Thấy Diệp Mặc nhìn người tu sĩ Kim Đan viên mãn này dường như có chút cười lạnh, Quách Kỳ Phàm vội vàng nói:
- Anh bạn Diệp, người đang nói chuyện kia không đơn giản đâu, là đệ tử nồng cốt của tông môn chín sao Vô Cực Tông tên là Đổng Thiên Nhai, xếp hạng thứ tư Kim Đan danh nhân đường, là một cao thủ tuyệt đối.
- Cùng một môn phái với Văn Thái Y?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi.
Quách Kỳ Phàm nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh bạn Diệp, đừng trách tôi nói thẳng. Mười đại mỹ nhân ở Nam An chỉ cần biết là được rồi, nếu thường xuyên chú ý tới các cô ấy, cuối cùng người bị thương tổn là mình thôi. Các cô ấy không phải dành cho chúng ta ngắm đâu.
Đây đã là lần thứ hai Quách Kỳ Phàm nói như vậy với Diệp Mặc, hiển nhiên y rất có thiện cảm đối với Diệp Mặc.
Dường như cảm giác được thuyết pháp của mình không có sức thuyết phục, Quách Kỳ Phàm dừng một chút lại nói
- Nói về Đổng Thiên Nhai, y tuổi còn trẻ mà đã là Kim Đan viên mãn, lại là đệ tử nòng cốt của tông môn chín sao. Y chính là người mến mộ Văn Thái Y, nếu nói về địa vị của y, thậm chí so với Văn Thái Y còn cao hơn một chút, Văn Thái Y cũng không nhận lời y, chỉ nói là tu vi của nàng còn thấp nên cự tuyệt.
Thấy Diệp Mặc đang nghe lời mình nói, Quách Kỳ Phàm lại nhìn Đổng Thiên Nhai khinh thường nói:
- Kỳ thật trong lòng cái tên họ Đổng đó cũng biết, Văn Thái Y chỉ là lấy cớ thôi. Văn Thái Y chưa tới ba mươi tuổi, tu vi đã là Kim Đan đại viên mãn, hơn nữa còn xếp hạng thứ mười hai tại Kim Đan danh nhân đường, tu vi của nàng sao có thể xem là thấp? Cho nên có thể nói, khối người yêu mến thập đại mỹ nữ Nam An, nhưng có thể được các cô ấy ưu ái thì lại rất ít, giống như lông phượng và sừng lân vậy.
Nói xong y lại nhắc nhở Diệp Mặc nhìn về Khâu Tuyết đang đứng phía đối diện nói:
- Anh xem, Khâu Tuyết kia cũng xếp hạng thứ mười trong thập đại mỹ nữ đệ Nam An...
Thấy Diệp Mặc nhìn sang, Quách Kỳ Phàm mới tiếp tục nói:
- Nhìn thấy rồi chứ, Khâu Tuyết chỉ xếp hạng thứ mười. Có rất nhiều tu sĩ muốn tiếp cận với cô ta? Những tu sĩ xung quanh cô đều muốn gây sự chú ý với nàng mà thôi. Buồn cười chính là bọn họ lại không biết mình buồn cười, đều cho là bộ dáng bây giờ của mình mới có thể để người khác chú ý tới. Kỳ thật tôi dám khẳng định Khâu Tuyết không coi trọng bất cứ một ai.
Những tu sĩ kia muốn tiếp cận Khâu Tuyết, Diệp Mặc vừa tới đã nhìn thấy. Cũng hiểu được có chút buồn cười, hiện tại Quách Kỳ Phàm lại nói như vậy, cẩn thận quan sát thì đúng là như vậy thật.
Khâu Tuyết thấy Diệp Mặc nhìn cô, trong lòng dường như hiểu được, không khỏi cười lạnh một tiếng, hoá ra đổi tới đổi lui như vậy, cuối cùng vẫn là muốn thu hút cô chú ý. Xem ra vừa rồi chính mình không nhìn lầm hắn.
- Đúng rồi, anh Quách, Nam An Châu mỗi lần tiến vào 'Sa Nguyên dược cốc' có bao nhiều tu sĩ vậy?
Diệp Mặc nghĩ đến Bắc Vọng châu mới chỉ năm trăm người, bỗng nhiên muốn hỏi một chút xem Nam An châu có bao nhiêu người.
Quách Kỳ Phàm có chút kỳ quái nhìn Diệp Mặc nói.
- Chẳng lẽ đến việc này anh cũng không biết? Người vào 'Sa Nguyên dược cốc' căn bản đều căn cứ vào cấp bậc môn phái. Giống như Chân Đỉnh phái chúng tôi là tông môn năm sao. Cho nên có năm đệ tử có thể tiến vào. Nếu như là tông môn chín sao thì có chín người có thể tiến vào. Ngoài ra còn có một 'liên minh Tán tu", nếu tán tu muốn vào 'Sa Nguyên dược cốc' thì tới 'liên minh Tán tu' đăng ký. Sau đó thông qua 'liên minh Tán tu' kiểm tra, nếu phát hiện anh có tư cách này, vậy thì được đi vào. Nói tóm lại, mỗi lần vào chỗ này ít nhất cũng có một hai vạn người.
Diệp Mặc âm thầm tắc luỡi, hắn tuy rằng đoán người của Nam An châu nhiều hơn so với Bắc Vọng châu rất nhiều, nhưng thật không ngờ lại nhiều đến như vậy. Quả thực gấp Bắc Vọng châu gấp mấy chục lần. Mà nhiều người tiến vào như vậy, nhưng mấy ngày nay hắn đều không thấy. Bởi vậy có thể tưởng tượng 'Sa Nguyên dược cốc' rốt cuộc lớn như thế nào rồi.
Hai người vừa mới nói những chuyện này, bỗng trong mặt hồ Tử Quỳ nổi lên một ít gợn sóng. Thấy những động tĩnh này, tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng, ngay cả Đổng Thiên Nhai cũng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm gợn sóng kia.
Lúc này không ai nói chuyện, thậm chí có người âm thầm lấy ra pháp bảo, gần như tất cả mọi người không tự giác đi về phía trước vài bước, dường như càng đến gần bên hồ, hy vọng lại càng lớn.
Giữa hồ gợn sóng càng lúc càng lớn, cuối cùng sôi sùng sục lên giống như nước sôi. Tất cả mọi người đều biết, 'Tử Quỳ Hỏa' sắp xuất thế.
Lại sau nửa nén hương, luồng nước sôi sùng sục giữa hồ kia bỗng nhiên tách ra bốn phía, "ầm" một tiếng, một đóa hoa hướng dương màu tím cực lớn chu vi khoảng chừng một thước từ dưới nước trồi lên, đảo mắt liền vượt ra khỏi mặt nước cao gần nửa mét. Và đóa hoa hướng dương này càng lúc càng nở lớn hơn, không bao lâu sau, cách mặt hồ cũng đã hơn nửa thước rồi.
Diệp Mặc cũng giống như phần đông các tu sĩ khác, đều có chút khẩn trương không ngừng nhìn chằm chằm lên phía trên đóa hoa hướng dương màu tím. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy 'Tử Quỳ Hỏa' xuất thế, tuy rằng hắn từ trong quyển sách 'Vật' này biết được 'Tử Quỳ Hỏa' là mồi lửa thuộc tính thủy, cũng sinh ra tứ trong nước, nhưng tận mắt nhìn thấy nó thì vẫn là lần đầu tiên.
Mặc dù từ trong nước đi ra, nhưng khi 'Tử Quỳ Hỏa' vừa vươn ra khỏi mặt nước cao một thước, tu sĩ bên hồ đều cảm nhận được một loại cảm giác cực nóng.
'Tử Quỳ Hỏa' đương nhiên rất quý, nhưng Diệp Mặc đã có 'Vụ Liên Tâm hỏa", cho nên cũng không có cảm thấy đặc biệt cho lắm. Khi hắn chuẩn bị cùng Quách Kỳ Phàm nói chuyện tiếp, lại phát hiện hai mắt Quách Kỳ Phàm đang đăm đăm nhìn đóa Tử Quỳ trên mặt hồ, không ngừng nuốt nước miếng, hận không thể nuốt trọn gốc cây Tử Quỳ này vào bụng.
Diệp Mặc lại nhìn những người còn lại một chút, phát hiện gần như mỗi người đều tham lam nhìn chằm chằm đóa Tử Quỳ giữa hồ, không ai có thể che dấu ý tưởng trong lòng mình.
Diệp Mặc thở dài một hơi, nếu không phải hắn đã có 'Vụ Liên Tâm hỏa", có phải hắn cũng giống những người này hay không? Trạng thái như vậy, khi những người này cướp đoạt 'Tử Quỳ Hỏa' nếu không muốn giết người? Đây không phải là việc buồn cười sao?
Lúc này Diệp Mặc trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục lão Khổng Diệp, ông ta biết mình có 'Vụ Liên Tâm hỏa' nhưng lại không động lòng tham, thậm chí còn định đưa một đóa địa hỏa cho mình. Có lẽ chỉ có người như thế mới đúng là bậc tiền bối đức cao vọng trọng.
'Tử Quỳ Hỏa' vừa được gần hai thước liền dừng phát triển, nhưng cái nhụy cực đại thì càng thêm nở rộ, giống như một đóa hải đường kiều diễm, xinh đẹp đến loá mắt. Mà bản thân nó phát ra nhiệt độ cực nóng lại càng thêm nóng, một số tu sĩ tu vi thấp theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Có một gã tu sĩ Kim Đan tầng bốn quá mức kích động, thậm chí không đợi 'Tử Quỳ Hỏa" hoàn toàn trưởng thành, liền xông tới, y muốn đoạt trước một bước.
Thấy người tu sĩ này xông lên, những tên tu sĩ khác cũng xông lên, dường như sợ bị người này đoạt mất Tử Quỳ Hỏa
- Mấy người đứng lại, bây giờ không phải lúc có thể động đến 'Tử Quỳ Hỏa'...
Đổng Thiên Nhai thấy vài tên tu sĩ không ngờ vào lúc này đã vọt ra giữa hồ, lập tức không ngừng tức giận.
Nhưng không chờ y nói xong, dưới hồ nước 'Oành' một tiếng, bỗng nhiên phun lên mấy mũi tên nước, tiếp theo một cái miệng há to đỏ lòm, cái miệng há to kia chỉ tùy ý quấy đầu lưỡi, một gã tu sĩ Kim Đan tầng bốn, hai gã Kim Đan tầng ba đã bị đầu lưỡi này cuốn đi.
Sau khi đầu lưỡi này cuốn đi ba gã tu sĩ Kim Đan, lượn vài vòng trên mặt hồ rồi lặn xuống đáy hồ.
Người chung quanh đều hít một ngụm khí lạnh, vài tên tu sĩ vừa định xông lên âm thầm nghĩ mà sợ, nếu bọn họ xông lên thì hiện tại chắc cũng đã bị đầu lưỡi kia cuốn đi rồi. - .
Thật là một con yêu thú khủng khiếp, không ngờ tùy ý một cuốn một cái liền cuốn đi ba gã tu sĩ Kim Đan. Phần đông tu sĩ còn lại bên hồ đều hoàn toàn tỉnh táo lại, tuy rằng rất nhiều người nhìn về phía Tử Quỳ với ánh mắt thèm muốn, tuy nhiên lại không dám tiến lên.
Con ếch tím ba mắt là một con yêu thú cấp sáu sơ kỳ, Diệp Mặc liếc mắt một cái liền nhận ra con yêu thú vừa lao ra từ dưới đáy hồ. Con ếch tím ba mắt cấp sáu tương đương với tu vi Nguyên Anh, lực phòng ngự của yêu thú còn mạnh hơn nhiều so với tu sĩ, có thể nói từ một góc độ nào đó thì con ếch tím ba mắt cấp sáu sơ kỳ cũng không kém so với tu sĩ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Đúng là con ếch tím ba mắt cấp sáu.
Đã có người thốt lên như vậy, hiển nhiên người nhận ra con yêu thú này không phải một mình Diệp Mặc.
- Con ếch tím ba mắt là yêu thú canh giữ 'Tử Quỳ Hỏa', tôi làm sao lại quên mất điều đó nhỉ...
Có người lập tức phụ họa nói.
Diệp Mặc lúc này trong lòng lại vô cùng kích động, tuy rằng nơi này rất nhiều tu sĩ nhận ra con ếch tím ba mắt. Nhưng con yêu thú ếch tím ba mắt này lại không như bình thường, bởi vì trên người nó có một thứ mà trong mắt Diệp Mặc tuyệt đối quý hơn rất nhiều so với 'Tử Quỳ Hỏa'.
Sự tình đã không giống như lúc ban đầu, yêu thú cấp sáu đã cao hơn tu vi của những tu sĩ này.
Tu vi của tu sĩ Kim Đan cao tới đâu, về bản chất cũng khác với tu sĩ Nguyên Anh. Tu sĩ Kim Đan nhiều nhất chỉ có chân nguyên vững chắc mà thôi, mà tu sĩ Nguyên Anh lại có thể hình thành Nguyên Thần, thực lực đối lập căn bản là không thể so sánh nổi.
Muốn cướp đoạt 'Tử Quỳ Hỏa" ở trước miệng một yêu thú cấp sáu đúng là khó khăn rất nhiều.
Mà lúc này Tử Quỳ lại hoàn toàn nở rộ, một ngọn lửa màu tím nhạt nổi lên ở giữa đóa Tử Quỳ lớn, thật giống như một đóa hoa kiều diễm nở vào buổi ban mai.
Diệp Mặc biết rằng, thời điểm 'Tử Quỳ Hỏa' vừa mới sinh ra là màu tím nhạt, một khi đợi cho nó ổn định lại, sẽ trở thành màu vàng nhạt, nếu muốn nó trở về màu tím nhạt, lại cần vô số năm tích lũy để thăng cấp.
'Tử Quỳ Hỏa' đã gần trưởng thành, nhưng phần đông tu sĩ nhìn về phía 'Tử Quỳ Hỏa', đều không dám tiến lên trước. 'Tử Quỳ Hỏa' thật là quý, nhưng được yêu thú cấp sáu bảo vệ, bọn họ ở dưới miệng yêu thú cấp sáu gần như không có năng lực chống cự, còn sức đâu mà cướp đoạt 'Tử Quỳ Hỏa'?
Đổng Thiên Nhai nhìn 'Tử Quỳ Hỏa" sắp trưởng thànhtrong lòng cũng lo lắng hơn, y bỗng nhiên bay lên nói:
- Các vị, hiện tại 'Tử Quỳ Hỏa' được con ếch tím ba mắt bảo vệ, mọi người cũng biết, nếu không tiêu diệt con yêu thú này, chúng ta không thể lấy được 'Tử Quỳ Hỏa' và quả Tử Quỳ, tất cả đều bị con ếch tím ba mắt nuốt mất. Đợi lát nữa tôi đi dụ con ếch tím ba mắt, sau đó mọi người cùng nhau tấn công con ếch tím ba mắt.
- Hay, tôi đồng ý, Đổng sư huynh đi đi, tôi hưởng ứng đầu tiên.
- Còn có tôi nữa.
...
Không biết là Đổng Thiên Nhai địa vị cao, hay là bởi vì tất cả mọi người muốn diệt con ếch tím ba mắt, đề nghị của Đổng Thiên Nhai lập tức có rất nhiều người đồng tình.
Đổng Thiên Nhai cũng không dài dòng, lấy ra một con dấu lớn bằng bàn tay, trực tiếp hướng 'Tử Quỳ Hỏa' vọt tới.
Quả nhiên không có chờ y vọt tới bên cạnh Tử Quỳ, mặt hồ lại là một mũi tên nước bắn lên, con ếch tím ba mắt dường như sớm đã chuẩn bị xong, đầu lưỡi thật lớn liền cuốn lên.
Đổng Thiên Nhai không đợi đầu lưỡi thật lớn kia thổi sang y, con dấu trong tay liền đập tới. Con dấu trong tay y chỉ bằng một lòng bàn tay, chờ bay đến trên đỉnh đầu con ếch tím ba mắt kia, đã biến thành bán kính mấy trượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...