Lúc Diệp Mặc theo mọi người đi tới Sa Nguyên dược cốc, nơi này đã trở thành một cái chợ nhỏ rồi. Đông đảo tu sĩ chen chúc tại đây, hai bên lại bầy rất nhiều quầy hàng thu thập dược liệu, còn có bán ra một số đan dược chữa thương, khôi phục chân nguyên và bùa linh khí. Hiển nhiên những người này cũng muốn nhân cơ hội mà kiếm một khoản kha khá.
Trên người Diệp Mặc không có bao nhiêu linh thạch, mặc dù hắn rất muốn mua một bộ giáp phòng ngự và một vài lá bùa lợi hại, nhưng chút linh thạch của hắn đoán chừng ngay cả một cái cũng không đủ, vậy nên chỉ đành bỏ ý nghĩ này.
Tuy nói là Sa Nguyên dược cốc, nhưng Diệp Mặc không nhìn thấy bất kỳ cát đá nào ở đây, cũng không thấy cửa vào nào có thể đi được. Trừ cái chợ tạm ồn ào kia ra, nơi này chỉ là một ngọn núi nhỏ và đồng cỏ bát ngát. Không có núi cao, cũng không có những rừng cây dày đặc.
Mặc dù nghi ngờ nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi, đồng thời hắn cũng biết nơi này tuyệt đối không phải là Sa Nguyên dược cốc. Về phần tại sao lại muốn chuyển dời tới đây thì hắn không rõ lắm, nhưng người tới nơi này cũng không chỉ có hắn, nếu người khác không gấp thì hắn cũng chẳng cần sốt sắng làm gì. Nếu mở miệng hỏi thì lại giống như mình chỉ là một tay mơ.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một vòng, nhưng lại không nhìn thấy Mộc Dịch Thanh, cũng không nhìn thấy Hồ Hải Tân mua ngọc bài của mình. Không biết là họ chưa tới hay tiến vào từ cửa khác.
Rất nhiều người đi Sa Nguyên dược cốc đều có người của sư môn bên cạnh, giống như chỉ mình hắn không có đồng bạn. Thấy Cầm Mộ Tâm, Quảng Vi và mấy vị nữ đệ tử của Tiên Dược cốc cùng tiến về phía này, Minh Tâm chưởng môn và hai vị tu sĩ Nguyên Anh đi cùng bọn họ, hiển nhiên là để bảo vệ.
Minh Tâm chưởng môn đi tới gần một nhóm người môn phái khác thì dừng lại, tựa như đang nói gì đó với người dẫn đội của môn phái kia.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm buồn bực, đệ tử của những môn phái lớn này đi ra ngoài đều có tu sĩ Nguyên Anh, thậm chí là Hư Thần bảo vệ, chỉ có mình hắn giống như cô hồn dã quỷ mà thôi.
Cầm Mộ Tâm vừa quay đầu lại thì đã thấy ánh mắt của Diệp Mặc, lập tức cô liền quay sang hướng khác, giống như không nhận ra hắn vậy.
Diệp Mặc cảm thấy có chút mất hứng, hắn tìm một chỗ không người ngồi xuống. Chẳng qua vừa ngồi không được bao lâu thì có một nam một nữ đi tới bên cạnh. Hai người thoạt nhìn cũng là tu vi Giả Đan, khi họ cách Diệp Mặc một khoảng xa thì hắn đã cảm thấy một trận sát khí lành lạnh. Hiển nhiên hai người này cũng bò ra từ núi xác người biển máu tanh, trong tay không biết đã có bao nhiêu mạng người.
- Anh bạn, có phải muốn đi Sa Nguyên dược cốc không?
Tên nam này đi đến trước mặt Diệp Mặc, trực tiếp hỏi. Ngũ quan của gã cũng coi như đoan chính, chẳng qua mũi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn người khác cũng chếch từ trên xuống, làm cho người ta cảm giác cực kỳ không phù hợp. Chỉ nói một câu thôi mà làm cho người khác cảm nhận được sát khí càng thêm nồng đậm hơn
Diệp Mặc đứng lên, gật đầu nói:
- Đúng thế.
tên kia vừa nghe Diệp Mặc nói vậy, trong mắt lập tức toát ra vẻ vui mừng. Y lấy ra một túi linh thạch ném cho Diệp Mặc, nói:
- Đưa ngọc bài của mày cho tao, cầm chỗ linh thạch này đi.
Ánh mắt Diệp Mặc phát lạnh, hắn không nghĩ tới có người lại dám đòi ngọc bài của hắn. Đây quả thực là nằm mơ!
Hắn vất vả nghĩ hết cách tham gia cuộc thi luyện đan danh nhân đường, không phải bởi vì để được vào đó, mà là vì miếng ngọc bài này.
Tên này cũng thật khôi hài, cầm một chút linh thạch đến đã trực tiếp muốn ngọc bài của hắn.
Không đợi Diệp Mặc nói chuyện, tên tu sĩ Giả Đan kia bỗng nhiên lại thấy nhẫn trên tay Diệp Mặc, lập tức lại vui mừng nói:
- Đem nhẫn của mày đưa ra đây.
Diệp Mặc giận quá hóa cười:
- Đồ của tao sao phải cho mày?
- Tao đã đưa linh thạch rồi.
Tên tu sĩ Giả Đan nghe Diệp Mặc nói vậy, thanh âm chợt trở nên lạnh lùng.
Sa Nguyên dược cốc lập tức sẽ mở ra, lúc này tất cả đệ tử của các môn phái đều có trưởng bối bảo vệ. Diệp Mặc ngồi một mình ở đây, không có bất cứ ai bảo vệ, hiển nhiên là một tán tu, vậy nên tên này không hề kiêng kị, trực tiếp bắt Diệp Mặc giao ngọc bài ra.
- Cút!
Diệp Mặc không biết nơi này có thể giết người hay không, mà hắn cũng chẳng muốn động thủ tại đây. Ở chỗ này hắn là bên yếu thế.
- Mẹ kiếp, gan chó lớn thật!
Tu sĩ Giả Đan kia thu hồi linh thạch trong tay, lấy ra một chiếc rìu màu đen muốn động thủ.
Người xung quanh thấy nơi này có náo nhiệt để xem, rốt rít vây quanh lại.
- Hạ lão đại, tên nào không có mắt dám trêu ông anh vậy?
Một giọng nói âm dương quái khí truyền ra từ trong đám người, cùng với đó là một gã tu vi Trúc Cơ đỉnh phong đi ra. Gã này cạo trọc đầu, lúc nói chuyện thì thịt thừa trên khuôn mặt hơi rung rung, giống như một con lợn đang ăn cám vậy.
Gã được gọi là Hạ lão đại thản nhiên nói:
- Hết lần này tới lần khác lại có một tên không có mắt. Tao muốn mua đồ của nó, linh thạch cũng đã lấy ra mà còn dám nói không bán. Mẹ kiếp, tao dễ chọc đến thế à?
Gã có giọng nói âm dương quái khí kia cười hắc hắc lần nữa, nói:
- Vậy còn nói gì nữa, giết luôn đi cho xong.
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ, nhưng không có ai đứng ra cả. Ở nơi này, tán tu và những thế lực nhỏ được ví như thịt cá cho người khác đánh chén vậy. Đám người này không nhận ra Diệp Mặc, cũng không biết hắn là đệ nhất Luyện Đan danh nhân đường. - https://truyenfull.vn
Ngoài dự đoán của mọi người, tên tu sĩ chắc chắn sẽ bị Hạ lão đại giết này lại hỏi:
- Nơi này có thể tùy tiện giết người sao?
Diệp Mặc vừa hỏi ra lời này, xung quanh lập tức cười to. Hiển nhiên là bọn họ cho rằng Diệp Mặc quá u mê. Chỉ cần không liên lụy đến môn phái lớn, nơi này tùy tiện giết ai cũng được, bình thường sẽ không có ai đứng ra xen vào.
- Dĩ nhiên có thể giết người, chỉ cần mày có bản lĩnh thì có thể giết Hạ lão đại, bảo đảm không có ai tìm mày gây chuyện đâu. Ha ha ha…
Tên đầu trọc nói nghiêm trang một hồi rồi bỗng cười ha ha, giống như nhìn thấy việc buồn cười nhất trên đời vậy.
Diệp Mặc lại vẫn nghiêm trang như trước, gật đầu nói:
- Vậy tao yên tâm.
Diệp Mặc biết, lấy tu vi Trúc Cơ hậu kỳ hiện giờ của hắn, nếu như dùng "Huyễn Vân đao pháp" thì hắn có lòng tin một chiêu giết chết Hạ lão đại này.
Dường như biết Diệp Mặc muốn phản kháng, Hạ lão đại lại vẫn không nhúc nhích, ngược lại nghiêm trang nhìn Diệp Mặc nói:
- Tao cho mày một cơ hội, lấy pháp khí của mày ra, nếu không ngay cả cơ hội xuất thủ cũng chẳng có đâu.
Diệp Mặc lại gật đầu, lấy "Tử Đao" ra.
"Tử Đao" không lấy ra thì thôi, vừa lấy thì tiếng cười xung quanh lại càng lớn. Rất nhiều tu sĩ xung quanh vô cùng đồng tình với Diệp Mặc, nhưng "Tử Đao" mà hắn lấy ra thì cũng quá khôi hài một chút. Thoạt nhìn thứ này căn bản là một thanh thái đao được tăng thêm chiều dài. Một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dùng một thanh thái đao đối kháng với tu sĩ Giả Đan cầm linh khí hạ phẩm, kết quả chẳng cần phải nghĩ.
- Mộ Tâm sư muội, tên không biết phân biệt phải trái kia dường như gặp phiền toái rồi. Tu sĩ gọi là Hạ lão đại kia có tu vi Giả Đan, có chút thế lực trong các bang hội nhỏ ở thành Toái Diệp, nhìn giống như hai người muốn đánh nhau thì phải. Buồn cười tên kia là đệ nhất Luyện đan danh nhân đường, vậy mà lại bị một đám rác rưởi đè lên đầu. Lúc đầu còn dám cự tuyệt ý tốt của "Tiên Dược cốc" chúng ta, thật đáng đời.
Quảng Vi bên cạnh Cầm Mộ Tâm một mực chú ý tới Diệp Mặc, hiện giờ thấy hắn bị Hạ lão đại ngăn cản, cô ta lập tức nhìn thấy.
Cầm Mộ Tâm đã sớm chú ý đến một màn này. Cô nhíu mày, thân thể bỗng chuyển động, sau một khắc cô đã xuất hiện trước mặt Hạ lão đại và Diệp Mặc.
Diệp Mặc vốn đang muốn động thủ, nhưng nhìn thấy Cầm Mộ Tâm tới đây thì liền dừng lại, đem "Tử Đao" cắm xuống mặt đất, tay nắm lấy chuôi đao.
- Cút, nếu còn dám xuất hiện trước mặt tao, tao lập tức giết mày.
Cầm Mộ Tâm lạnh giọng nói với tên Hạ lão đại kia.
Thấy có người dám bảo mình cút, Hạ lão đại lập tức nổi giận. Nhưng khi y phát hiện ra người tới lại là một tu sĩ Kim Đan thì lập tức ngậm miệng lại. Y biết người này, đệ tử của "Tiên Dược cốc", tên là Cầm Mộ Tâm, ban đầu khi còn chưa đột phá Kim Đan thì đã đứng thứ năm Trúc Cơ danh nhân đường. Hôm nay đã đột phá Kim Đan, muốn giết y quả thực giống như giết một con gà vậy.
Tu sĩ của "Tiên Dược cốc", dù cho y mười lá gan cũng chẳng dám đắc tội. Mặc dù không biết tại sao Cầm Mộ Tâm của "Tiên Dược cốc" lại quản mấy cái chuyện nhỏ nhặt như thế này, ra mặt vì Diệp Mặc, nhưng y vẫn lập tức khom người cung kính nói:
- Dạ, vãn bối lập tức đi…
Thấy Cầm Mộ Tâm tới đây, tên tu sĩ đầu trọc vội vàng xoay người rời đi, hiển nhiên bọn họ biết, đối mặt với môn phái năm sao như "Tiên Dược cốc", bọn họ chẳng là cái thá gì.
Diệp Mặc có chút sững sờ nhìn Cầm Mộ Tâm, hắn không nghĩ tới một người yên tĩnh, dễ xấu hổ như Cầm Mộ Tâm mà khi nổi giận lại lợi hại như vậy. Nhưng hắn không biết vì sao Cầm Mộ Tâm lại tới đây giúp mình, vài ngày trước mình còn từ chối đề nghị của Minh Tâm mà.
Nhưng bất kể thế nào, nếu người khác đã tới hỗ trợ thì Diệp Mặc vẫn rất cảm kích, ôm quyền nói:
- Đa tạ Cầm cô nương giúp đỡ.
Cầm Mộ Tâm lạnh nhạt nhìn Diệp Mặc, bỗng nhiên nói:
- Thật ra đối với anh mà nói, đi Sa Nguyên dược cốc cũng không phải một chuyện tốt. Nếu tôi là anh, tôi thà rằng ở nhà luyện đan còn hơn.
Nói xong, sắc mặt Cầm Mộ Tâm khôi phục vẻ bình thản điềm nhiên như bình thường, sau đó đột ngột xoay người rời đi, giống như người nói chuyện vừa rồi không phải là cô vậy.
Quảng Vi đi theo Cầm Mộ Tâm tới bỗng nhiên nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh thật đúng là vận cứt chó, gặp được người tốt bụng như Mộ Tâm sư muội. Mà tôi cũng đồng ý với lời nói của em ấy, đối với anh thì ở nhà luyện đan là thích hợp hơn. Mấy nơi như Sa Nguyên dược cốc, tôi đề nghị anh không nên đi. Ài, đó không phải là nơi anh đến được. Diệp đan sư, sau này anh có thể hối hận, nhưng có lẽ sau khi đi Sa Nguyên dược cốc thì không có cơ hội hối hận nữa rồi.
Nói xong, cô ta lắc đầu rời đi cùng Cầm Mộ Tâm.
Đương nhiên Diệp Mặc hiểu hối hận trong lời của Quảng Vi là có ý gì. Đó chính là nói hắn từ chối hôn sự với Cầm Mộ Tâm mà thôi. Trong suy nghĩ của Quảng Vi, hắn đi Sa Nguyên dược cốc tất nhiên là dữ nhiều lành ít.
Trong lòng Diệp Mặc cũng không biết nói gì, nếu không phải Cầm Mộ Tâm đến đây thì hắn đã sớm cho tên Hạ lão đại kia một đao rồi. Nhưng hắn cũng hiểu, sở dĩ Cầm Mộ Tâm giúp hắn cũng không phải là do cô ta có tình cảm với hắn, mà là không muốn một Luyện đan sư lợi hại lại vô duyên vô cớ bị một kẻ vô lại giết chết.
Diệp Mặc mới nghĩ tới đây, chợt nghe thấy một tiếng "Uỳnh" thật lớn, hắn vội vàng quay sang nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...