Lê Thành lại tới văn phòng mật báo, nói Khương Nghiêu dẫn theo Đường Dục cùng đi ăn trưa với Tiêu Sí Hành.
Sắc mặt Tần Thời Luật tối sầm.
Tên Khương Nghiêu bệnh tâm thần này lại muốn làm gì đây?
Tần Thời Luật cảm thấy Khương Nghiêu có bệnh, chủ yếu là vì những hành động của Khương Nghiêu luôn khiến người ta không tài nào đoán được, cả ngày cứ treo cái gương mặt thân thiện vô hại kia, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, hay chơi cái trò hai mặt, luôn làm một số chuyện sau lưng khiến người ta trở tay không kịp.
Huỷ hợp đồng giữa Tiêu thị và Kình Hải, còn cố ý bại lộ thân phận, lúc đó Tần Thời Luật liền biết dù sớm hay muộn thì hai anh em Tiêu gia kia cũng sẽ đi tìm cậu ta, nhưng chuyện này tự cậu ta giải quyết là được rồi, kéo Đường Dục vào làm gì?
Khương Nghiêu nhất thời nảy lòng tham nên mới dẫn Đường Dục theo, chiêu này của hắn gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ để Tiêu Sí Hành nhìn rõ sự thật quan trọng, hắn còn đồng thời nhắc nhở Tần Thời Luật, ngoại trừ anh ta, Đường Dục vẫn còn rất nhiều lựa chọn, dù là kém cỏi nhất cũng có Tiêu Sí Hành.
Tiêu Sí Hành vẫn chưa biết bản thân đã vô tình trở thành mối đe doạ đối với Tần Thời Luật, hôm nay hắn tới tìm Khương Nghiêu, nhưng không ngờ lại gặp được Đường Dục, càng không ngờ hắn lại có thể ngồi ăn chung một bàn cơm với cậu.
Trong ba người, chỉ có mỗi Đường Dục là thật sự tới đây ăn cơm, mỗi lần Đường Dục xem thực đơn để gọi món đều cực kì nghiêm túc, giống như thứ được viết trên thực đơn là bí kíp võ công gì đó rất đáng để suy ngẫm.
Tiêu Sí Hành nhớ rõ trước kia khi Đường Dục gọi món cũng giống như bây giờ, nhưng vì sao cậu lại như vậy thì Tiêu Sí Hành không biết.
Khương Nghiêu chỉ hai món: “Lần trước anh đã ăn qua hai món này, cũng không tệ lắm.”
Đường Dục vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên: “Còn gì nữa?”
Khương Nghiêu đã ăn cơm với Đường Dục vài lần, thấy mỗi lần gọi món cậu đều đặc biệt nghiêm túc nên có cố ý quan sát, sau này mới phát hiện không phải cậu có chứng khó lựa chọn, mà là sợ gọi trúng đồ ăn không ngon, nếu là món mà cậu tự chọn, cho dù ăn không ngon thì cậu cũng sẽ đau khổ ăn hết, không ăn thì lãng phí, ăn thì cậu sẽ không vui.
Thấy hai người bọn họ bắt đầu nghiên cứu thực đơn, Tiêu Sí Hành không nhịn được nghĩ đến câu nói vừa nãy của Đường Dục “Anh ấy là anh trai tôi”.
Sao Khương Nghiêu có thể là anh trai Đường Dục?
Nếu Khương Nghiêu thật sự là thái tử của Kình Hải, vậy chẳng phải cha của hắn là Khương Bá Ngôn sao?
Trong lòng Tiêu Sí Hành ngũ vị tạp trần, không thể tin được, không muốn tin, đồng thời cũng có chút hối hận.
Nhiều năm qua hắn vẫn luôn coi hôn nhân như một lợi ích để tính toán, nhưng tính tới tính lui, hắn lại tự tay vứt bỏ người có lợi nhất.
Nếu Đường Dục thật sự là con của Khương Bá Ngôn, cho dù cậu có là phế vật thì cũng là một phế vật muốn cướp cũng cướp không tới, huống chi bản thân cậu cũng không phải phế vật, nhưng hắn lại tặng cậu cho người khác……
Sau khi món ăn được bưng lên, ánh mắt của Tiêu Sí Hành đều không hề rời khỏi Đường Dục đang dùng bữa, trước đây hắn thích nhất là xem dáng vẻ ăn cơm của Đường Dục, bởi vì đó là thời điểm cậu trông có giáo dưỡng nhất.
Khương Nghiêu đột ngột lên tiếng: “Không phải Tiêu tiên sinh có việc muốn nói với tôi sao?”
Tiêu Sí Hành nhìn về phía Khương Nghiêu, xấu hổ ho một tiếng: “Khụ, không có gì, chỉ là một số chuyện công việc, hay để dùng bữa xong rồi nói sau đi, có lẽ Tiểu Dục cũng không thích nghe những chuyện này.”
Đường Dục cúi đầu ăn cơm, làm bộ không nghe thấy Tiêu Sí Hành nhắc tới cậu.
Khương Nghiêu nói: “Tiêu tiên sinh nói vậy là không đúng rồi, Dục Dục là ông chủ của Đường thị, nếu là chuyện về công việc thì càng phải nói trước mặt em ấy chứ, cậu lén lút như vậy sẽ làm em ấy cảm thấy tôi đang cấu kết với người khác ở sau lưng, làm chuyện gì đó bất lợi cho công ty.”
Hôm nay Tiêu Sí Hành tới tìm Khương Nghiêu là vì chuyện của Đường Lạc, sao hắn có thể nói ra chuyện này trước mặt Đường Dục?
Tiêu Sí Hành nói bừa: “Tôi tới để bàn chuyện hợp tác.”
Nghe Tiêu Sí Hành nói, rốt cuộc Đường Dục cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Khương Nghiêu nhướng mày: “Ý tưởng của Tiêu tiên sinh không tệ, đáng tiếc chúng tôi sẽ không hợp tác với Tiêu thị, lý do thì chắc là không cần tôi phải nói nữa, cậu có người cậu muốn che chở, nhưng ở chỗ này, không ai có thể sánh bằng em trai tôi.”
Đường Dục nghe được lời này, không khỏi ngẩng cao cổ, thân thể nhỏ bé cũng ngồi thẳng dậy, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, coi trời bằng vung.
Thời điểm Tiêu Sí Hành đưa Đường Lạc ra ngoài vẫn chưa biết thân phận của Khương Nghiêu, khi đó bọn họ đều cho rằng Khương Nghiêu chỉ đơn thuần hù dọa bọn họ, làm sao có thể ngờ được anh ta thật sự ra tay.
Hiện tại hắn đã biết, Tiêu thị cũng đã vì Đường Lạc mà phải trả một cái giá không thể tính hết, cho nên hắn mới đến tìm Khương Nghiêu, muốn xem thử còn con đường nào khác để cứu vãn hay không.
Nhưng nghe ý tứ của Khương Nghiêu, rốt cuộc vẫn muốn đối đầu với bọn họ đến cùng.
Tiêu Sí Hành nhíu mày: “Khương Nghiêu, làm người thì phải biết giữ lại cho mình một đường lui, hướng gió trên thương trường sẽ không vĩnh viễn chỉ thổi về một phía, anh nhất định phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?”
“Đuổi cùng giết tận?” Khương Nghiêu lắc đầu: “Hà tất phải nói nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ lấy đi một hạng mục hợp tác với Kình Hải, còn về những công ty khác vi phạm hợp đồng với các cậu, cũng không phải bút tích của tôi.”
Tiêu Sí Hành nhìn về phía Đường Dục chỉ lo vùi đầu ăn cơm ở một bên không quan tâm đến chuyện gì khác……
Không phải bút tích của Khương Nghiêu, vậy chỉ có thể là Tần Thời Luật.
Tiêu Sí Hành nghĩ, nếu bây giờ hắn mở miệng nhờ Đường Dục, em ấy sẽ đồng ý chứ?
Chắc Đường Dục sẽ đồng ý thôi, dù sao trước kia em ấy cũng thích hắn đến vậy mà, cho dù là đoạn tình cảm đó chỉ còn là quá khứ thì em ấy cũng sẽ không thờ ơ ngồi nhìn mà không quan tâm được.
“Tiểu Dục……”
Giọng của Tiêu Sí Hành vang lên cùng lúc với tiếng điện thoại của Đường Dục, cậu nhìn Tiêu Sí Hành, rồi lại nhìn điện thoại, sau đó dứt khoát chọn tiếp điện thoại.
Đường Dục nghe điện thoại, vội vàng gọi một tiếng: “Tần Thời Luật.”
Tần Thời Luật: “Ở đâu?”
Đường Dục nói: “Em đang đi ăn cơm với anh Khương Nghiêu.”
Tiêu Sí Hành ngồi ở đối diện Đường Dục: “……” Chỉ có anh Khương Nghiêu của em thôi sao, rõ ràng bữa cơm này là do anh mời.
Tần Thời Luật hỏi: “Chỉ có Khương Nghiêu?”
Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói dối: “Ừm.”
Những người khác không quan trọng, có thể bỏ qua, “bốn làm tròn lên năm” coi như không tồn tại.
Tần Thời Luật cười lạnh: “Nói dối.”
Đường Dục dừng một chút, lập tức nhận ra bản thân lại bị tố cáo: “Anh biết rồi? Là Lý Chấn? Anh ta lúc nào cũng đi mách lẻo, ngày mai em không cần anh ta đi theo nữa.”
Tần Thời Luật không biết phải làm sao với cậu: “Nói dối mà còn lý sự?”
Nếu nói dối người khác thì có lẽ Đường Dục còn có chút chột dạ, nhưng đối với Tần Thời Luật cậu lại rất tự tin, bình tĩnh trò chuyện với hắn: “Anh ăn cơm chưa? Hôm nay em ăn tôm viên phô mai ở nhà hàng này hông ngon chút nào, vẫn là nhà hàng lần trước ngon hơn.”
Tần Thời Luật: “Buổi tối dẫn em đi ăn.”
Tiêu Sí Hành nhìn Đường Dục vui vẻ nói về những điều nhỏ nhặt với người trong điện thoại, trong lòng còn sót lại một chút ảo tưởng lập tức biến mất trong nháy mắt, không còn lại một chút gì.
Hắn vẫn luôn cho rằng sự dây dưa của Đường Dục trong quá khứ là thích, hiện tại hắn mới biết, thật sự thích là trong ánh mắt có những tia sáng lấp lánh; là cho dù không thấy mặt, chỉ cần qua điện thoại vẫn có thể dùng giọng điệu làm nũng nói món này ăn không ngon; là có thể hợp tình hợp lí nói dối, đưa ra yêu cầu; là có thể làm lơ sự tồn tại của những người khác, ríu rít nói chuyện cùng với người mình thích.
“Tiểu Dục, em có từng thích anh không?”
Tiêu Sí Hành đột nhiên cắt ngang giọng Đường Dục, Đường Dục tựa hồ có chút kinh ngạc, ngây người một giây mới nhớ tới điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.
Trong điện thoại, Tần Thời Luật cười lạnh một tiếng: “Bảo bối, trả lời cậu ta.”
Đường Dục lắc đầu: “Không thích.”
Lòng Tiêu Sí Hành nặng trĩu.
Hắn vẫn luôn cho rằng Đường Dục đối với hắn là yêu mà không có được nên mới trở mặt, kết quả là do chính hắn suy nghĩ nhiều sao?
Hắn nhìn thoáng qua điện thoại trong tay Đường Dục, biết Tần Thời Luật nhất định còn đang nghe ở bên kia, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đồng thời cũng không muốn để Tần Thời Luật thoải mái: “Sao có thể không thích được, nếu không thích anh, thì nhiều năm qua tính là cái gì đây?”
Đường Dục không hiểu vì sao hắn đã đính hôn rồi còn chạy tới đây dây dưa, lời này có thể để Tần Thời Luật nghe hả?
Lỡ Tần Thời Luật tức giận thì sao? Anh có chịu trách nhiệm được không?
Đường Dục không vui nói: “Không thích chính là không thích, không tin anh đi hỏi Chu Đình đi.”
Tiêu Sí Hành hơi sửng sốt: “Chu Đình? Liên quan gì đến cậu ta?”
Vòng lặp khép kín đã kết thúc, cậu kết hôn với Tần Thời Luật, Tiêu Sí Hành cũng đính hôn với Đường Lạc, Đường Dục tin chắc rằng những tình tiết lộn xộn trong tiểu thuyết sẽ không xuất hiện nữa, cũng không có gì là không thể nói: “Cậu ấy biết vì để làm anh không thích nên tôi mới cố ý giả vờ thành dáng vẻ mà anh ghét, không tin thì anh cứ đi hỏi cậu ấy, ngay cả lần đánh nhau năm đó cũng là tôi dạy cậu ấy, bởi vì cậu ấy cũng không thích anh.”
