Không biết có phải tên ác ma kia khởi lòng nhân từ hay có dự tính khác, trôi qua mấy ngày thi Bối Y cực kỳ yên ổn, hắn không chọc phá cô mọi lúc như trước, cứ thế trôi qua những ngày thi giữa kỳ.
Qua kỳ thi Bối Y bị sụt cân nghiêm trọng, vì cô không có ghi lại bài vở trên lớp nên phải dành thời gian hệ thống lại bài vở, tìm đọc thêm tư liệu thầy cô cho.
Tuy nói trường phổ thông không học nhiều nhưng ở đây chương trình học giống một phần với hệ thống đại học ở trong nước chỉ khác là không có những bài tiểu luận dài cho những môn học.
Thi xong, cô Hà đưa cả ba đứa đi ăn một bữa thịnh soạn.
Ngày hôm đó, Bối Y bị cô bắt ăn đến nỗi bụng cô căng tròn như cái trống, những ngày sau đó cũng thế.
Sau kỳ thi giữa kỳ là chuẩn bị thi thể thao để chọn vào đội tuyển trường.
Dù Bối Y không đăng ký vào đội aerobic của trường nhưng cô giáo dạy thể dục cho lớp cô đã đề tên cô vào danh sách thí sinh thi aerobic; Mộc Thảo và Vân Trang cũng không tránh khỏi việc phải thi vào đội tuyển tennis trường.
Trong lúc học, có một cuộc kiểm tra tổng quát các môn thể thao, cô giáo theo dõi biết được bạn nào giỏi về cái gì.
Đối với Y Y thì kĩ thuật chơi bóng, cô chỉ nắm những cái cơ bản mà thực hành.
Môn nào cô cũng học được nhưng không chuyên môn nào.
Riêng chạy thì kết quả trung bình vì sức khỏe cô yếu do ảnh hưởng của việc sinh non lúc nhỏ.
Sau khi kiểm tra các bạn trong lớp, cô giáo đều chọn được những gương mặt điển hình cho đội tuyển trường, riêng Bối Y cô giáo không biết xếp cô vào đâu, bỗng nghĩ đến đội tuyển aerobic, cô liền cho Y Y xem một bài thể dục nhảy theo nhạc.
Sau khi xem qua một lần, cô giáo bảo Y Y nhảy lại bài đó, Y Y liền nhảy lại trước con mắt kinh ngạc của lớp và cô giáo.
Vì bài thể dục này có rất nhiều thao tác nhảy, uốn dẻo kết hợp nhiều động tác khác nhưng Y Y nhảy lại rất đúng và chuẩn xác từng động tác.
Thậm chí khi cô nhảy còn toát lên khí chất của một người đã từng luyện qua.
Từ đó cô giáo quyết định đưa Y Y vào đội tuyển aerobic của trường.
Ngày thi để xét vào đội tuyển, hôm đó bất ngờ Bối Y bị đến tháng.
Cô phải đến phòng vệ sinh để xử lý.
Vừa bước vào phòng vệ sinh ở bên một phòng thay đồ, Bối Y bỗng nghe tiếng rên mờ ám.
- Ây ya...Lâm đại thiếu gia, cậu nhẹ nhàng một chút được không...hư...ư..ư...em sắp không chịu nổi rồi...ư...ư...
Bối Y nghe mà ngượng đỏ mặt, cô không ngờ lại xảy ra chuyện ấy ở trường học này.
Bối Y tranh thủ thay đồ nhanh chóng để mau rời khỏi đây, không làm phiền họ.
Trong lúc vội vã cô làm rơi dây buộc tóc của mình.
Thay đồ xong, cô cũng nhanh chóng rời khỏi mà quên kiểm tra lại.
Đến khi cô đi ra bên ngoài thì phòng kế bên, Lâm Ngạn Tước cùng với một nữ sinh đi ra, trên người nữ sinh đang chỉnh trang lại trang phục của mình.
Vừa mới bước đi, Lâm Ngạn Tước quay lại căn phòng đối diện nhặt sợi dây buộc tóc lên đồng thời nụ cười bí hiểm trên mặt của cậu ấy khiến cho nữ sinh kế bên cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn thầm rủa: - Lăng Bối Y!
Sau khi chạy thật nhanh để đến chỗ thi tuyển, Mộc Thảo và Vân Trang lo lắng cho Bối Y, không biết cậu ấy đi đâu rồi.
Nhìn thấy được Bối Y, hai người mới nhẹ nhõm một cái, tiến gần Bối Y, Thảo hỏi:
- Nãy giờ cậu đi đâu thế? Cô giáo mới tìm cậu đấy.
Bối Y vẫn còn hồi hộp chuyện lúc nãy nên ghé sát vào tai của hai người mà nói:
- Mình đến kỳ nên phải đi thay đồ.
Nào ngờ đến phòng vệ sinh thì gặp Lâm đại thiếu gia đang làm chuyện kia với một bạn nữ sinh ở đó.
Tiểu Thảo há hốc mồm, kinh ngạc nhìn sang Bối Y hỏi: - Có thật không?
Y Y gật đầu khẳng định.
Tiểu Thảo liền hỏi
- Y Y! Thế cậu có để quên cái gì ở đó không?
- Mình cũng không biết.
Lúc nãy hoảng quá nên mình loạn lên, luống cuống thay đồ xong chạy về đây ngay.
Vân Trang xoay Bối Y một vòng rồi chợt lên tiếng:
- Y Y! Cái dây buộc tóc của cậu đâu rồi?
- Hả! Mình không chắc nữa.
Chắc nó rớt ở đâu rồi.
Chết rồi.
Làm sao bây giờ.
Ba đứa đang đối mặt nói chuyện với nhau, Tiểu Thảo thấy Lâm Ngạn Tước đang đi đến, liền bảo Bối Y bình tĩnh, lát nữa thi xong chạy đến phòng vệ sinh xem thử.
Đừng nói chuyện này với một ai khác.
Dù có hơi lo lắng nhưng Bối Y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô tiến vào bên trong để chuẩn bị cho thi tuyển.
Các bạn vào đội tuyển bóng rổ thi trước.
Bối Y ngạc nhiên khi nhìn xuống vị trí giám khảo chấm tuyển có Lâm thiếu gia ở đó.
Sau đó cô nghe một Tiểu Thảo nói:
- Lâm thiếu gia trước đó là thành viên của đội tuyển bóng rổ quốc gia cùng với Hàn thiếu gia và Vương thiếu gia nên cậu ấy làm trong ban giám khảo là đúng rồi.
Bối Y bất ngờ khi Lâm thiếu gia cũng biết chơi bóng rổ.
Trên sân đấu có hai đội chuẩn bị thi đấu.
Một đội mặc áo đỏ, còn đội kia mặc áo xanh dương.
Dù ở đây toàn là thiếu gia nhưng Bối Y công nhận họ không phải công tử bột, nhìn vóc dáng của mỗi người đều cao ráo và mạnh mẽ.
Những pha đấu bóng nhìn rất đẹp mắt.
Trải qua nửa tiếng thi đấu, mọi người được nghỉ giải lao 5 phút.
Một số bạn học sinh nữ đến đưa nước và khăn lau cho một vài bạn nam đó.
Bỗng dưng cảm giác được có một ánh mắt sắc bén nào đó nhìn đến mình, Bối Y chợt quay lại thì chạm phải ánh mắt của Lâm Ngạn Tước, ý nghĩ về chuyện lúc nãy thoáng qua, Y Y lắc đầu bỏ qua, cô theo cô giáo vào trong tập lại bài thể dục.
Trong lần này, Y Y bị cô giáo bắt là người nhảy chính, vì thế trong đội tuyển càng thêm người không thích Bối Y.
"Phạch"! Bối Y bị trượt chân, té xuống sàn nhà.
Do bất ngờ cô không kịp tránh.
Cả người cô ngã sõng soài xuống đất.
Nghe tiếng bạch rất lớn.
Mộc Thảo quay qua thì thấy Bối Y đang nằm dưới đất.
Cô vội chạy đến đỡ Bối Y đứng dậy.
Một số bạn khác thấy thế cũng lật đật chạy đến.
Cô giáo cũng bất ngờ vì sự cố này, cô bước vội đến chỗ Y Y.
- Y Y! cậu không sao chứ? Có chỗ nào khó chịu không?
- Bối Y! Em không sao chứ.
Có thể đứng lên được không? Cô giáo hỏi.
- Không sao! Không sao! Chỉ là hình như mình bị trật cổ chân rồi thì phải.
Nó đau quá.
Cô giáo nghe Y Y nói thế liền cầm lấy khớp cổ chân của cô lên và xem.
Cô giáo lật qua, lật lại sau đó nắn lại khớp chân cho Bối Y.
- Giờ cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn không?
- Dạ tốt hơn rồi ạ cô.
Cảm ơn cô.
Y Y được Mộc Thảo đỡ đứng lên.
Các bạn khác thì tìm nguyên nhân khiến Y Y bị trượt té thì nhìn thấy một vũng nước ngay bậc cửa.
Với sàn nhà này chỉ cần có chút nước nếu người không cẩn thận sẽ bị té như chơi.
Mộc Thảo cũng thấy, nhìn xung quanh thì thấy có một nhóm ba bạn nữ sinh khác đang tụ tập, chỉ trỏ về hướng này.
Trong đó có một người cười mỉa mai.
Cơn tức điên nổi lên, Mộc Thảo tính qua bên đó nói chuyện nhưng Y Y cầm tay Tiểu Thảo lại, lắc đầu với cậu ấy.
- Đừng làm ồn lên.
Chưa biết có phải là do họ cố ý hay không nữa.
Chúng ta cứ im lặng thôi.
- Nhưng mà họ....!Tiểu Thảo bực tức nói với Y Y.
Vân Trang: - Mặc kệ họ đi.
Chúng ta không nên gây chuyện ở đây.
Huống chi Bối Y cũng sắp đến giờ thi rồi.
Dù rất tức giận nhưng Tiểu Thảo cố kìm nén xuống.
Hai người dìu Y Y đến băng ghế ngồi nghỉ.
Do sự cố bất ngờ này, Y Y cảm thấy toàn thân mình ê ẩm, đặc biệt là ở cổ chân cô rất nhức.
Dù cô giáo đã nắn khớp lại cho cô nhưng phần thịt mềm vẫn còn chấn thương một chút.
Cô lo lắng không biết lát nữa mình có hoàn thành được bài thi được không đây vì cô là người nhảy chính.
Một lát sau, cô giáo sau khi khởi động cho các bạn khác, đến chỗ Y Y hỏi:
- Bối Y nếu không nhảy được thì lát nữa không cần nhảy những động tác ở cổ chân.
Có gì cô sẽ nói với ban giám khảo một chút.
Em nên quấn băng vào cho đỡ nhức nhé.
Cô giáo lấy hai miếng vải ruy băng quấn vào cổ chân cho Y Y.
Loay hoay một hồi rồi cũng đến lúc nhóm cô lên thi.
Mộc Thảo nắm tay lại động viên Y Y cố lên.
Bối Y mỉm cười gật đầu với Tiểu Thảo.
Cô theo mọi người từ từ bước ra sân thi.
Cô giáo thể dục đã có mặt dưới bàn ghế giám khảo ghé vào tay của ban giám khảo nói cái gì đó sau đó quay lên Y Y gật đầu.
Bối Y dù lúc đầu không muốn thi vào đội tuyển aerobic của trường nhưng với sự nhiệt tình, tận tâm của cô giáo mình cô không thể để cô giáo thất vọng được.
Kìm nén cơn đau ở chân và toàn thân ê ẩm, Y Y quyết định sẽ nhảy hết sức mình cho bài thi này.
Nhìn bên trái là bàn giám khảo của quý thầy trong đội bóng rổ Y Y thấy ba đại thiếu gia vẫn còn ở đó.
Dù hơi giật mình nhưng Y Y nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống sân khấu, Mộc Thảo dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Y Y.
Tiếng còi báo hiệu cuộc thi bắt đầu, Bối Y nhắm mắt thở ra một hơi, cô mở to mắt mình ra bắt đầu bài thi.
- Này Lâm Ngạn Tước! Hình như con mồi của cậu bị thương ở chân thì phải.
Như thế thì làm sao mà hoàn thành bài nhảy này được.
Theo mình biết đây là bài "Work Bitch" của Brithney Spears phải nhảy rất nhiều.
Vương Hưng nhìn lên sân vận động mà lên tiếng
- Xem ra có nhiều người ghét cô ta thì phải.
Vương Hưng, cậu đi hỏi thăm giúp mình một chút lúc nãy bên trong có chuyện gì thế.
Có gì chúng ta có thêm người hại cô ta để khiến cho cô ta biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này.
Lâm Ngạn Tước vừa gõ tay lên bàn vừa nói.
- Yên tâm.
Cái gì chứ việc này thì mình tự tin.
Không một cô gái nào thấy mình mà mình không moi móc được thông tin từ họ.
Có thể nói cả ba người đều được tất cả phụ nữ hâm mộ, kể cả người lớn.
Trình độ sát gái của ba người đều đạt đến mức bậc nhất.
Nếu Hàn Gia Khiêm có nét đẹp cao lãnh, nghiêm nghị của một người con quân nhân thì Vương Hưng là một lãng tử hào hoa.
Trình độ sát thương của Vương Hưng là cao nhất trong ba người.
Chỉ cần là nam hay nữ gặp cậu ấy đều chết không lối thoát.
Nổi tiếng là thay bạn gái như thay áo, những phụ nữ bên cạnh của vị thiếu gia này đều là những người mẫu, siêu sao nổi tiếng trên thế giới.
Riêng Lâm Ngạn Tước - một vị đại thiếu gia băng lãnh, không ai có thể nhìn thấu được vị đại thiếu gia này, một người âm trầm bất định, tính tình khó chịu.
Nói một câu rõ ràng là chỉ cần làm nghịch ý với vị thiếu gia này sẽ chết không toàn thây.
Những người phụ nữ bên cạnh cậu ta cũng đều là người mẫu, người nổi tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...