Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Không ngoài dự tính của Diệp Mặc, người đầu tiên kịp phản ứng chính là người thanh niên cao gầy Hạng Ngân trong Hạng Ẩn Quán. Gã gần như là người đầu tiên rút trường đao nhảy ra. Đồng thời gã đề phòng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Dường như vũng máu tươi kia không có bất kỳ quan hệ nào với gã. Nhưng gã cũng không chủ động công kích.

Sở dĩ Diệp Mặc giết để lại vết máu đầy trên mặt đất, chỉ vì muốn tạo cảm giác chấn động. Nhưng hiện tại hiển nhiên Hạng Ngân căn bản không quan tâm.

Đồng thời người đàn ông mặt trắng cũng đứng lên. Bởi vì Diệp Mặc đánh lén mặt y càng trở nên trắng bệch. Toàn bộ thân thể đều khẽ run rẩy, Hạng Ngân nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:

- Anh là Diệp Mặc? Sao anh lại xuất hiện ở trong này?

Diệp Mặc không để ý tới lời của gã, mà trực tiếp đi đến phía trước người đàn ông mặt trắng, đạp một cước khiến y ngã vào trong vũng máu của người chết. Sau đó hắn lại một cước đá tên người Nhật kia bay ra ngoài. Lúc này hắn mới ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Hạng Ngân.

Người đàn ông mặt trắng và tên người Nhật kia bị Diệp Mặc đá vào giữa vũng máu, lập tức không thể động đậy. Hai người liền biết, Diệp Mặc đã hoàn toàn khống chế bọn họ.

Bởi vì Hạng Ngân đã sớm nhảy ra ngoài, cho nên thật ra không cần Diệp Mặc chủ động đá một cước. Gã nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc một hồi lâu, rồi mới lên tiếng:

- Có lẽ tôi không phải là đối thủ của anh.

Diệp Mặc thản nhiên cười:

- Anh đương nhiên không phải là đối thủ của tôi. Điều này không cần anh nhắc nhở.

Mặt Hạng Ngân liền đỏ lên, tức giận nói:

- Cho dù không phải là đối thủ của anh, tôi cũng phải đánh với anh một trận.

Nói xong, gã cầm trường đao muốn tiến lên động thủ trước.

Diệp Mặc khoát tay nói:

- Hiện tại không cần tự tìm cái chết. Tôi nghe nói quán chủ của các anh đã tìm được cái này?


Nói xong Diệp Mặc lấy ra năm mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư nhỏ đặt lên bàn, sắc mặt hết sức bình thản.

Hạng Ngân thấy năm mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư này lập tức run giọng nói:

- Anh, anh thậm chí có năm mảnh. Thêm hai mảnh đuôi cá, anh sẽ thu tập đủ cá nhảy Long Môn sao? Anh thật sự thu thập đủ cá nhảy Long Môn...

Diệp Mặc nhìn Hạng Ngân kích động không thôi, hắn biết mấy mảnh nhỏ này thật sự có bí mật lớn, nhưng hắn lại không biết bí mật này. Từ miệng Hạng Ngân, hắn hiểu được quán chủ của Hạng Ẩn Quán nhất định có biết về bí mật này.

Thấy Diệp Mặc cất mấy mảnh nhỏ đi, Hạng Ngân quýnh lên. Gã muốn lập tức xông lên cướp. Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Hơn mười đường đao gió liền bay tới. Hắn tạm thời còn chưa muốn giết Hạng Ngân, cho nên những đao gió không chém vào những chỗ trí mạng của gã.

Hàn khí đánh tới. Lúc này Hạng Ngân mới ý thức được vị trí của mình. Gã không chút do dự đưa trường đao lên. Trường đao ở trước mặt gã biến hóa thành vô số hình bán nguyệt. Những hình bán nguyệt mang theo nội khí của gã va chạm vào đao gió của Diệp Mặc.

Đao gió vô hình và đao của gã va chạm vào nhau, liền phát ra những tiếng leng keng của kim loại.

Diệp Mặc không liên tục phát ra đao gió. Nếu như hắn liên tục phát ra đao gió, hẳn là Hạng Ngân đã sớm bị chém ngã xuống đất, thậm chí cũng không cần gã rút kiếm. Hắn biết đây là sự khác nhau giữa Tu Chân giả và người tu luyện cổ võ. Nếu như đối phương cũng là Tu Chân giả, như vậy chân nguyên của gã có thể ngăn cản loại đao gió cấp thấp này mà căn bản không cần động thủ. Nếu như ngưng tụ ra đao gió cao cấp, cho dù là Diệp Mặc, hiện tại một hơi nhiều nhất cũng chỉ từ ba tới năm cái mà thôi. Hắn căn bản không có khả năng một hơi phát ra mấy chục cái như vậy.

Sau khi những tiếng va chạm leng keng vừa dứt, Hạng Ngân đã lùi lại phía sau đến giữa đại sảnh. Trên cánh tay và bụng gã đều có một vết máu. Máu vẫn đang chảy. Hiển nhiên gã bị thương không nhẹ.

Tuy rằng Hạng Ngân bị thương, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy khâm phục Hạng Ngân. Gã còn cao hơn nhiều so với nửa bước Tiên Thiên. Nhiều đao gió như vậy chỉ khiến gã bị thương ở hai chỗ.

Sắc mặt Hạng Ngân tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Gã chưa bao giờ từng gặp cao thủ như thế. Không ngờ chỉ tùy tiện hắn có thể ngưng tụ nội khí thành đao. Đây là công phu gì? Mình so với hắn, không phải chỉ kém một hai điểm, mà là chênh lệch một trời một vực.

- Anh là người của Hạng Ẩn Quán phải không? Có phải hai mảnh cuối cùng đang ở trên người quán chủ Hạng Tân của các anh không?

Diệp Mặc không để ý tới Hạng Ngân đang thừ người ra, trực tiếp hỏi.

- Phải.

Theo bản năng Hạng Ngân trả lời một câu. Tuy nhiên gã vừa trả lời xong lập tức kịp phản ứng. Vẻ mặt gã đã khôi phục lại bình tĩnh. Về phần trong lòng gã có bình tĩnh hay không, vậy chỉ có gã mới biết được. - https://truyenfull.vn


- Nói một chút xem tác dụng chủ yếu của mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư này là gì? Anh tới chỗ này làm gì? Mấy người tôi vừa giết có phải là đệ tử của quán các anh hay không?

Diệp Mặc liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề.

Hạng Ngân lắc đầu nói:

- Tôi chỉ biết ghép đủ những mảnh nhỏ này có thể hình thành cá nhảy Long Môn. Cá nhảy Long Môn này có một cơ duyên lớn ở trong đó. Về phần tác dụng cụ thể thì tôi cũng không biết. Hơn nữa cho dù tôi biết, tôi cũng sẽ không nói. Tôi tới nơi này, việc thứ nhất chính là giết anh. Về phần mấy tên sát thủ vừa chết, bọn họ đều là người do quán chủ chúng tôi trợ giúp Đông Phương gia bồi dưỡng ra.

Diệp Mặc từ trong ánh mắt của Hạng Ngân liền nhìn ra được, gã không nói dối. Ngay lập tức hắn gật đầu nói:

- Nể tình anh không nói dối, tôi cho phép anh tự sát.

- Cám ơn...

Trong mắt Hạng Ngân lộ ra một chút không cam lòng. Tuy nhiên gã không tiến lên động thủ với Diệp Mặc, mà trực tiếp nâng đao lên kéo qua cổ mình. Hiện tại gã đã biết, chênh lệch giữa gã và Diệp Mặc căn bản cũng không có biện pháp nào bù lại được. Đây không phải dựa vào cố gắng tu luyện là có thể có được.

Một dòng máu tươi bắn ra. Hạng Ngân ngã xuống đất.

Diệp Mặc không để ý đến Hạng Ngân vừa tự sát, mà ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt trắng. Người này là người của Đông Phương gia. Hắn biết con rắn độc Đông Phương Vượng này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Nhưng Diệp Mặc không biết vì sao người của Đông Phương gia giết người Ẩn Môn ở trong này?

Tuy rằng mặt người đàn ông mặt trắng có vẻ sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại đầy thù hận. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết, y tuyệt đối sẽ không nói thật.

Diệp Mặc trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông mặt trắng này, dùng một tay chụp lên trên trán y. Hiện tại tu vi của người này còn chưa đến Hoàng Cấp, cho nên Diệp Mặc căn bản cũng không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp dùng mê thần thuật.

Người đàn ông mặt trắng này đã hạ quyết tâm chỉ cần Diệp Mặc buông lỏng sự khống chế đối với y, y sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát, tuyệt đối sẽ không nói một câu thành thật. Nhưng y không thể tưởng tượng được bản lĩnh của Diệp Mặc lại nghịch thiên như thế, thậm chí có thể khiến y phải nói thật.

Sau khi Diệp Mặc chụp tay lên trán người đàn ông mặt trắng, vẻ khẩn trương trên mặt y dần dần trở nên thư giãn. Ánh mắt y lại bắt đầu mê man rời rạc.


- Anh tên là gì?

Diệp Mặc biết tên chưa đến Hoàng Cấp này dưới sự khống chế của hắn, căn bản là không có khả năng thoát ra được. Trừ phi tinh thần của y có sức chống đỡ thực sự nghịch thiên.

- Tôi tên là Đông Phương Hiệu.

Người đàn ông mặt trắng lặng lẽ trả lời, lại khiến tên người Nhật đang ở bên cạnh vô cùng kinh hãi.

- Các người muốn ám sát cao thủ Ẩn Môn làm gì? Vì sao còn muốn thu gom công pháp Cổ Võ?

...

Sau khi Diệp Mặc hỏi ra một đống vấn đề,hắn dần dần hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Người Nhật kia là do Đông Phương Đường phái tới. Mà Đông Phương Hiệu đại biểu cho thiếu chủ Đông Phương Vượng của bọn họ. Hạng Ngân đại biểu cho Hạng Ẩn Quán.

Tuy rằng chỉ là mấy người, lại đại biểu cho ba thế lực. Người của Đông Phương Đường và Đông Phương Vượng vốn là thủy hỏa bất dung. Lần này vì đối phó Diệp Mặc, không ngờ đã liên hợp lại.

Mục đích của Hạng Ngân đến đây rất đơn giản. Một là tìm Diệp Mặc báo thù. Hai là vì mảnh bát quái đồ Âm Dương Ngư. Đông Phương Đường lại đại biểu cho tổ chức Bắc Sa. Anh ta muốn tất cả công pháp Cổ Võ. Mà Đông Phương Vượng lại muốn tiêu diệt Ẩn Môn, sau đó sao chép lại tất cả công pháp của Ẩn Môn cấp thấp, lại ngầm lục tục khiến những công pháp này xuất hiện ở Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc nghe Đông Phương Hiệu nói xong, thậm chí không cần y giải thích, đã biết được mục đích của Đông Phương Vượng.

Ẩn Môn Hoa Hạ không ngừng bị diệt môn, mà công pháp của những môn phái đã bị tiêu diệt cuối cùng có một bộ phận âm thầm xuất hiện ở Lạc Nguyệt. Mặc dù những người này sẽ nghi ngờ, nhưng phần lớn mọi người đều liên hệ những môn phái Ẩn Môn bị tiêu diệt và Lạc Nguyệt với nhau.

Bởi vì Diệp Mặc đã từng làm chuyện này nhiều lần. Hồ Lô cốc, phái Hợp Lưu còn có Đoạn Quyền Đường cùng với Điểm Thương đều liên quan đến Diệp Mặc. Người biết nội tình thậm chí còn biết Địa Sát và Nam Thanh diệt vong cũng liên quan đến Diệp Mặc. Liên hệ tất cả những điều này, vậy tiêu diệt người Ẩn Môn không phải Diệp Mặc làm thì còn có thể là ai nữa.

Sau khi Diệp Mặc hiểu được nguyên nhân này, thầm mắng Đông Phương Vượng thật sự ác độc. Loại chủ ý như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Một khi Lạc Nguyệt mang tiếng xấu này, như vậy phần lớn các cao thủ Ẩn Môn không phục sẽ lục tục tới Lạc Nguyệt trả thù.

Một hai cao thủ, Lạc Nguyệt còn không quan tâm. Nhưng số người càng nhiều, bọn họ đặc biệt ám sát cao tầng của Lạc Nguyệt, như vậy cho dù Lạc Nguyệt có bao nhiêu cao tầng, cũng không đủ để bị giết. Dù sao không phải mỗi người quản lý đều là cao thủ Cổ Võ. Đương nhiên một khi Lạc Nguyệt hoàn toàn ổn định, loại ám sát này cũng không đáng chú ý tới. Nhưng hiện tại chính là thời điểm Lạc Nguyệt đang thiết lập lại trật tự. Khi một người quản lý vừa thích ứng đã bị giết, vậy có người nối nghiệp phía sau hay không vẫn là một chuyện khác.

Ngoại trừ ám sát ra, Lạc Nguyệt đồng thời cũng mang trên lưng danh tiếng khát máu. Mà nhân vật khát máu chủ yếu là Diệp Mặc đương nhiên sẽ chạy không thoát. Nếu như Diệp Mặc chỉ có một mình thì không sao, nhưng Diệp Mặc lại đại diện cho Lạc Nguyệt Thành, thậm chí tượng trưng cho Lạc Nguyệt Thành. Một khi thanh danh của Diệp Mặc bị vấy bẩn, như vậy sẽ là một đả kích rất lớn đối với tín ngưỡng của cư dân Lạc Nguyệt.

Trên những cơ sở này còn có điều thứ ba. Một khi Đông Phương Vượng phát động công kích đối với Lạc Nguyệt, nói không chừng phần lớn Ẩn Môn Hoa Hạ đều đứng bên phía Đông Phương Vượng.


Quả nhiên là giỏi tính kế. Thằng nhóc Đông Phương gia này không phải là người tốt. Sáng không đi thì đi tối. Tối không đi, thì đi ngầm phía sau lưng.

- Nói như vậy, tất cả các môn phái của Ẩn Môn đều do các người tiêu diệt sao?

Giọng điệu Diệp Mặc trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Giọng điệu Đông Phương Hiệu vẫn bình thường đáp lại:

- Không phải, có mấy nhà không phải do chúng tôi tiêu diệt.

- Mấy nhà Ẩn Môn không phải do các người tiêu diệt, vậy là do ai tiêu diệt?

Diệp Mặc hỏi tiếp.

- Chúng tôi đã điều tra. Bọn họ bị diệt vong hẳn là liên quan tới Vạn Cổ Môn...

Đông Phương Hiệu nói tới đây, y đã tỉnh táo lại. Y nhanh chóng hiểu được trên người mình đã xảy ra chuyện gì. Y lập tức chấn động nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, vẻ mặt không thể tin được.

Diệp Mặc lại trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Úc Diệu Đồng:

- Chị Úc, về việc Bắc Sa xâm lược Adams Austin, hiện tại Liên hợp quốc nói thế nào?

Úc Diệu Đồng không biết vì sao lúc này Diệp Mặc lại hỏi cô về chuyện này, nhưng cô vẫn lập tức đáp lại:

- Còn trong quá trình đàm phán. Hiện tại còn chưa đưa ra được kế hoạch chính xác.

- Vậy không cần quan tâm tới bọn họ nữa. Lạc Nguyệt tìm lấy một lý do trực tiếp tuyên chiến với Bắc Sa, tiêu diệt bọn họ...

Hiện tại Diệp Mặc vô cùng tức giận.

- Hả...

Úc Diệu Đồng kinh ngạc nói một câu, sau đó liền dừng đề tài lại. Nếu như nói lần đầu tiên và lần thứ hai Lạc Nguyệt tuyên chiến còn có lý do. Nhưng lần này không có hề lý do nào. Điều này rất có thể sẽ khiến Lạc Nguyệt rung chuyển, tạo ra ảnh hưởng không tốt trên quốc tế. Lúc này, Lạc Nguyệt tuyệt đối không thể tuyên chiến, cho dù chịu thiệt cũng không được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui