Thắm thoát cũng gần đến đầu tháng giêng.
Tất cả học sinh đề sẽ được nghỉ đông đến tháng 2 năm sau.
Hôm đó là bữa học cuối cùng đánh dấu kết thúc một học kỳ. Một số tiểu thư, thiếu gia trong lớp dần cảm phục Bối Y và bắt đầu cải thiện thái độ học tập của mình, ngoại trừ cái tên ác ma kia.
Cứ mỗi tuần sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm đều gọi Bối Y lên nhận xét về thái độ học tập của các bạn trong lớp, nêu lên suy nghĩ của mình về những vấn đề trong xã hội hoặc chia sẻ một số kinh nghiệm học tập của mình cho lớp.
Lúc đầu đa số các cô cậu trong lớp đều không quan tâm nhưng dần dần với những suy nghĩ đơn giản nhưng chân thực, lời nói của Y Y đã đi vào lòng của mọi người.
Từ đó thành tích của lớp có sự cải thiện đáng kể, không có một bạn nào thi dưới 70 điểm.
Thậm chí, cô giáo có đề nghị sẽ bầu Bối Y làm lớp trưởng cho lớp nhưng Bối Y từ chối.
Bối Y tiến cử cho tiểu thư Diệp Tiểu Vân làm lớp trưởng của lớp.
Hết tiết, Tiểu Trang chạy lên trách Bối Y tại sao không chịu làm lớp trưởng.
Cô thà nhường chức vụ của mình cho Bối y chứ không muốn nhường cho Diệp Tiểu Vân kia.
Bối Y lắc đầu cười, đẩy nhẹ trán Tiểu Trang mà nói:
- Cậu đó.
Cũng bớt gây chuyện đi.
Lo học cho tốt là được rồi.
Để sau này còn thi đậu ngành luật nữa.
Tuy hiện tại kết quả của cậu đã có tiến bộ rất nhiều nhưng với số điểm đó cậu khó mà thi đậu ngành luật ở trường đại học danh tiếng đấy.
Một giọng nói bực bội cắt ngang cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Trang.
- Hứ! Làm bộ, làm tịch! Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng làm gì không muốn? Tôi không tin rằng cô đến trường này học mà không có âm mưu.
Dứt lời Lâm thiếu gia cũng đứng lên quẩy ba lô mình rồi đi ra khỏi lớp.
Khi đi ngang qua Bối Y cũng không quên liếc ánh mắt thâm trầm ấy nhìn cô.
Hàn thiếu gia và Vương Hưng cũng xách ba lô đi theo sau.
Từ sau cái đợt Bối Y bị thương đến nay có cái gì đó luôn bảo vệ cô, cô rất an bình mà học ở trường, không gặp những trở ngại thương tổn đến thân thể.
Hầu như mỗi lần cô và bạn mình đi đâu cũng có cảm giác có người đi theo bảo vệ bọn họ nhưng vẫn không phát hiện được là ai.
Thời gian trôi qua cũng gần hết một học kỳ, Bối Y hồi tưởng lại từ lúc mình vừa đặt chân đến Thành Đô này, những chuyện vui buồn gì đều xảy ra.
Cô không chắc mình có thể hoàn thành tuổi thanh xuân mình ở đây nhưng thời gian này cũng đã cho cô những người bạn tuyệt vời.
Mai này nếu có rời khỏi, cô vẫn có cái để nhớ.
Những tâm sự, ước mơ của ba đứa đều nói cho nhau nghe.
Vân Trang thì muốn trở thành luật sư, Mộc Thảo thì muốn trở thành nhà điều chế hương và thiết kế.
Còn Bối Y muốn trở thành bác sĩ.
Ba người đều có những ước mơ cao đẹp, đều muốn giúp đỡ cho những người khó khăn, những trẻ em mồ côi, người già neo đơn.
Tiểu Trang thì muốn bảo vệ cho lẽ phải, bảo vệ cho những người thấp cổ bé họng không thể chống lại quan quyền cậy thế hiếp người.
Mộc Thảo cũng thế và cô cũng muốn thỏa mãn niềm đam mê thiết kế của mình.
Mọi người đều nhất quyết sẽ cố gắng thật nhiều để sau này hoàn thành ước mơ của mình.
Tiểu Trang còn tiết lộ cho Bối Y biết là anh Nhật Minh cũng có ý định sau này sẽ làm bác sĩ.
Không biết tại sao anh ấy lại chọn ngành ấy nữa.
Trước đây anh ấy không thích nghề này cho lắm.
Kết thúc buổi học, Bối Y cùng mọi người về nhà.
Ra khỏi cửa lớp thì Diệp Tiểu Vân đứng đợi ở đó.
- Tôi muốn nói chuyện với cô một chút.
Diệp Tiểu Vân nhìn vào Bối Y nói.
- Này! Cô định làm gì nữa hả? Bối Y đâu có giành làm lớp trưởng với cô nữa đâu mà cần nói chuyện với bạn ấy.
Tiểu Thảo nói với Tiểu Vân.
- Yên tâm đi.
Tôi sẽ không làm tổn hại đến một cộng tóc của Bối Y đâu.
Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy thôi.
Tiểu Vân trả lời.
- Có chuyện gì không thể nói ở đây được sao.
Tiểu Trang đáp trả.
- Được rồi.
Được rồi.
Không có gì to tát đâu.
Các cậu xuống dưới đợi mình trước đi.
Mười phút nữa mình sẽ xuống.
Để tránh tình trạng chưa nói hai ba câu lại xông vào đánh nhau Bối Y phải chặn trước hai bên.
Nghe Bối Y nói thế.
Tiểu Thảo và Tiểu Trang gật đầu đồng ý.
Trước khi đi xuống tầng dưới, hai người còn quay lại nói:
- Có gì cậu phải gọi điện liền cho mình.
- Ừ.
Rồi.
Có gì mình sẽ gọi điện liền.
Sau khi hai người bạn mình rời đi, Bối Y cùng Tiểu Vân đi ra ban công trường nói chuyện.
- Tại sao cô không muốn làm lớp trưởng? Tiểu Vân hỏi.
Bối Y: - Cũng như lúc nãy đã nói trước lớp rồi.
Thật ra tôi chỉ muốn tập trung vào việc học thôi.
Còn lại những việc khác tôi đều không quan tâm.
Với lại ở đây đa số đều là con nhà có gia thế.
Nếu để một người không có tài sản gì, gia đình nghèo bậc nhất, ngoài cái đầu học tập ra thì mọi người có đồng ý để người như thế lãnh đạo mình không? Chắc chắn là không rồi.
Với lại trước đây tôi cũng từng hứa với cô rồi.
Mong rằng cô sẽ giữ được lời hứa của mình.
- Tiểu Vân: - Cô không nghĩ tôi làm sao có tư cách lãnh đạo lớp hả?
- Thật ra ai cũng có hoàn cảnh riêng của mình.
Học ở ngôi trường quý tộc này cũng gần một học kỳ rồi.
Đa số cái mà người ta quan tâm đầu tiên là gia đình của bạn giàu đến mức nào, ba của bạn làm chức vụ gì trong ban lãnh đạo, bạn có bao nhiêu tài sản, xe xịn, tiền tỷ, đồ hiệu,...!chứ không ai quan tâm rằng gia đình bạn làm giàu bằng cách nào, đi từ công việc gì lên để có những thành công như hôm nay.
Tuy ba của cô là từ việc tham mà lên nhưng cô cũng biết đó là điều trái với pháp luật và khi cô có suy nghĩ như thế thì ít nhiều bản năng làm người tốt trong cô đã chiến thắng.
Tôi chỉ muốn nói với cô làm gì thì làm, hãy chừa cho mình một đường lui.
Cô hãy khuyên ba mình một chút, đừng để ông ấy lún sâu vào tội lỗi.
Tôi tin rằng cô sẽ có cách để xử lý và làm tốt nhiệm vụ của mình.
- Bối Y.
Có ai nói với cô rằng cô có một cái nhìn sâu sắc, biết đâu là mấu chốt vấn đề mà tùy theo đó để có cách ứng xử phù hợp chưa? Tôi phục cô rồi.
Cảm ơn cô đã giữ lời hứa của mình.
Cô muốn tôi thực hiện lời hứa gì không?
- À.
Có.
Hi hi hi.
Tôi hy vọng rằng từ nay về sau cô và Tiểu Trang sẽ không còn đánh nhau, chống phá nhau nữa được không? Tiểu Trang cậu ấy là một người thẳng tính, thấy gì nói nấy, hoàn toàn không có ác ý nào khác.
Chúng ta cũng đã học chung một học kỳ rồi, các ân oán cũng nên giải quyết hết để đón chào một học kỳ mới chứ.
- Được thôi.
Tôi hứa với cô.
Từ nay về sau tôi sẽ không gây sự với cô ấy nữa.
Dù cô ấy có gây sự tôi cũng sẽ cố gắng nhịn.
Tạm biệt.
Sang năm gặp lại.
Nói xong Tiểu Vân quay người đi.
Vừa được bốn bước cô ta bỗng quay lại nói:
- Lăng Bối Y! Cảm ơn cô về tất cả.
Lần đầu tiên Diệp Tiểu Vân đã nở nụ cười với cô.
Bối Y cảm thấy thật sự trong cuộc sống này không có chuyện gì không thể giải quyết, chỉ là cách giải quyết của mỗi người như thế nào thôi.
Nhẹ nhõm rồi.
Về nhà ăn tết thôi.
Bối Y vui vẻ bước thật nhanh đến nơi hai cô bạn thân mình đang chờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...