Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Khoảng giữa trưa, năm người dừng lại ở một sơn cốc để nghỉ ngơi. Suốt đường đi, chỉ có Phong Yên Kỳ và người tên là Cát Lương Trung kia không ngừng nói chuyện, Tiêu Thủy vốn ít nói, Diệp Mặc còn cảm thấy được y đang không ngừng nhíu mày, chỉ có Hoàng Mân thỉnh thoảng chen vào một vài câu.

- Tôi đi tìm thức ăn, các người nghỉ ngơi đi.

Người trung niên họ Tiêu này lại tiếp tục tự nhận lấy nhiệm vụ tìm kiếm thức ăn.

Chỉ là lần này Phong Yên Kỳ lại ngăn cản Tiêu Thủy, ả nói:

- Tiêu đại ca, suốt chặng đường này đều là anh vất vả tìm thức ăn rồi, lần này để tôi đi. Kiếm vài món thôn quê đổi khẩu vị, mọi người chờ ở đây là được rồi.

Diệp Mặc nhìn Phong Yên Kỳ một cách kỳ quái, trong lòng thầm nói ả này không nên chủ động như vậy chứ? Dựa theo suy nghĩ của ả, tất cả mọi người ở đây đều là con mồi, sao ả lại có thể chủ động rời bỏ con mồi được?

Nhưng Diệp Mặc suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Phong Yên Kỳ cố ý dẫn những người này đi đường vòng vào núi, mục đích chính là vì tu luyện. Tối hôm qua ả đã đột phá Địa cấp, mấy con mồi này đã không còn quan trọng như trước rồi. Phỏng chừng chính ả cũng không ngờ là chỉ dùng hai người mà đã đột phá đến Địa cấp.

- Yên Kỳ, để tôi đi cùng cô, nơi này rừng núi rậm rạp…

Không đợi Tiêu Thủy trả lời, Cát Lương Trung đã chủ động nói.

Nghe Cát Lương Trung nói, Diệp Mặc lập tức đã hiểu ra, ả Phong Yên Kỳ này cũng thật biết tính toán. Ả biết nếu mình muốn đi tìm đồ ăn, Cát Lương Trung chắc chắn sẽ chủ động muốn đi cùng. Hoặc cho dù ả đoán sai, Cát Lương Trung có không chủ động thì cuối cùng ả cũng sẽ mở miệng.

Mục đích đương nhiên rất đơn giản, ả sẽ xuống tay với Cát Lương Trung. Hơn nữa Diệp Mặc có thể khẳng định, sau khi động thủ với tên kia thì lúc quay lại chắc chắn ả sẽ động thủ giết ba người họ. Sở dĩ Phong Yên Kỳ không muốn từ từ luyện hóa tất cả như trước nữa là do ả cũng không ngờ mình sẽ đột phá Địa cấp vào tối qua, cho nên giữ đám người Tiêu Thủy, Hoàng Mân lại thì chỉ là vướng víu mà thôi.

Hơn nữa, sau khi giết Cát Lương Trung, trăm phần trăm là mấy người còn lại sẽ nghi ngờ ả. Hoặc là nói, nếu không phải tối qua ả cần củng cố tu vi thì nói không chừng đã ra tay luôn rồi.

- Vậy cũng tốt, để tôi chuẩn bị lều trại trước…

Tiêu Thủy cười tự giễu, Diệp Mặc rõ ràng nhìn ra trong mắt y có chút vui mừng, giống như là đang cảm thấy may mắn vì có thể được nghỉ ngơi.

Phong Yên Kỳ cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiến vào núi cùng với Cát Lương Trung.

Phong Yên Kỳ vừa đi, Tiêu Thủy lập tức khoác ba lô lên nói với Hoàng Mân và Diệp Mặc:

- Tôi không đi núi Vạn Quắc nữa, bây giờ sẽ rời khỏi đây, nếu các người cũng muốn đi thì có thể đi cùng tôi.


