Đảo New Rini nằm ở khu vực giữa Philippin và Indonesia, thuộc Bắc Thái Bình Dương.
Diệp Mặc trước giờ không phải là người bị tính kế mà không trả đũa, sau khi hắn đem việc ổn định Lạc Nguyệt giao lại cho bọn người Hư Nguyệt Hoa, thì liền đến đảo New Rini tìm Đông Phương Vượng.
Diện tích đảo New Rini không nhỏ, trong các đảo tư nhân được xem là lớn rồi, hơn nữa hòn đảo này vốn thuộc trùm Ander Châu Âu, không biết tại sao lại về tay của Đông Phương Vượng.
Diệp Mặc từ trên không của đảo New Rini đã nhìn thấy ở đây quả thật có một vài binh lính đang tập huấn, hơn nữa trang bị cũng không tệ. Xung quanh đảo New Rini canh phòng cẩn mật, nhưng với Diệp Mặc mà nói, việc này cũng giống như không canh phòng vậy.
Diệp Mặc đáp xuống vùng trung tâm của đảo New Rini, ở đây có một tòa cao ốc tráng lệ, hơn nữa xung quanh cao ốc là một dãy thiết bị quân sự, rất nhiều quân doanh.
Diệp Mặc hơi chú ý, ở hòn đảo đơn sơ này, lại có gần hơn một ngàn binh lính, hơn nữa Diệp Mặc cũng chú ý đến quân kỳ của chúng, rõ ràng là hai chữ Giáp Cốt Văn, tuy Diệp Mặc không biết Giáp Cốt Văn, nhưng cũng nhìn ra hai chữ này chính là Tây Đường.
Quả nhiên là sào huyệt của Đông Phương Vượng, hơn nữa còn là chỗ Đông Phương Vượng luyện binh.
Xem ra, tên Đông Phương Vượng này còn quyết đoán hơn anh trai hắn là Đông Phương Tê và Đông Phương Đường, y trực tiếp lôi kéo người của mình, còn hai anh của y đều dựa dẫm người khác, muốn thông qua thế lực của người khác sau đó thành lập vương triều của chính mình.
Từ việc người của nhà Đông Phương đến Lạc Nguyệt nhiều như vậy, Diệp Mặc liền biết, Đông Phương Vượng hẳn mới là thiếu chủ thật sự của nhà Đông Phương.
Đông Phương Tê và Đông Phương Đường chắc cũng muốn làm thiếu chủ, nhưng lại không có được sự giúp đỡ từ nhà Đông Phương, chỉ có thể ra làm riêng.
Thần thức của Diệp Mặc tản ra, nhìn thấy hai chiếc quân hạm mới tinh bên cạnh đảo, nhưng điều khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là, hắn không hề nhìn thấy Đông Phương Vượng, Đông Phương Vượng lại không ở đảo New Rini, xem ra hôm nay không có cách nào tiêu diệt tên này rồi.
Có điều Diệp Mặc cũng không quá để tâm, hắn tin rằng với thần thức hiện giờ của hắn, muốn tìm ra Đông Phương Vượng cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Diệp Mặc đem năm mươi chín quả bom đào được ở thành Lạc Nguyệt toàn bộ cài ở đảo New Rini, dù là trên hai chiếc quân hạm cũng không bỏ qua.
Tuy với hắn mà nói muốn giết những người trên đảo này, cũng rất đơn giản, nhưng Diệp Mặc muốn cho Đông Phương Vượng một bài học, càng nặng càng tốt.
Khi Diệp Mặc vừa mới bố trí xong những thứ này, thì nhận được điện thoại của Hư Nguyệt Hoa.
…
Khi Diệp Mặc đến trung tâm hội nghị lớn nhất ở Lạc Nguyệt, thì trung tâm hội nghị đã đầy người rồi, nhìn thấy Diệp Mặc trở về, mọi người tới tấp đứng lên.
Diệp Mặc nhìn những gương mặt quen thuộc, trong lòng rất thoải mái. Nhưng hắn lập tức nhìn về màn hình lớn trước phòng hội nghị, không ngờ lại là khuôn mặt của Đông Phương Vượng.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Mặc nhìn Úc Diệu Đồng hỏi.
- Đông Phương Vượng phát biểu trên đài truyền hình đảo Zero, nói xấu công kích Lạc Nguyệt của chúng ta, nói chúng ta vi phạm tinh thần chủ nghĩa quốc tế, bóp chết nhân quyền, là bọn đao phủ.
Úc Diệu Đồng nói với vẻ khinh thường, tuy cô ta đã làm nhà ngoại giao trong nhiều năm, nhưng bản chất bên trong vẫn có sự liều lĩnh.
Diệp Mặc gật đầu, cũng ngồi xuống. Hắn chưa từng nghe nói tới đài truyền hình đảo Zero, xem ra là một đài truyền hình mới nổi lên sau này. Text được lấy tại
Tuy Diệp Mặc không nói gì, nhưng Hư Nguyệt Hoa lại giải thích nói:
- Đài truyền hình đảo Zero thuộc nước Bắc Sa, tuy thời gian xây dựng đài rất ngắn, nhưng đã là một trong mười đài truyền hình lớn nhất trên toàn cầu.
Diệp Mặc ngạc nhiên nhìn Hư Nguyệt Hoa hỏi một câu:
- Bắc Sa đã lập quốc rồi à?
Hư Nguyệt Hoa gật đầu nói:
- Đúng vậy, sáu năm trước tiểu quốc Adams Austinở Châu Phi xảy ra nội loạn, Đảng cấp tiến trong nước lật đổ Đảng cầm quyền, thành lập lại chế độ nhà nước mới lần nữa. Hai năm sau, nhà nước diễn biến hòa bình, biến Adams Austin thành Bắc Sa.
Diệp Mặc thầm nghĩ quả nhiên, nếu nói một bạo loạn có thể lật đổ một chế độ nhà nước, thì hắn sẽ tuyệt đối không tin.
Nếu đã là do Bắc Sa tác oai tác quái, vậy thì rất bình thường, Bắc Sa có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mới chọn Adams Austinra tay, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Diệp Mặc không hỏi tiếp nữa, mà tập trung sự chú ý vào người Đông Phương Vượng đang phát biểu trên Ti Vi.
Đông Phương Vượng bây giờ chín chắn hơn Đông Phương Vượng mà Diệp Mặc gặp được mười năm trước rất nhiều, nhưng sự u ám trên mặt, cho thấy sự quả quyết và tàn nhẫn của y càng hơn xưa.
- Nhà Đông Phương của tôi vì muốn cống hiến một phần cho Lạc Nguyệt, mà dọn nhà, dời đến Lạc Nguyệt, nhưng những kẻ độc tài ở Lạc Nguyệt đã làm gì chứ? Bọn họ lại làm ra chuyện diệt môn vô đạo, đây là xã hội cũ sao? Đây là sự thống trị hắc ám của Phát xít sao?
- Những kẻ độc tài ở Lạc Nguyệt những kẻ mất hết nhân tính, trong mắt bọn họ chỉ có giết chóc, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng cho người dân sống ở Lạc Nguyệt.
- Đồng thời tôi đại diện cho nhà Đông Phương kêu gọi toàn thế giới, chúng ta không thể để những tên đao phủ này tiếp tục nữa, chúng ta phải phản kháng, chúng ta phải tiêu diệt những kẻ độc tài ở Lạc Nguyệt.
Vẻ mặt Đông Phương Vượng dữ tợn, mỗi lần nói một chữ, liền vung tay một cái.
- Đúng vậy, tôi biết tổ chức liên hợp quốc sẽ không có phương sách gì với Lạc Nguyệt, nhưng dù những kẻ độc tài ở Lạc Nguyệt có hung hăng, tàn ác thế nào, cũng không ngăn được sự phản kháng của chúng tôi…
Nói đến đây, tiếng của Đông Phương Vượng bỗng im bặt, màn hình chuyển sang tin tức khác.
Diệp Mặc cười lạnh lùng, dù Đông Phương Vượng có kích động thế nào, nhưng sự thật vẫn hơn hùng biện, Đông Phương Vượng y vẫn phải nhờ vào đài truyền hình đảo Zero, còn Lạc Nguyệt muốn phát biểu thanh minh cái gì, lại có đài truyền hình của riêng mình.
Nhưng đối với việc Bắc Sa kiến quốc, Diệp Mặc cảm thấy không đơn giản như vậy.
Bắc Sa không giống với Đông Phương Vượng, tên Đông Phương Vượng này cùng lắm chỉ là một tên điên cuồng, còn Bắc Sa lại là một tổ chức nghiêm mật, hơn nữa bản lĩnh khoa học kĩ thuật không hề thua kém Mỹ.
Chủ yếu nhất là, mục đích của bọn họ tuyệt đối không chỉ là kiến quốc, mục đích của bọn họ là muốn xưng bá.
Vốn dĩ bọn họ vẫn không có một căn cứ địa quang minh chính đại, giờ bọn họ kiến quốc rồi, có thể nói là có thể hành sự một cách quang minh chính đại rồi, đây là mối đe dọa đối với thành Lạc Nguyệt và cả thế giới.
Bắc Sa không giống nước Mỹ, nước Mỹ xưng bá còn có lý trí, bọn họ sẽ không kêu gào tiêu diệt toàn bộ đất nước, vẫn cần có một tấm màn che.
Nhưng Bắc Sa thì không vậy, quan niệm của bọn họ chính là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Một khi bọn họ có được sức mạnh tiêu diệt thế giới, bọn họ tuyệt đối sẽ ném đầu đạn hạt nhân lung tung, sinh mạng trong mắt bọn họ chỉ là rơm rác.
Từ hành sự của Bắc Sa cho thấy, thủ đoạn của bọn họ là liều lĩnh, hơn nữa tổ chức trải rộng toàn cầu. Nhân tài nào cũng cần, hơn nữa nhân tài nào bọn họ cũng có thể tìm ra.
Diệp Mặc biết Adams Austinnằm ở vị trí nào, đó là một đảo quốc, nằm giữa Nam Đại Tây Dương và Ấn Độ Dương. Có thể nói cũng không xa Lạc Nguyệt lắm, nhọt độc này Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không để nó tồn tại.
Diệp Mặc vừa định lên tiếng, thì phòng hội nghị đã truyền đến tin tức mới, Đông Phương Vượng lại muốn nói chuyện qua video với hắn.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, nhưng khóe miệng hắn liền nở một nụ cười khẩy, hắn đã hiểu ý của Đông Phương Vượng rồi. Diệp Mặc thừa nhận Đông Phương Vượng gian như cáo, hơn nữa nham hiểm thâm độc, nhưng bản thân hắn không sợ chút nào
Nếu luận tâm kế bản thân hắn cũng chưa chắc thua kém người nhà Đông Phương là mấy, hơn nữa là người của hai thế giới, khiến tâm trí của hắn càng chín chắn hơn.
- Nối máy đi, đồng thời đem cuộc nói chuyện của hắn thông qua đài truyền hình Lạc Nguyệt phát sóng toàn cầu.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói.
Hư Nguyệt Hoa ngẩn người ra:
- Chủ tịch Hội đồng quản trị, chúng ta phải tuyên bố đến toàn cầu cuộc đối thoại với Đông Phương Vượng sao?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Phải đó, đồng bộ toàn cầu, để người trên toàn thế giới đều biết hắn nói gì. Hắn muốn theo đuổi khoái cảm này, thì cứ để hắn theo đuổi được rồi. Tôi đoán là hắn nhất định không biết trong lúc tôi nói chuyện với hắn, lại dám làm như vậy.
Diệp Mặc đương nhiên biết Đông Phương Vượng muốn nói gì, nếu không kiêng dè sự khiển trách của toàn thế giới, thì nói không chừng lúc nãy Đông Phương Vượng đã uy hiếp Diệp Mặc khi nói chuyện trên Ti Vi rồi. Có thể nhịn để sau này nói chuyện riêng lẻ, cũng coi như y có tính kiên nhẫn rồi.
Tuy Đông Phương Vượng biết sau đó Lạc Nguyệt sẽ tuyên bố đoạn video này, nhưng y đã không để tâm đến hậu quả đó. Lúc đó, Lạc Nguyệt đã chìm trong hỗn loạn, làm sao còn lo đến chuyện này liền được chứ. Chờ sau đó mới nói ra chuyện này, đối với Đông Phương Vượng mà nói đã không còn quan trọng nữa, cần báo thù thì y đã báo thù rồi.
Điện thoại video của Đông Phương Vượng được truyền vào, điện thoại video này cũng được đài truyền hình Lạc Nguyệt đồng bộ phát sóng ngay lập tức.
Điều này gần như không có khác biệt gì so với việc Đông Phương Vượng phát biểu trên Ti Vi lúc nãy, vì Đông Phương Vượng ngay cả quần áo cũng chưa thay, còn lời của phát ngôn viên đài truyền hình Lạc Nguyệt lại là:
- Sau khi Đông Phương Vượng nhà Đông Phương nói xấu Lạc Nguyệt trên đài truyền hình Zero, liền tiến hành đối thoại qua video với bên Lạc Nguyệt. Sau đây đài truyền hình Lạc Nguyệt sẽ phát sóng trực tiếp toàn cầu đối thoại bằng video của hắn ta, chúng ta xem thử tên ngụy quân tử này rốt cuộc muốn nói gì…
Phát ngôn viên vừa nói xong những lời này, màn ảnh liền chuyển sang khuôn mặt của Đông Phương Vượng.
Đông Phương Vượng đang giơ điều khiển từ xa lên cười gằn nói:
- Diệp Mặc, ta biết lúc nãy nhà ngươi có coi phát biểu của ta trên truyền hình, bây giờ ta cố tình báo riêng cho nhà ngươi biết một tin phấn khởi. Nếu nhà ngươi không giết người của nhà Đông Phương ta, có lẽ chúng ta còn có thể đàm phán. Nhưng tên điên ngươi, ngay cả đàm phán cũng không nhắc đến, thì đã giết sạch người nhà Đông Phương ta. Ta muốn để ngươi biết, Đông Phương Vượng ta là ai? Ta muốn ngươi mãi mãi ghi nhớ.
- Ngươi là tên điên, được, ta sẽ điên hơn ngươi. Điều khiển từ xa trong tay ta là nút bấm bom hẹn giờ, ngươi yên tâm, đây là điều khiển bom từ xa có thể điều khiển trên toàn cầu, nhất định có thể kích nổ những quả bom kia. Uy lực của sáu mươi quả bom đó sẽ khiến ngươi cảm thấy rất hài lòng, ngươi cứ từ từ thưởng thức pháo hoa ở Lạc Nguyệt nhé, ha ha…
Nói xong Đông Phương Vượng không ngừng ấn điều khiển từ xa trong tay.
Tất cả người trong phòng hội nghị đều ngẩn người ra, Đông Phương Vượng lại gài nhiều bom như thế trong thành Lạc Nguyệt, nhưng những người có mặt ở đây đều không biết.
Bọn người Quách Khởi, Tàng Gia Nghiêm không biết còn đỡ chút, dù gì thì bọn họ vừa mới ra khỏi ngục, còn Hư Nguyệt Hoa lại toát cả mồ hôi lạnh, nặng trĩu cả lòng.
Sáu mươi quả bom, dù là bom thông thường, thành Lạc Nguyệt cũng chịu không nổi, bom của Đông Phương Vượng có thể bình thường sao?
Diệp Mặc cũng giật cả mình, sáu mươi quả bom, hắn chỉ tìm thấy năm mươi chín quả, còn một quả nữa ở đâu?!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...