Thôn Hoàng Bình chỉ có hai mươi ba mươi gia đình, nhưng so với thôn An Lí cũng đã rộng hơn nhiều rồi, cho nên những hộ gia đình ở trong thôn đều phân bố thưa thớt ở từng nơi.
Chỗ ở của Mục Tiểu Vận ở gần cuối thôn, là một gian nhà vách đất cỏ tranh, cách nhà Mục Tiểu Vận không xa có hai ngôi nhà làm bằng gạch. Tương đối mà nói thì ba nhà này là hàng xóm rồi.
Diệp Mặc đi cùng Mục Tiểu Vận mới đi đến cửa gian nhà tranh, thì có một người phụ nữ da hơi đen một chút đi từ nhà bằng gạch phía trước đi ra. Bà ta nhìn thấy Diệp Mặc đi cùng Mục Tiểu Vận liền sửng sốt một chút, nhưng bà ta rất nhanh đã nhìn thấy bộ dạng khác thường của Mục Tiểu Vận, lại càng sửng sốt một hồi lâu.
- Thím Dư...
Vẫn là Mục Tiểu Vận chủ động chào một câu, người phụ nữ trung niên này mới tỉnh lại, bà ta lập tức kinh ngạc nói:
- Tiểu Vận, mặt cô rửa sạch đi lại đẹp đến mức này sao. Thím lần đầu tiên thấy con xinh đẹp như vậy, chậc chậc..., à, Tiểu Vận, người này là...
Mục Tiểu Vận lập tức nói:
- Thím Dư, đây là chồng con. Chồng con ra ngoài làm kinh doanh, bây giờ mới trở về, chỉ có điều trên đường gặp cướp, cho nên..., con lần này tới trấn Từ Tây, đúng lúc gặp được chồng con, liền cùng nhau trở về.
Nói xong trên mặt Tiểu Vận đã có chút đỏ.
- À, đúng rồi, Tiểu Vận con không nói thì thím cũng không nhận ra, đây không phải là tiểu lang quân nhà họ Mạc hay sao. Trở về là tốt rồi. Anh biết là anh không ở nhà, Tiểu Vận nhà anh đã phải chịu bao nhiêu gian khổ không, không biết là mấy lần đã ngã từ nóc nhà xuống, ôi...
Thím Dư lập tức phản ứng lại, lập tức bắt đầu than lên.
Diệp Mặc trong lòng nghi hoặc, tại sao lại rơi từ nóc nhà xuống? Nhưng lập tức hắn đã hiểu ra chuyện gì xảy ra. Nhà của Tiểu Vận là nhà cỏ, cho nên một khi cỏ bị mục nát, cô ấy liền phải leo lên nóc nhà để thay cỏ mới. Nhưng cô là một người phụ nữ, việc trèo cao như này không khỏi có chút khó khăn.
- Thím Dư, chồng con đã trở lại, tiền nợ thím, chút nữa con sẽ trả cho thím.
Mục Tiểu Vận vội vàng cắt đứt lời của phụ nữ trung niên kia.
- Chuyện này không phải vội, trở về vẫn còn chưa ăn gì đúng không, thím đi làm cho con ít đồ ăn...
Thím Dư trong lòng thấy vui cho Tiểu Vận, vội vàng muốn đi lấy đồ ăn cho hai người họ.
Mục Tiểu Vận vội vàng nói:
- Thím Dư, không cần lấy đâu ạ, chồng con đưa con đi nhà hàng ăn cơm rồi, trong nhà vẫn còn đồ ăn...
Diệp Mặc trong lòng cảm thấy không dám nói gì, đi ăn nhà hàng đã là chuyện từ bao giờ rồi, Mục Tiểu Vận này sao đến giờ vẫn còn nói ra.
- À, hóa ra là như vậy, vậy thì thím cũng không quấy rầy bọn con nữa.
Thím Dư nói xong, ánh mặt lộ rõ vẻ thoải mái.
Diệp Mặc nhìn ánh mắt này đã hiểu ý tứ trong câu nói của Mục Tiểu Vận, mình đi cùng Tiểu Vận về, nhưng lại tay trắng, cũng không có chút đồ vật nào. Thím Dư vừa nhìn đã biết là ở ngoài lăn lộn không được tốt, cho nên ánh mắt cũng có chút thông cảm. Nhưng Mục Tiểu Vận lại rất biết quan sát, cô đã nhìn ra thím Dư có chút thương hại chồng mình, liền biết rằng chồng mình đã bị xem thường. Cho nên cô chủ động nói chồng đã đưa đi ăn nhà hàng, điều này nói rằng chồng cô ở ngoài sống rất tốt, đây cũng là vì mặt mũi của hắn.
Đúng là một phụ nữ hiểu rõ lòng người, Diệp Mặc trong lòng thầm than, người phụ nữ như này nếu cho ra ngoài, thì gần như bất kì người đàn ông nào cũng muốn lấy làm vợ. Tên Mạc Hữu Thâm kia đúng là may mắn, nhưng một người vợ như vậy mà y còn không biết trân trọng, hơn nữa lại còn không thèm để ý, vứt bỏ gia đình mà đi rồi.
Trong gian nhà rất đơn giản, tổng cộng có hai gian, bên ngoài là một cái bếp và vài đồ dùng hàng ngày đơn giản, bên trong là một chiếc giường lớn, ngoài những thứ này ra, không có đồ vật gì khác. Tuy rằng đơn giản, nhưng sắp xếp rất sạch sẽ.
Trong phòng tỏa ra một ít mùi dược liệu, Diệp Mặc đang muốn xem xét Mục Tiểu Vận dùng những dược liệu gì, thì Mục Tiểu Vận đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- Mạc lang, anh chờ một lát, em đi đun nước, sau đó làm cho anh một chút thức ăn...
Mục Tiểu Vận sau khi bảo Diệp Mặc ngồi xuống, lập tức liền nhóm lửa nấu cơm.
Nhìn Mục Tiểu Vận đang bận rộn trước mặt, trong lòng Diệp Mặc dâng lên một chút cảm xúc. Cho dù là muốn đi, cũng cần phải đem Mục Tiểu Vận rời khỏi nơi này, ít nhất là phải tìm cho cô một nơi an toàn để sống.
Thôn Hoàng Bình tuy rằng yên tĩnh, nhưng bây giờ người của Vu gia và tên Liêu Uy kia cũng đã biết nơi này, một khi mình đi rồi, bọn chúng nhất định sẽ đến làm phiền.
Nhưng Diệp Mặc lập tức biết rằng, hắn không cần nghĩ nhiều nữa, bởi vì hắn còn chưa đi thì phiền toái đã tới. Ở một nơi xa xa, hắn nhìn thấy ba gã đàn ông đi từ cửa thôn vào. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết ba người này nếu không phải do Liêu Uy phái tới thì cũng là do Vu Vũ Yến phái tới.
Diệp Mặc đứng lên, nhìn Mục Tiểu Vận nói:
- Thực ra lúc anh làm kinh doanh ở ngoài, cũng đã mua một ít đồ cho em, không ngờ hôm nay đã có người mang đến rồi, anh đi lấy, em đợi anh ở đây là được rồi.
Mục Tiểu Vận nghe xong lời của Diệp Mặc, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng đúng là cô nhìn thấy có ba người lạ đến gần, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng chắc chắn là tới nhà cô. Hơn nữa hướng mà Diệp Mặc đi đúng là về phía ba người đó, cô lo lắng nhìn Diệp Mặc, trong lòng có chút căng thẳng.
Diệp Mặc đi tới trước mặt ba người này, còn không đợi ba người mở miệng, hắn đã lấy ra một khối vàng, nói:
- Không được quấy rầy vợ tôi. Tôi tìm thấy một hố vàng, bên trong có rất nhiều vàng như này. Chỉ cần các người đồng ý không đi đến nhà tôi, tôi sẽ đưa các anh đi đến chỗ hố vàng này.
Ba người bị khối vàng trong tay Diệp Mặc làm cho ngây dại, khối vàng lớn như thế này, lại bị Mạc Ảnh tùy tiện lấy ra như vậy.
Qua một hồi lâu, một tên trong đó mới nắm lấy khối vàng, dùng tay gõ, lúc này mới kinh ngạc nói:
- Đúng là vàng tinh khiết.
Diệp Mặc lại thuận tay cho khối vàng vào trong lòng, ba người này mặc dù không biết Diệp Mặc làm cách nào để cho khối vàng này vào trong lòng, nhưng bây giờ điều này không quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng là, người trước mặt này biết một hố vàng, bên trong có vô số vàng như vậy.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, mau đưa chúng tôi đến chỗ hố vàng, nhanh lên. Truyện được tại
Một gã răng vàng lập tức vội vàng nói, đi bắt Mục Tiểu Vận thì lúc nào cũng được, bây giờ quan trọng nhất đương nhiên là bắt Diệp Mặc đưa bọn y đến chỗ hố vàng để tìm vàng.
Tìm được vàng rồi, đương nhiên là có thể giết người dẫn đường này, sau đó lại trở về bắt Mục Tiểu Vận.
Mục Tiểu Vận ở cửa thấy Diệp Mặc và ba người kia chỉ nói vài câu đã vội vã rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên là người quen, hẳn đúng là chồng cô sẽ mang thứ gì trở về. Nghĩ đến chồng mình mặc dù chưa về, lại nghĩ đến chính mình, trong lòng Mục Tiểu Vận lần đầu tiên cảm thấy ngọt ngào.
- So với trước kia, dường như anh ấy đã biến thành một người khác.
Mục Tiểu Vận lầm bầm nói một câu.
Gả cho Mạc Hữu Thâm là quyết định của người lớn trong nhà, Mục Tiểu Vận từ nhỏ đã được dạy về tam tòng tứ đức đương nhiên là biết chồng là đạo trời. Đối với chồng trả giá tất cả là điều nên làm, mà chồng cô lại nhớ mang quà về cho cô, đúng là cho cô một bất ngờ lớn.
- Tiểu Vận, chồng con đâu rồi?
Thím Dư bưng một bát sủi cảo qua đây, chỉ thấy Tiểu Vận đứng ở cửa một mình liền hỏi.
Mục Tiểu Vận vẻ mặt hạnh phúc nói:
- Chồng con làm ăn kiếm được chút tiền, anh ấy bảo người mang một ít đồ về đây, bây giờ đã mang đến, anh ấy đi nhận rồi. À, thím Dư, cảm ơn thím, lại mang sủi cảo sang đây, đúng là...
- Tiểu Vận, không cần nói như vậy, chồng con có bản lĩnh là tốt rồi. Ôi, một cô gái tốt như cô mà lại vì một bà già…, không nói nữa, đúng rồi, chồng con làm kinh doanh về gì vậy?
Thím Dư bắt đầu nói nhiều.
Mục Tiểu Vận vừa định nói thì ở ngoài líu ríu đến rất nhiều người, đều là các bà các thím các loại.
- Tiểu Vận, chồng cô phát tài trở về rồi sao?
- Tiểu Vận, cô xinh đẹp như vậy, tại sao suốt ngày cứ là cho mặt bẩn vậy?
Ba gã đàn ông đi cùng Diệp Mặc vừa mới đi ra cửa thôn, Diệp Mặc liền nhìn thấy Liêu Sơn và hai gã vệ sĩ khác. Xem ra bọn họ đã sớm chờ ở đây rồi, Diệp Mặc cũng không vội.
Ba người cùng đi với Diệp Mặc đi đến trước mặt Liêu Sơn nói nhỏ một hồi, Diệp Mặc cũng đã nghe thấy rõ ràng, bọn họ đang nói chuyện Diệp Mặc tìm thấy hố vàng.
Liêu Sơn nghe xong lời của mấy người, có chút nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết y định nói cái gì, không đợi y nói, hắn liền giơ tay lấy một khối vàng lớn, giơ giơ lên, sau đó nói:
- Nhanh lên cùng tôi đi.
Nói xong Diệp Mặc xoay người rời đi.
Sau khi Liêu Sơn nhìn thấy khối vàng, ánh mắt lập tức sáng lên. Một khối vàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên y được nhìn thấy, thậm chí không đợi Diệp Mặc nói lại lần nữa, y trực tiếp đi theo.
Năm người còn lại nhìn thấy Liêu Sơn đi theo, liền sốt ruột cũng đi theo.
Bảy người chớp mắt liền ra khỏi thôn, đi tới một chỗ hoang vu.
- Tên họ Mạc kia, đây là hố vàng mà mày nói hay sao?
Liêu Sơn nghi hoặc nhìn nơi hẻo lánh này, nhíu nhíu mày hỏi. Nếu như không phải Diệp Mặc chỉ có một người, còn bọn họ có sáu người, bọn họ nhất định sẽ không cùng Diệp Mặc đi vào nơi hoang vu này.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Đây không phải là hố vàng, đây là nơi chôn xác chúng mày, mày xem nơi này không tồi đúng không. Đáng tiếc là tên Liêu Uy không đến đây, nói thực là, làm tao phải một mình đi một chuyến để giết nó, đúng là phiền toái.
- Mày muốn chết
Một tên vệ sĩ trong đó đã hiểu ý của Diệp Mặc, không nghĩ gì nữa, liền rút dao ra, muốn lấy của Diệp Mặc một cánh tay.
- Mẹ nó, lại dám lừa ông, cùng lên nào, chặt đứt hai tay nó rồi nói.
Liêu Sơn đương nhiên không phải đồ ngốc, lời của Diệp Mặc y hoàn toàn có thể hiểu được.
Diệp Mặc lạnh lùng cười, thuận tay phát ra năm quả cầu lửa, ngoại trừ Liêu Sơn, năm tên muốn vây lấy Diệp Mặc trong chốc lát bị đốt thành tro bụi, nhưng tiền trong tay bọn họ như là mọc cánh bay vào tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này mới chầm chậm nói với Liêu Sơn:
- Xem ra vừa rồi tao nói sai rồi, đây không phải là nơi chôn xác chúng mày, mà đây là nơi tro cốt của chúng mày bay ra.
Liêu Sơn bộ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Mặc và chỗ đám tro bay ra, lạnh hết cả chân tay, cả người liền ngây dại ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...