“……” Tiêu Sí Hành như bị sét đánh, quả thực không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
“Cái này, chuyện này không có khả năng.” Tiêu Sí Hành nhìn Đường Dục, “Nếu em không thích anh, vậy tại sao lại vì anh mà tới bên cạnh Tần Thời Luật?”
Lúc Tiêu Sí Hành nói lời này không chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Khương Nghiêu, rợn người như lưỡi dao, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong nguy hiểm.
Đường Dục hỏi lại: “Vậy nếu anh biết tôi thích anh, tại sao lại để tôi đến bên cạnh Tần Thời Luật?”
Tiêu Sí Hành: “……”
Tiêu Sí Hành có thể nói gì đây?
Nếu thật sự phải nói ra, vậy thì chỉ có một lý do, chính là lợi dụng.
Đường Dục dẫn dắt từng bước nói: “Trước đây anh căn bản chưa từng hiểu tôi, cũng không muốn đi tìm hiểu, vì anh không muốn trả giá, chỉ muốn lợi dụng, cho nên anh xứng đáng bị lừa, anh nói có đúng không?”
Đây lại là một câu hỏi khác mà Tiêu Sí Hành không thể trả lời.
Đúng hay không, hắn có thể nói đúng sao?
Tiêu Sí Hành đột nhiên cảm thấy Đường Dục trước mặt có chút xa lạ……
Đường Dục trước đây sẽ không bao giờ nói những lời như vậy, cậu hành động nông cạn, đầu óc đơn giản, căn bản không cần đặc biệt đi tìm hiểu, bọn họ đã quen biết nhiều năm, Đường Dục làm nhiều chuyện hoang đường vì hắn như vậy, bây giờ lại nói với hắn những chuyện đó đều là giả vờ?
Không có khả năng, hắn không tin.
Làm sao có thể có một người từ nhỏ đã che giấu sở thích và tính cách của mình chỉ vì muốn làm hắn chán ghét?
Nghĩ đến hai tin tức lúc trước, Tiêu Sí Hành mê mang, có lẽ những gì cậu nói đều là sự thật, từ lúc bắt đầu cũng chỉ vì muốn làm hắn chán ghét.
Tiêu Sí Hành cười khổ: “Tần Thời Luật hiểu em sao, hắn hiểu em thế nào?”
Đường Dục nghiêm túc suy nghĩ: “Ngay từ đầu anh ấy cũng không hiểu, là tôi từ từ làm cho anh ấy hiểu.”
Ví dụ như nói cho Tần Thời Luật biết cậu không phải là người trong thế giới tiểu thuyết, đây là toàn bộ quá trình cậu làm hắn “từ từ” hiểu ra.
Tiêu Sí Hành nghe đến câu trọng điểm, lòng thoáng đau nhói.
Không phải Tần Thời Luật tự tìm hiểu, mà là cậu làm cho Tần Thời Luật hiểu.
Tiêu Sí Hành đột nhiên cảm thấy cũng không phải mọi thứ đều là do hắn sai, mà là từ lúc bắt đầu Đường Dục đã không công bằng: “Vì sao hắn có thể còn anh thì không? Chẳng lẽ em đã sớm thích hắn?”
“Không phải.” Ở một số phương diện kỳ lạ nào đó, Đường Dục sẽ không chịu thua, cậu nói: “Là anh ấy thích tôi trước, tôi sẽ không thích một người không thích tôi.”
Tiêu Sí Hành: “……”
Cho nên là vì anh không nghiêm túc thích em, em mới không cho anh cơ hội sao?
Ở điểm này, hắn quả thật đã thua Tần Thời Luật, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết Tần Thời Luật thích Đường Dục, nếu không hắn cũng sẽ không đẩy Đường Dục qua cho anh ta.
Trong điện thoại, Tần Thời Luật âm thầm cảm thấy may mắn.
May là mình nhìn xa trông rộng, nếu không sẽ rơi vào kết cục giống họ Tiêu!
*****
Chuyện Tiêu Sí Hành tới Đường thị không hề gạt Đường Lạc, cũng không phải Đường Lạc không ngăn cản, nhưng Tiêu Sí Hành lại nói “Nếu em có thể lấy lại hết tất cả những dự án hợp tác đã mất thì anh sẽ không đi”.
Đường Lạc làm gì có bản lĩnh đó?
Cậu ta biết những dự án hợp tác đó có liên quan đến mình nên mới bị huỷ, tình hình Tiêu thị cũng ngày càng sa sút, cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói đưa ra thị trường, ngay cả duy trì sự tồn tại cũng khó khăn.
Trước khi đi Tiêu Sí Hành có nói hắn chỉ tới gặp Khương Nghiêu, nhưng Đường Lạc vẫn không yên tâm, nghe nói Tiêu Sí Hành đã trở lại, Đường Lạc lập tức buông văn kiện trong tay xuống, đi tới văn phòng tìm hắn.
Tiêu Sí Hành không có trở về văn phòng của mình, mà là đi tìm Tiêu Ngạn Thu, Đường Lạc đi ngang qua văn phòng của Tiêu Ngạn Thu, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến giọng của Tiêu Sí Hành……
“Cha ruột của Đường Dục là Khương Bá Ngôn, Đường Dục chính miệng nói, Khương Nghiêu là anh trai em ấy.”
Bước chân Đường Lạc lập tức khựng lại.
Cha của Đường Dục là Khương Bá Ngôn…… Vậy mà lại là Khương Bá Ngôn? Lúc cô cậu ta còn sống chưa bao giờ nhắc tới người kia, ngay cả ba cậu ta cũng cho rằng người kia đã sớm chết, sao có thể là Khương Bá Ngôn?
Cửa văn phòng đột nhiên bị người từ bên trong kéo ra, Tiêu Sí Hành nhìn Đường Lạc sắc mặt tái nhợt đứng bên ngoài, không quan tâm cậu ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhíu mày nói: “Em đứng đây làm gì?”
Đường Lạc vừa nghĩ đến ngay cả xuất thân của Đường Dục cũng hơn mình, cậu ta thật sự không nặn ra nổi khuôn mặt tươi cười, nói: “Sí Hành, có lẽ em phải xin nghỉ mấy ngày, vừa rồi mẹ em gọi điện thoại tới, nói tình hình ba em không ổn lắm, em phải trở về xem thế nào.”
Tiêu Sí Hành đang vô cùng phiền muộn, không có tâm tình quan tâm đến Đường Vĩ Hoành: “Không phải chân ba em đã phế luôn rồi sao, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Đường Lạc hơi nghẹn: “…… Em, em cũng không biết, cho nên mới muốn trở về xem thử.”
Tiêu Sí Hành thuận miệng hỏi một câu: “Muốn anh về cùng em không?”
Đường Lạc lắc đầu: “Không cần, gần đây anh vất vả vì chuyện công ty nhiều rồi, có thời gian thì anh cứ nghỉ ngơi cho lại sức, không cần đi cùng em đâu.”
Lời này rất hợp ý Tiêu Sí Hành, hắn cũng không có tâm trạng đi thăm Đường Vĩ Hoành, hắn có lệ hôn lên trán Đường Lạc một cái: “Đi đi, đi đường cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.”
Tiêu Ngạn Thu từ văn phòng đi ra liền thấy Tiêu Sí Hành đang đứng một mình ngẩn ngơ nhìn về phía thang máy, Tiêu Ngạn Thu suýt chút nữa đã đụng trúng người hắn.
“Sao em còn chưa về nữa, đứng ở đây làm gì?”
Tiêu Sí Hành cũng không quay đầu lại, nói: “Anh, em hối hận rồi.”
Tiêu Ngạn Thu không hỏi hắn hối hận cái gì: “Được rồi, đừng có đứng đây ăn nói khùng điên nữa, mau trở về đi.”
Tiêu Sí Hành cúi đầu: “Anh, anh biết hôm nay Tiểu Dục đã nói gì với em không? Em ấy nói từ trước đến giờ em ấy đều chưa từng thích em, em ấy làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn em ghét em ấy, em ấy còn nói em chưa từng thử đi tìm hiểu em ấy, chỉ muốn lợi dụng em ấy, cho nên em xứng đáng bị lừa.”
Tiêu Ngạn Thu vốn định nói anh không muốn biết, nhưng sau khi nghe Tiêu Sí Hành nói, anh lại sửng sốt.
Tiêu Ngạn Thu ngạc nhiên hỏi: “Lời này là do Tiểu Dục chính miệng nói?”
Tiêu Sí Hành gật đầu: “Không thể tưởng tượng nổi em ấy lại có thể nói ra những lời đó đúng chứ.”
Tiêu Ngạn Thu quả thật không nghĩ tới, nhưng anh cũng biết, đây không phải là chuyện duy nhất mà Tiêu Sí Hành hối hận, trong xương cốt của người Tiêu gia bọn họ chảy dòng máu của con buôn, biết cha của Đường Dục là Khương Bá Ngôn, đừng nói Tiêu Sí Hành, ngay cả anh trong nháy mắt đó cũng hối hận.
Không phải hối hận vì đã cứu Đường Lạc ra trái với ý của Khương Nghiêu, mà là hối hận vì đã không nắm chắc Đường Dục, đẩy cậu tới bên cạnh Tần Thời Luật.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, Tiêu Ngạn Thu cũng có chút khinh thường bản thân, anh luôn miệng nói Đường Dục là em trai mình, nhưng cho dù là trong suy nghĩ hay hành động thực tế, thì anh có điểm nào xứng để làm anh trai Đường Dục?
*****
Trước khi tới nhà cũ Tần Thời Luật đã gọi điện thoại cho Đường Dục, hỏi cậu có muốn đi cùng hay không, Đường Dục không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Em không đi.” Đường Dục nói xong liền cúp máy.
Tần Thời Luật nhìn điện thoại bị cúp thì có chút ngơ ngác, hình như hắn cũng đâu có ép cậu phải đi cùng đâu.
Tần Thời Luật tới nhà cũ, vừa mới xuống xe đã thấy xe của Lâm Nghi chạy vào, theo sau chính là xe của Tần Nguyên.
Lâm Nghi xuống xe, hỏi Tần Thời Luật: “Mới tới à?”
Tần Thời Luật gật đầu: “Sao ngài lại tới đây?”
Lâm Nghi nói: “Đường Đường gọi cho mẹ, nói con sẽ tới đây, bảo mẹ đến xem chừng.”
Tần Thời Luật không tin Đường Dục sẽ bảo Lâm Nghi tới xem chừng hắn, không chừng là cậu đã nhờ bà ấy giúp đỡ, khó trách vừa rồi cúp điện thoại nhanh như vậy.
Tần Nguyên xuống xe: “May là đuổi kịp.”
Tần Thời Luật nhìn sang: “Đừng nói là cô cũng do Đường Dục gọi tới?”
Tần Nguyên vuốt vuốt tóc: “Bằng không thì sao, Tiểu Dục gọi cho cô nói con muốn tới đây báo thù, cô đã không ngừng tăng tốc chạy tới để xem thử rốt cuộc con định báo thù thế nào.”
Tần Thời Luật: “……”
Đúng là rất giỏi tìm người giúp đỡ, còn một lần tìm đến hai người.
Tần Nguyên nhìn túi tài liệu trong tay Tần Thời Luật, chỉ chỉ: “Đây là vũ khí báo thù của con?”
Tần Thời Luật: “Có thể coi là vậy.”
Ba người cùng nhau vào nhà, Tần gia hiếm khi có được một lần sum vầy.
Tần Chung thấy Lâm Nghi cũng tới, hơi ngạc nhiên: “Sao bà lại tới đây?”
Lâm Nghi nhìn ông ta một cái: “Con trai và con rể của tôi bị các người hợp sức bắt nạt, sao tôi có thể không tới?”
Lời nói của Lâm Nghi vẫn sắc bén như cũ, nhiều năm qua Tần Chung đều trốn tránh không muốn tranh cãi với bà, hiện tại muốn nói nhiều thêm vài câu cũng không biết nên nói cái gì.
Lâm Nghi cũng không còn vừa thấy ông ta liền nhìn chằm chằm không bỏ giống như trước kia nữa.
Tần Phương Xung đột nhiên vứt một xấp ảnh lên bàn trà, rống lớn về phía Tần Thời Luật: “Ta bắt nạt nó? Các người tự mình nhìn xem, rốt cuộc nó lấy về cái thứ gì! Có còn biết xấu hổ hay không?”
Tần Thời Luật đứng xa, nhưng vẫn nhìn ra người trên tấm ảnh là Đường Dục, nhưng không chỉ có một mình cậu.
Trên mỗi bức ảnh, bên cạnh Đường Dục đều là những người đàn ông khác nhau.
Tần Thời Tuấn sợ chuyện này nháo chưa đủ lớn, cười nói: “Anh cả, anh khôn khéo nhiều năm như vậy, sao lại thua trên người một thằng đàn ông, mấy bức ảnh này em đã tốn rất nhiều công sức mới có được đấy, anh có muốn nhìn thử xem Đường Dục đã lả lơi ong bướm sau lưng anh như thế nào hay không?”
Tần Thời An duỗi đầu nhìn thoáng qua, lập tức phun ra một câu thô tục, âm thanh không lớn, nhưng lại bị mẹ cậu ta đứng bên cạnh nghe được, bà ta vỗ lên gáy cậu một cái.
Tần Thời An che gáy nhìn mẹ mình, “Mẹ đánh con làm gì, mấy tấm ảnh này vừa nhìn là biết chụp lén rồi.”
Thím hai lập tức mắng: “Con câm miệng cho mẹ!”
Tần Thời Luật âm trầm nhìn Tần Thời Tuấn, Tần Thời Tuấn ỷ vào có ông nội bên cạnh, hoàn toàn không hề sợ hãi, “Ảnh này là em tìm người chụp lén đấy, nhưng chụp lén thì mới càng chân thật không phải sao, anh cả không muốn nhìn thử à?”
Lâm Nghi và Tần Nguyên mỗi người cầm lấy vài tấm ảnh, người trên ảnh quả thật là Đường Dục, nhưng người bên cạnh Đường Dục lại muôn hình muôn vẻ, mỗi tấm đều khác nhau, quan trọng nhất chính là, trên ảnh có cả già lẫn trẻ, già nhất cũng tầm tuổi Tần Phương Xung.
Tần Nguyên nhìn mấy tấm, liếc mắt nhìn Tần Thời Tuấn: “Có phải cậu rảnh rỗi không việc gì làm không?”
Tần Thời Tuấn nói: “Cô nhỏ, mấy tấm này không phải ảnh ghép đâu, đều là thật hết đấy.”
Tần Nguyên ném ảnh xuống, nói với ông cụ: “Trong này có một số người con biết, Vương Tô và Vương Từ của Vương gia, còn có chủ tịch Chu của Hiệp hội thương mại, Tần Thời Tuấn không biết chủ tịch Chu cũng là chuyện bình thường, dù sao nó cũng chỉ quen biết mấy cái đứa gà bay chó sủa thôi.”
Lâm Nghi đã gặp qua Dư Nhạc Dương, lần trước khi Đường Dục bị gã u đầu bà cũng đã gặp Thẩm Nhất Trì và giáo sư Mã, nhìn thấy trong đó còn có ảnh của Đàm Nam Sơn, Lâm Nghi không nhịn nổi nữa.
Bà ném thẳng mấy tấm ảnh lên bàn trà, nói với Tần Thời Tuấn: “Nếu cậu thật sự không có chuyện gì làm thì kiếm một cái nhà máy đi làm đi, có thời gian như vậy thì vào đó mà làm công kiếm sống, một ngày cũng được vài trăm tính theo sản phẩm đấy. Muốn bịa chuyện nói xấu người ta thì cũng phải có hiểu biết mà chọn ảnh chứ, trong này người là giáo sư khảo cổ học, người là chủ tịch Hiệp hội thương mại, những người này ngay cả người của Tần gia cũng không lui tới nổi, ở đây khoe khoang cái vẻ mặt ghen tị gì chứ?”
Làm sao Tần Thời Tuấn biết những người này là ai, hắn vốn chỉ muốn bêu xấu đối tượng của Tần Thời Luật trước mặt ông nội.
Lâm Nghi vẫn chưa nói xong, bà chỉ vào mấy tấm ảnh: “Càng buồn cười hơn chính là, ngay cả ảnh của Nam Sơn nhà tôi cũng ở trong đó, nói cậu óc heo thì thật là xúc phạm con heo quá, thật không biết là do tên chụp ảnh mắt mù, hay là do người nào đó ngu xuẩn dễ dàng tin vào mấy tấm ảnh vớ vẩn này!”
Tần – dễ dàng tin vào mấy lời nói nhảm của Tần Thời Tuấn – Phương Xung: “……” Cô đang mắng ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...