Ngoài dự đoán của Tiêu Thủy, Hoàng Mân cũng không ngạc nhiên vì lời nói của y, chỉ mỉm cười nói:

- Tiêu đại ca, chắc anh cũng đã bắt đầu hoài nghi Phong Yên Kỳ rồi chứ gì? Vậy nên bây giờ mới muốn lập tức rời đi đúng không?

Trong mắt Tiêu Thủy hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Hoàng Mân với cặp mắt khác xưa. Y cũng không phủ nhận, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đã sớm nghi ngờ rồi, chỉ là đến giờ mới xác định được rằng cô ta không có ý tốt. Tôi đoán, tiểu Trần chính là do cô ta giết. Bởi vì tôi đã đến nơi này một lần, căn bản không cần đi xa đến vậy. Chỉ cần đi theo hướng này, phía trước cách đây nửa ngày lộ trình có một sơn đạo, hoàn toàn có thể lái xe tới.

Tiêu Thủy nói xong liền chỉ chỉ về phía đông.

Hoàng Mân gật gật đầu nói:

- Tiêu đại ca, anh nói không sai, thật ra Phong Yên Kỳ chính là người của "Vạn Cổ môn". Tối hôm qua Trần Ngân Trụ chính là do ả hút khô máu huyết mà chết. Cho nên dù anh không nói, tôi cũng định nhắc nhở anh một chút rồi.

- Cô cũng biết? Nói như vậy các người đã đồng ý đi cùng tôi?

Nghe xong lời của Hoàng Mân, Tiêu Thủy lập tức vui mừng nói.

- Tiêu đại ca, nếu đã hoài nghi Phong Yên Kỳ thì vì sao trước đó lại không nói với mọi người cùng ra tay với ả?

Hoàng Mân kinh ngạc hỏi một câu, cô thông qua Diệp Mặc mới biết được Phong Yên Kỳ có tu vi Địa cấp, chẳng lẽ Tiêu Thủy cũng nhìn ra?

Tiêu Thủy lắc lắc đầu không nói gì. Tuy rằng y nghi ngờ Phong Yên Kỳ nhưng chẳng có bằng chứng gì xác đáng cả, như vậy không giết người được.

Vừa thấy biểu tình của Tiêu Thủy, Hoàng Mân lập tức đã đoán được ý nghĩ của y, cười lạnh một tiếng, nói:

- Chắc Tiêu đại ca còn chưa biết tu vi của Phong Yên Kỳ là Địa cấp đúng không?

- Cái gì!?

Giống như lúc Hoàng Mân biết tu vi thật sự của Phong Yên Kỳ, Tiêu Thủy cũng bị dọa sợ luôn, nhưng rất nhanh y đã kịp phản ứng, lập tức nói:


- Bây giờ tôi sẽ đi ngay.

Sở dĩ t còn chưa lo lắng là do còn đinh ninh tu vi của đối phương cũng là Hoàng cấp hậu kỳ như t, nhưng hiện giờ đã biết tu vi của Phong Yên Kỳ là Địa cấp thì đó lại là một việc khác.

Diệp Mặc gật gật đầu nói với Hoàng Mân:

- Các người muốn đi thì nhanh lên, chắc lần này Phong Yên Kỳ sẽ về rất nhanh thôi.

- Mạc Ảnh, cậu không đi?

Tiêu Thủy nhìn Diệp Mặc một cách kỳ quái, kinh ngạc hỏi.

Hoàng Mân cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, tuy cô không hiểu vì sao Diệp Mặc lại không đi, nhưng cô biết, chắc chắn Diệp Mặc sẽ không thua Phong Yên Kỳ, cho nên cũng không khuyên hắn.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Tôi còn một số việc.

Tuy không biết Diệp Mặc còn có việc gì, nhưng lúc này Tiêu Thủy đã hiểu, phỏng chừng là Phong Yên Kỳ cũng không được Diệp Mặc xem ở trong mắt. Hắn nghĩ tới tối qua Diệp Mặc ở trong lều của Hoàng Mân, hiện giờ Hoàng Mân lại biết chi tiết của Phong Yên Kỳ, vậy chắc chắn là có liên quan đến Diệp Mặc.

Nhìn Tiêu Thủy và Hoàng Mân rời đi, Thần thức của Diệp Mặc lại quét đến Phong Yên Kỳ.



- Em Hoàng Mân, tên Mạc Ảnh kia rốt cuộc là ai? Ngay cả người của "Vạn Cổ môn" cũng không sợ?

Đi ra khỏi khu vực đó, Tiêu Thủy mới nghi hoặc nhìn Hoàng Mân, hỏi.

Hoàng Mân có chút ngại ngần nói với Tiêu Thủy:


- Tiêu đại ca, tuy tôi biết hắn là ai, nhưng không có sự cho phép của hắn thì tôi không thể nói cho anh biết được, nhưng chắc chắn hắn sẽ không sợ Phong Yên Kỳ. Đúng rồi, bây giờ Tiêu đại ca định đi đâu?

Nghe Hoàng Mân nói vậy, Tiêu Thủy cũng không để ý nữa, có chút chán nản nói:

- Gần nhất tôi biết được Nhị đệ của mình đang ở Lạc Nguyệt, tôi tính đến đó với hắn.

- Anh muốn đi Lạc Nguyệt?

Hoàng Mân kinh ngạc hỏi.

Tiêu Thủy gật gật đầu đáp:

- Đúng vậy, tôi cảm thấy đến Lạc Nguyệt vẫn tốt hơn.

- Tôi cũng định đi Lạc Nguyệt, nhưng ở Kinh Thủy lại còn một số việc chưa làm xong. Nếu không, tôi cũng có thể đi cùng anh đến đó rồi.

Hoàng Mân tùy ý nói một câu.

- Tôi có thể đi cùng cô đến Kinh Thủy một chuyến. Tôi chỉ nghe nói là Nhị đệ ở Lạc Nguyệt thôi, nhưng có thực hay không thì chưa xác định được. Nếu cô ở Lạc Nguyệt có người quen thì giúp tôi một chút cũng được.

Tiêu Thủy lập tức nói.

Hoàng Mân cười duyên dáng:

- Đương nhiên không có vấn đề, không biết nhị đệ của anh tên gì? Ở Lạc Nguyệt cũng phải có đến mấy triệu người, muốn tìm cũng không dễ lắm.

Tiêu Thủy xấu hổ nói:

- Nhị đệ tôi tên Hứa Bình, lúc trước tu vi của hắn cao hơn tôi một chút, phỏng chừng hiện giờ cũng là Huyền cấp rồi. Thật ra tên tôi cũng không phải Tiêu Thủy, mà là Tiêu Trưởng Đông.

Hoàng Mân cũng không để ý lắm, lập tức nói:

- Nếu tu vi của nhị đệ anh là Huyền cấp thì dễ hơn rồi. Cho dù ở Lạc Nguyệt, người có tu vi Huyền cấp cũng không nhiều lắm.




Thần thức của Diệp Mặc đã quét đến chỗ Phong Yên Kỳ đang ăn Cát Lương Trung đến xương cốt cũng không còn, lúc này mới thỏa mãn quay lại. Thậm chí ngay cả một con thỏ hoang cũng lười bắt, có thể thấy ả đã nổi lên sát tâm với ba người họ. Cho dù là bây giờ không thể hấp thu thêm máu huyết thì cũng chẳng đáng tiếc nữa.

- Ủa, sao có mỗi mình cậu ở đây vậy, hai người kia đâu?

Quay lại không thấy Tiêu Thủy và Hoàng Mân, Phong Yên Kỳ nhất thời giật mình hỏi Diệp Mặc.

Thấy khí huyết của ả rất dồi dào, Diệp Mặc lập tức biết bây giờ ả đang cần hoàn toàn luyện hóa máu huyết, củng cố tu vi của mình.

Hắn giả như không có việc gì, nói:

- Tiêu đại ca thấy chỗ này rất quen thuộc nên liền nói với Hoàng Mân là hắn đã từng tới đây, sau đó bọn họ nói vài câu rồi không muốn đi núi Vạn Quắc nữa, cho nên liền rời đi. Họ nhờ tôi nói lời từ biệt với cô.

Nghe Diệp Mặc nói xong, sắc mặt Phong Yên Kỳ biến hóa không ngừng. Ả nhìn phương hướng mà Hoàng Mân và Tiêu Thủy rời đi, qua một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lại. Ả hiểu được, Tiêu Thủy và Hoàng Mân đã nghi ngờ ả, mà tên Mạc Ảnh trước mắt này bị hai người kia bán đứng, ở lại đây tính tiền thay cho họ.

- Vậy sao cậu không đi cùng họ?

Ngữ khí của Phong Yên Kỳ rất lạnh nhạt, làm cho người ta không nhận ra là vui mừng hay tức giận.

Diệp Mặc lại tùy ý nói:

- Người ta nói trong hiểm nguy có phú quý, bọn họ không để ý đến di tích trong núi Vạn Quắc kia, nhưng tôi vừa mới tu luyện cổ võ, cho nên rất quan tâm tới nó. Cho nên, tôi định mạo hiểm cùng cô đi đến di tích đó.

Trong mắt Phong Yên Kỳ hiện lên vẻ buồn cười, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự lạnh nhạt. Ả đánh giá lại Diệp Mặc từ trên xuống dưới, lắc lắc đầu, tạm dừng một hồi mới nói:

- Được rồi, vậy cậu cứ đi theo tôi, sẽ không thiếu phần cho cậu đâu.

Tuy tu vi của Diệp Mặc thấp, máu huyết của hắn không có bao nhiêu tác dụng với ả, nhưng có một người đàn ông bộ dạng không tệ đi theo thỏa mãn ả một chút cũng được. Chỉ là hai ngày này ả không thể xuống tay với hắn, bởi vì "thần cổ Hoàng Kim" sắp xuất hiện rồi, ả phải tận dụng thời gian nhanh chóng củng cố tu vi của mình, đem tinh huyết của hai gã võ giả Hoàng cấp luyện hóa hoàn toàn đã.

Sở dĩ Diệp Mặc không trực tiếp ép hỏi Phong Yên Kỳ chẳng qua là muốn ả dẫn đường mà thôi. Nếu thật sự ả không phối hợp thì trực tiếp giết luôn cho xong chuyện. Tuy như vậy sẽ làm cho việc tìm kiếm phương hướng cụ thể của động phủ trong núi Vạn Quắc phiền phức hơn, nhưng bỏ thêm chút thời gian là được.

Vốn Diệp Mặc nghĩ một người lẳng lơ như Phong Yên Kỳ buổi tối chắc chắn sẽ dây dưa với hắn, hắn đã chuẩn bị ép ả dẫn đường cho mình rồi. Nhưng điều làm hắn bất ngờ là qua một ngày một đêm, Phong Yên Kỳ không chỉ không dây dưa hắn, mà ngay cả nói chuyện cũng chẳng được mấy câu. Gần như ả đặt tất cả thời gian vào việc luyện hóa tinh huyết, tăng lên tu vi của mình. Nguồn: https://truyenfull.vn

Một ngày sau, Phong Yên Kỳ dẫn Diệp Mặc tiến vào phạm vi chân chính của núi Vạn Quắc. Mà tinh huyết ả hút được đã luyện hóa xong xuôi, tu vi Địa cấp sơ kỳ đã được củng cố lại.

- Chú em, đến cõng chị chút được không, chị đi vài ngày đường, chân đều muốn gãy luôn rồi.

Khôi phục lại vẻ lẳng lơ, Phong Yên Kỳ chen đến bên cạnh Diệp Mặc, hơn nữa không hề để ý bộ ngực đầy đặn của mình đang cọ lên cánh tay hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui