Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Một tu sĩ Kim Đan tầng tám như Phan Dị, bị Diệp Mặc Kim Đan tầng một ném ra như ném một con chó chết. Mặc dù Diệp Mặc thông qua trận pháp mới làm được, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Cho nên điều đầu tiên Phan Dị làm khi bò dậy chính là rút phi kiếm muốn công kích trận pháp phòng ngự trong căn nhà nhỏ của Diệp Mặc.

Chẳng qua khi y vừa phóng phi kiếm ra thì đã bị Kế Trí Nguyên bên Quỷ Tiên phái ngăn cản. Liễu Nguyệt Đường đã ra rồi, bên phía Bắc Vọng châu chỉ còn mình Kế Trí Nguyên là Kim Đan đại viên mãn. Nhưng Kế Trí Nguyên lại không hề để Phan Dị vào trong mắt.

Y ngăn cản phi kiếm của Phan Dị, sau đó lạnh giọng nói:

- Nếu cậu dám công kích trận pháp một lần nữa thì tanh sẽ giết cậu

Phan Dị theo bản năng rùng mình một cái, Kim Đan tầng tám và Kim Đan đại viên mãn có chênh lệch rất lớn, huống chi cả người Kế Trí Nguyên tản ra khí tức âm lãnh cường đại, thậm chí không chừng đã tiến vào cảnh giới Giả Anh. Hơn nữa Phan Dị quay đầu lại, phát hiện bên Nam An châu dường như không có ai muốn ra mặt vì y, trong đó bao gồm cả sư huynh đồng môn của y.

Mấy tên tu sĩ có cùng ý tưởng với Phan Dị, thấy y bị bắn ra thì nhất thời liền bỏ ý định vào căn phòng bắt Diệp Mặc. Muốn đi vào trận pháp do Đại sư trận pháp bố trí để bắt hắn thì quả thực không khác gì nói đùa.

Sau đó mấy tên tu sĩ Nam An châu rối rít tiến vào truyền tống trận, cũng không đợi Diệp Mặc nói chuyện đã chủ động lấy ra một nửa dược liệu cho hắn. Dược liệu trên người Diệp Mặc nhanh chóng tăng lên, hơn nữa đây đều là những loại dược liệu trân quý. Trong lòng Diệp Mặc càng cảm thấy một chiêu này mình làm quá chuẩn, cho dù đắc tội người khác thì sau việc này hắn trở lại Hà châu, mang theo mấy người Ánh Trúc cao chạy xa bay. Đại lục Lạc Nguyệt lớn như vậy, có ai tìm được hắn đây? Huống chi con đường tu luyện không thể cứ mãi sợ hãi được.

Thấy liên tục mấy tên tu sĩ NamAn châu được truyền tống đi, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam Anh châu cũng tiến vào căn nhà.

- Lão phu là Hoàng Ngọc Sơn, thuộc Lôi Khí tông - tông môn sáu sao của Nam An châu. Diệp đạo hữu tuổi còn trẻ mà đã là Đại sư trận pháp, lão phu bội phục, đây là dược liệu của ta.

Diệp Mặc nhận lấy túi trữ vật kiểm tra một chút, không tiếng động ném trả lại cho Hoàng Ngọc Sơn, nói:

- Ông thiếu mười gốc "Sinh Nguyên quả", bốn cây "Quỷ Diện cô", một cây "Ngũ Thải Liên"…


Nghe Diệp Mặc nói, Hoàng Ngọc Sơn nhất thời tức giận. Lão không ngờ Diệp Mặc lại biết rõ mình thu được bao nhiêu cây dược liệu. Lúc này lại dám đem dược liệu - lộ phí mà mình đưa ném trở lại, quả thực quá kiêu ngạo.

Diệp Mặc vốn đã không hài lòng với việc Hoàng Ngọc Sơn tự xưng lão phu rồi, tông môn sáu sao thì sao? Hắn chẳng để ý mấy. Mà người này lại dám ăn bớt dược liệu, phải biết rằng mỗi người được chia bao nhiêu dược liệu hắn đều nhìn rất rõ ràng. Muốn ăn bớt à, không có cửa đâu.

Thấy sắc mặt Hoàng Ngọc Sơn khó coi, muốn phát giận, Diệp Mặc lạnh giọng nói:

- Ông nhanh lên một chút, nếu không dùng truyền tống trận thì tôi sẽ tống ông ra ngoài, nơi này còn nhiều người đang xếp hàng.

Hoàng Ngọc Sơn đang muốn phát tác, nhưng lại nghĩ Diệp mặc là Đại sư một trận pháp, mà đây là địa bàn của hắn. Bị một con kiến hôi Kim Đan tầng một bức đến nước này, mặc dù trong lòng lão rất khó chịu, nhưng cũng biết hiện tại mình chỉ có thể cho người này làm thịt.

Hoàng Ngọc Sơn đưa tay đặt lên nhẫn trữ vật lần nữa, hiển nhiên lão chỉ có thể khuất phục dưới cái uy của Diệp Mặc. Lão đã quyết tâm, một khi mình rời khỏi đây thì sẽ chờ con kiến hôi này vác xác ra ngoài, sau đó lột da hắn.

Thấy Hoàng Ngọc Sơn chuẩn bị bổ sung dược liệu, Diệp Mặc thản nhiên nói:

- Bởi vì lần đầu ông ăn bớt, cho nên nhất định phải lấy ra sáu phần dược liệu mới được. Ông cần thêm mười ba gốc "Nguyên Sinh quả", hai gốc "Ngũ Thải liên"…

- Cậu…

Lúc này Hoàng Ngọc Sơn mới biết hàm ý trong những lời Diệp Mặc nói với Liễu Nguyệt Đường, hắn tốt với cô ta thế nào.

Lão vô cùng phẫn nộ ngó chừng Diệp Mặc, gằn từng chữ nói:

- "Ngũ Thải liên" của ta tổng cộng mới có ba cây, nhưng cậu lại muốn lấy đi hai… Diệp Mặc, cậu đúng là Đại sư trận pháp, nhưng nếu ép ta cá chết lưới rách thì cậu nghĩ có thể áp chế được ta sao? Người trẻ tuổi không nên kiêu ngạo như vậy, trừ phi cả đời cậu đều ở lại đây không ra…


Diệp Mặc căn bản không thèm để ý đến mấy lời của Hoàng Ngọc Sơn, chỉ lạnh lùng nói:

- Ông còn ba lần hô hấp, sau ba lần thì mời biến đi.

Diệp Mặc không có kiên nhẫn, nếu tên họ Hoàng này vẫn lì như vậy thì cứ đưa những người khác ra trước đã. Đợi đi hết rồi dạy cho lão một bài học cũng không muộn.

Dù sao hắn vơ vét dược liệu thế này cũng đã hoàn toàn đắc tội với đám tu sĩ ở đây, hiện tại không cần thiết phải lấy lòng bọn họ. Đắc tội một lần vẫn là đắc tội, một trăm lần cũng vẫn là đắc tội.

- Một, hai…

Diệp Mặc cầm ngọc bài bắt đầu đếm, lúc hắn quyết định đếm tới ba mà người này vẫn còn chưa chịu đồng ý, liền trực tiếp quăng lão ra.

Tu sĩ phía ngoài đều ngẩn người nhìn Diệp Mặc và Hoàng Ngọc Sơn. Cả đám đều mở to mắt, ngay cả tu sĩ Kim Đan viên mãn như Hoàng Ngọc Sơn hắn cũng dám làm như vậy, chớ nói chi vừa rồi là Phan Dị chỉ là Kim Đan tầng tám.

- Ta nộp!

Hoàng Ngọc Sơn gần như nghiến răng nghiến lợi cầm dược liệu ném cho Diệp Mặc. Lão quyết định dù hai tháng sau không đi tìm kiếm dược liệu thì cũng phải đợi tên nhãi họ Diệp này ra ngoài.

Diệp Mặc thu hồi túi trữ vật, kiểm tra đồ vật bên trong một chút rồi lạnh lùng nói:

- Coi như ông thông minh, nếu không sẽ chẳng phải sáu phần như vậy đâu.


Sắc mặt Hoàng Ngọc Sơn âm trầm đến mức muốn chảy nước, nhưng lão chỉ có thể cầm ngọc bài của Diệp Mặc tiến vào Truyền Tống trận, chỉ trong chớp mắt đã bị truyền tống ra.

Có ví dụ minh họa là Hoàng Ngọc Sơn và Phan Dị, những người còn lại căn bản không cần Diệp Mặc nhắc nhở, đều chủ động lấy ra năm phần dược liệu của mình. Ngay cả hai nữ tu vốn định dùng sắc đẹp dụ dỗ Diệp Mặc cũng biết tên này cực kỳ tham lam, dụ dỗ căn bản không có tác dụng. Diệp Mặc cũng không làm khó những người này, thu dược liệu xong liền khởi động Truyền Tống trận.

Người đứng ngoài căn nhà gỗ đi rất nhanh, ngay cả tên tu sĩ Kim Đan viên mãn còn lại của Nam An châu cũng trực tiếp lấy ra một nửa dược liệu, được truyền tống đi.

Cuối cùng chỉ còn lại có ba người, một là Phan Dị vừa rồi bị Diệp Mặc quẳng ra, một là Khâu Huyền Vũ, cuối cùng là tu sĩ Kim Đan viên mãn của Quỷ Tiên phái – Kế Trí Nguyên.

Sau khi tiến vào truyền tống trận, Kế Trí Nguyên nhìn Diệp Mặc một cách rất có thâm ý, nhưng cũng không ăn bớt, lấy ra đúng một nửa dược liệu của mình.

Khi Diệp Mặc đưa ngọc bài cho Kế Trí Nguyên, tên này bỗng đưa tay chộp về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, cũng không ngăn cản công kích của Kế Trí Nguyên, chỉ tùy ý ném ra một chiếc trận kỳ. Ánh sáng lóe lên trong căn nhà nhỏ, sau đó Kế Trí Nguyên lập tức bị đẩy ra khỏi căn nhà gỗ.

Kế Trí Nguyên lại không hề nóng nảy, tựa như y đã biết sẽ bị Diệp Mặc đẩy ra vậy, cười lạnh nói:

- Hiện giờ tao đã có ngọc bài, cho dù mày có đẩy tao ra đi nữa thì nếu bây giờ tao công kích trận pháp phòng ngự bên ngoài căn nhà, mày nghĩ mày có thể phá hỏng cái trận pháp này, thậm chí là có ra được nữa không? Tao cũng không làm khó mày, trả lại dược liệu vừa cầm của tao, sau đó đem một nửa dược liệu mày vừa lấy được cho tao, chuyện này chấm dứt tại đây.

Không đợi Diệp Mặc trả lời, Kế Trí Nguyên lại lấy ra hai hạt châu màu ngâm đen mà tung hứng trong tay, nói:

- Tao chỉ cần ném một hạt châu này vào, mày có tin trong một lần hô hấp là trận pháp của mày sẽ bị phá không?

Phan Dị và Khâu Huyền Vũ nghe Kế Trí Nguyên nói vậy thì nhất thời ngây dại. Nếu quả thật như Kế Trí Nguyên nói, bọn họ căn bản không có năng lực ngăn cản. Nói cách khác, một khi chọc giận Diệp Mặc, Kế Trí Nguyên thì có thể đi, nhưng hai người bọn họ nhất định không ra được. - .

Huống chi bọn họ đã nhìn thấy hạt châu trong tay Kế Trí Nguyên, đó chính là "Bạo Âm châu" do tu sĩ Nguyên Anh luyện chế. Loại hạt châu này uy lực cực lớn, Kế Trí Nguyên nói trong một lần hô hấp là có thể phá vỡ trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc cũng không ngoa. Rất nhanh bọn họ đã dâng lên một niềm hi vọng, nếu như Kế Trí Nguyên ngăn cản được Diệp Mặc trước khi hắn đi, thì bọn họ vẫn có thể rời khỏi.

Mặc dù uy lực của "Bạo Âm châu" khổng lồ, nhưng cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới luyện chế được. Nhưng bình thường thì tu sĩ Nguyên Anh sẽ không luyện chế thứ này, bởi vì Bạo Âm châu là pháp bảo kiểu dùng một lần luyện chế từ chân nguyên không sạch sẽ khi củng cố tu vi sau lúc kết thành Nguyên Anh.


Hơn nữa dưới tình huống bình thường, tu sĩ Nguyên Anh sẽ không ngưng tụ Bạo Âm châu lúc củng cố Nguyên Anh. Bởi vì thứ này sẽ làm phân tán tinh lực, cho nên số lượng Bạo Âm châu rất ít.

Cho nên sau khi Kế Trí Nguyên lấy Bạo Âm châu ra, Diệp Mặc lập tức đã hiểu ý nghĩ của y. Người này có Bạo Âm châu mà lúc trước không lấy ra, rõ ràng là muốn để mình thay y thu thập dược liệu.

Nhưng tuy vậy, y vẫn rất cẩn thận, thậm chí trước đó còn lấy ngọc bài của mình rồi mới lộ ra. Hơn nữa, Diệp Mặc khẳng định Kế Trí Nguyên muốn không chỉ là một nửa dược liệu, mà là cái mạng của mình, sau đó cộng thêm cả nhẫn trữ vật của mình

Kế Trí Nguyên chăm chú nhìn Diệp Mặc, chỉ cần hắn dám lên Truyền Tống trận thì y sẽ lập tức ném Bạo Âm châu ra.

Y đã tính rất tốt, Truyền Tống trận cũng phải bốn năm lần hô hấp thì mới truyền tống đi được. Dưới sự trợ giúp của Bạo Âm châu, y có lòng tin sẽ phá vỡ trận pháp của Diệp Mặc trước.

Nhưng Diệp Mặc lại không vào Truyền Tống trận, mà lấy thêm một chiếc trận kỳ, cười lạnh nhìn Kế Trí Nguyên nói:

- Muốn nhẫn trữ vật và dược liệu của tao thì không có cửa đâu, nhưng tao có hai chữ tặng cho mày đấy.

Nghe Diệp Mặc nói, Kế Trí Nguyên lại giơ Bạo Âm châu trong tay lên, lạnh giọng hăm dọa:

- Mày thật sự rất có gan đấy, thử nhìn xem Bạo Âm châu trong tay tao có thể phá vỡ trận pháp của mày trong thời gian một lần hô hấp không nhé. Người trẻ tuổi, linh dược mặc dù tốt, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng thụ được. Dù thế, bất kể mày nói hai chữ gì thì tao cũng cho mày một cơ hội nữa.

- Ngu ngốc!

Diệp Mặc nói xong lại lắc lắc đầu, mặc dù tu vi của Kế Trí Nguyên lợi hại hơn hắn rất nhiều, nhưng đúng là quá ngu ngốc. Nếu ngay cả điều này Diệp Mặc cũng không nghĩ tới thì hắn sao có thể ngồi đây thu phí qua đường được.

- Mày muốn chết!

Kế Trí Nguyên quát lên một tiếng lớn, muốn ném Bạo Âm châu trong tay ra. Nhưng sau một giây, y cư nhiên sửng sốt một chút, ngọc bài trong tay y bỗng hóa thành bụi phấn.

Kế Trí Nguyên lập tức biết đây là Diệp Mặc đang giở trò. Một khi Diệp Mặc thật sự truyền tống đi, y có lẽ sẽ bị kẹt lại đây. Nghĩ tới điều này, y không chút do dự ném một viên Bạo Âm châu ra. Y chắc chắn dù Diệp Mặc muốn truyền tống thì cũng phải mất thời gian bằng với bốn năm lần hô hấp mới được. Trong khoảng thời gian đó, Bạo Âm châu của y đã sớm phá trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui