn ăn cơm tối cùng thái phu nhân.
- Vẫnchưa. Đến thỉnh an mẫu thân rồi tới luôn đây.
Lại nói:
- Lầntrước canh hạt sen ăn ngon lắm, sau này saiphòng bếp làm vài lần đều cảm giác không giống với nơi này.
Tương Nhược Lan nói:
- Hôm naytrong viện cũng làm canh này, nếu Hầu gia thích thì chút nữa ăn nhiều một chút.
Tiếp theo lại bảo Liên Kiềuchuẩn bị cơm tối.
Ăn xong cơm tối thì trờicũng tối hẳn, Tương Nhược Lan thấy không còn sớm, liền bảo Liên Kiều mang nướclên cho bọn họ tắm rửa.
Tương Nhược Lan tắm rửarất mất thời gian nên để Cận Thiệu Khang tắm trước, cho hắn đi ngủ sớm mộtchút.
Cận Thiệu Khang tắm xongđi ra, nha hoàn đổi nước rồi đỡ Tương Nhược Lan vào.
Hai ngày này Liên Kiều vàHoa Anh thấy nàng bị thương đi lại không tiện nên muốn hầu hạ nàng tắm rửa,nhưng là Tương Nhược Lan lại không quen. Tắm rửa đều là bọn nha hoàn đỡ vào bồnnước sau đó để bọn họ ở ngoài bình phong chờ, bao giờ nàng tắm xong thì đỡ nàngra.
Nhưng hôm nay, Cận ThiệuKhang ở trong phòng, Liên Kiều và Hoa Anh vốn sợ hắn nên dìu Tương Nhược Lanvào bồn tắm xong thì đều lui ra ngoài hết, nghĩ đợi lúc nào phu nhân gọi thìvào hoặc có khi Hầu gia đỡ phu nhân ra cũng chưa biết chừng.
Nhưng không nghĩ tới, từgian tắm rửa đến ngoài cửa lại có một khoảng cách lớn, lại cách qua một tấmbình phong và cửa, Tương Nhược Lan tắm xong, gọi Liên Kiều mấy lần cũng khôngthấy ai vào.
Cận Thiệu Khang ngồi đọcsách đầu giường, nghe thấy nàng gọi thì hỏi:
- Saothế?
- Hầu giacó thể gọi một nhà hoàn vào cho ta được không, ta không thể tự ra khỏi bồn tắmđược.
Cận Thiệu Khang trở mình,thấy hình ảnh qua bình phong mơ hồ, sương khói liễu nhiễu, trong đầu lại hiệnlên tình cảnh đêm đó, trong lòng nóng lên, không nhịn được nói:
- Ta tớigiúp nàng
- Khôngcần!
Tương Nhược Lan nói nhưchém đinh chặt sắt, trong lòng thầm mắng: đồ sắc lang, định thừa lúc người khácgặp nạn mà hôi của, ta không cho ngươi cơ hội này!
- Hầu giagọi Liên Kiều vào đi.
Cận Thiệu Khang ngượngngùng đi xuống giường, tới cửa sổ nhìn ra thấy mấy nha hoàn đứng ngoài sân tròchuyện. Hắn lui ra phía sau, xoay người nhìn phía bình phong nói:
- Lũ nhahoàn càng ngày càng không quy củ, không biết chạy đâu hết rồi, để ta sai Trữ Antìm bọn này về, chỉnh ột trận mới được.
Tương Nhược Lan tin làthật, nghĩ bọn nha hoàn có thể là thấy Cận Thiệu Khang ở đây nên lui hết xuốngrồi. Đều là các cô nương nhỏ, không nên làm các nàng sợ hãi.
- Vừa nãyta quên mất, ta sai các nàng đi làm chuyện khác, các nàng có lẽ đi làm rồi. Tatự mình ra cũng được.
Vết thương trên ngườicũng khá hơn nhiều, chắc tự ra khỏi bồn tắm cũng không sao
- Thật sựkhông cần ta giúp?
- Khôngcần!
Tương Nhược Lanhướng về chỗ hắn nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tương Nhược Lan vịn lênthành bồn, một chân từ từ nhấc lên bước qua bồn khiến mông lại đau, nàng đauđến nghiễn răng, nhắm chặt mắt mà cố nhịn, buông chân xuống. Lại cẩn thận giơchân kia lên. Nhưng chân kia lại bị trượt đi, mắt thấy sắp ngã đến nơi, nàngvội vã ôm chặt bồn tắm, không nhịn được mà sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cận Thiệu Khang ở bên ngoàiđang chán nản, nghe thấy nàng kêu cũng không suy nghĩ gì vội vọt vào, ôm nganglấy nàng.
Cứ như vậy, Tương NhượcLan hoàn toàn lõa lồ nằm trong lòng hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hươngtrong lòng, ánh mắt Cận Thiệu Khang không khỏi di chuyển khắp người nàng.
Da dẻ trắng như tuyết hơiửng hồng, trên da còn đọng lại vài giot nước, dưới ánh nến tại nên ánh sáng lóera khiến nàng như giọt sương sớm trong đóa hoa, mềm mại, ôn nhuộm.
Trên người mỗi một chỗđều hoàn mỹ tới vô cùng, cổ thon dài, khuôn ngực săn chắc, eo nhỏ mềm mại, chândài trắng nõn...
Trong khoảng thời giannày Cận Thiệu Khang vẫn không tới gần nữ sắc, thấy tình cảnh trước mắt, máutrong người sôi trào, tiểu phúc nóng rực khiến hắn vô cùng khó chịu. Trên taykhông khỏi dùng thêm sức lực đem thân thể kiều nhuyễn của nàng dựa sát vào hắn.
Mùi hương thơm như hoalan tràn ngập quanh hắn khiến cả người hắn như chìm trong sương mù.
Tương Nhược Lan đang chậtvật, chợt thấy cả người nhẹ bẫng, quay đầu lại đã thấy mình nằm trong lòng CậnThiệu Khang. Lại thấy hắn cũng không hề chớp mắt nhìn nàng, mặt ửng hồng, mắtnhư đầm nước sâu, có một thần sắc kì dị thì nàng mới nhớ ra bản thân không mộtmảnh vải. Lập tức ngượng ngùng vô cùng, mặt đỏ bừng, cội vàng kêu to lên:
- Này,ngươi không được nhìn, nhắm mắt lại!
Đôi tay luống cuống khôngbiết nên che ngực hay che hạ thân, cuối cùng giờ lên bưng kín mắt hắn.
- Ngươimau buông ta ra
Mặc dù Cận Thiệu Khangtrăm lần không muốn nhưng bản thân có phong độ quân tử, không thể miễn cưỡngngười khác được.
Hắn vô cùng không muốnbuông tay ta, Tương Nhược Lan từ từ trượt xuống người hắn. Đến khi chạm đất,bụng chạm phải một vật cứng rắn, cúi đầu chỉ thấy trung y của hắn không biếttán ra từ khi nào, lộ ra vùng ngực rắn chắc cùng với quần dài màu trắng. Mà chỗgiữa quần dài lại có một vật nhô cao, như là đỉnh trướng.
Tương Nhược Lan lập tức ýthức được đó là cái gì! Toàn thân như bị thiêu cháy, bối rối quát to một tiếng,muốn đẩy hắn ra. Nhưng trên mặt đất chỗ nào cũng là nước, nàng vừa động chânthì đã bị trượt, cả người nhào vào lòng hắn, Cận Thiệu Khang vội vàng ôm lấynàng, như vậy, thân thể nàng gắt gao dán lên ngực hắn.
Cảm giác được ngực nàngmười phần mềm mại, Cận Thiệu Khang mất rất nhiều sức lực mới khống chế được bảnthân không áp nàng xuống dưới thân.
- Lần nàylà nàng vọt tới lòng ta, không phải tại ta nhé.
Hắn rất vất vả mới nói rađược những lời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...