Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Thấy Diệp Mặc đồng ý vào cùng họ, Vương Dĩnh càng vui hơn. Khi đám người của Diệp Mặc vào, trong hội sở đã có không ít người tới. Mấy người vừa ngồi xuống thì phục vụ đã bưng rượu vang, nước trái cây và những thức uống khác đến.

Vương Dĩnh cố ý ngồi bên cạnh Lạc Ảnh, không ngừng hỏi chuyện nọ chuyện kia, Lạc Ảnh không thích nói nhiều, chỉ ngồi một bên nghe mà thôi. Khi Vương Dĩnh nói đến cảnh khó khăn năm xưa Diệp Mặc ở Ninh Hải, Lạc Ảnh mới chăm chú nghe, đôi khi hỏi một câu. Nghe đến đoạn Diệp Mặc bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà, hắn ở Ninh Hải không có tiền ăn cơm, mắt cô thậm chí đỏ lên.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nhìn bà tám Vương Dĩnh, chỉ đành kệ cô ấy

Cùng lúc đó thần thức của hắn chú ý đến người đàn ông đã lừa Lạc Ảnh đến Yến Kinh, lúc này Diệp Mặc không muốn động đến y, nếu đã phát hiện ra rồi, hắn dự định sẽ quăng một mẻ lưới bắt hết.

Tô Mi nhìn thấy rõ thái độ của Lạc Ảnh đối với Diệp Mặc, trong lòng không thoải mái cho lắm. Diệp Mặc có cái gì? Chỉ là một thiếu gia bị bỏ rơi mà thôi, dựa vào cái gì có được sự ưu ái của một cô gái đẹp như Lạc Ảnh? Sắc đẹp của Lạc Ảnh, khiến cho lòng ghen tị của cô cũng tan biến, chỉ thấy khó chịu tên Diệp Mặc chó ngáp phải ruồi.

- Diệp Mặc, đã lâu rồi không gặp anh, dạo này anh phát tài ở đâu rồi?

Từ lần trước mình mời khách, Diệp Mặc chưa hề nể tình cô, trong lòng cô rất khó chịu. Đối với cô mà nói, Diệp Mặc không khác gì đám người hạ nhân. Nhưng người mà cô khinh thường lại tìm được cô bạn gái xinh đẹp nhường kia, điều này khiến cô vô cùng bất mãn.

Diệp Mặc biết tâm tư của loại người cao ngạo như Tô Mi, khẽ mỉm cười nói:

- Bây giờ việc gì tôi cũng làm, phát tài thì chưa dám nói tới.

Trong lòng Tô Mi cười khẩy, nói hắn phát tài mà đã tưởng thật, phát tài cái gì mà chưa dám nói tới, hắn vốn không tìm được việc. Cô gái tên Lạc Ảnh kia chắc chắn đã bị hắn lừa, vừa nhìn đã biết là một cô gái rất thuần khiết. Đợi lát nhất định mình phải ở trước mặt Lạc Ảnh, vạch trần bộ mặt của Diệp Mặc.

Một cô gái như Lạc Ảnh, dù ở đâu, cũng trở thành nhân vật trung tâm.

Đã có mấy người đàn ông chuẩn bị đến gần rồi, nhưng có một người đi trước bọn họ, đây là một thanh niên có dáng người cao.

Y cầm ly rượu vang một cách lịch sự tiến đến trước Lạc Ảnh, tay đặt trước ngực, nhẹ nhàng khom người nói:

- Chào tiểu thư xinh đẹp, tôi tên Vương Tiền Quân, không biết có may mắn được làm quen với cô không.

Lạc Ảnh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ người này không lịch sự gì cả, không nhìn thấy mình đang nói chuyện với người khác sao? Vương Dĩnh liếc mắt nhìn Vương Tiền Quân, bỗng cảm thấy mình không nên gọi Diệp Mặc và Lạc Ảnh tới. Cô biết rất nhiều người ở đây đều là những người Diệp Mặc không trêu được.

Tô Mi đột nhiên có hứng thú với Vương Tiền Quân này, cô biết y là anh họ của Vương Tự, là người của Vương gia ở Yến Kinh. Hơn nữa, trong sự nghiệp gia tộc Vương gia có một địa vị không nhỏ. Người này rất háo sắc, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Lạc Ảnh, y chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc này Tô Mi rất muốn biết Diệp Mặc sẽ làm gì. Đương nhiên kết quả tốt nhất là Vương Tiền Quân ở trước mặt Diệp Mặc vung đao lên cướp người yêu, như thế mới hả dạ.


Không thấy Lạc Ảnh trả lời, Vương Tiền Quân đang muốn nói thêm thì Diệp Mặc đã lên tiếng trước:

- Vương Tiền Quân, tôi quen anh. Hai năm trước, khi anh đến Lưu Xà có gặp cướp, kết quả là anh đã phải để bạn gái lại cho bọn cướp, còn mình thì tháo chạy, tôi không nhầm đấy chứ.

Vương Tiền Quân nghe Diệp Mặc nói, mặt liền biến sắc, việc này ngoài Tiêu Lôi ra còn ai biết? Chẳng lẽ Tiêu Lôi nói ra ngoài?

Nghe những lời của Diệp Mặc, không những mấy người Vương Dĩnh và Tô Mi ngạc nhiên mà mọi người vây quanh cũng kinh ngạc nhìn Vương Tiền Quân. Sau khi Diệp Mặc nói ra chuyện này, mặt Vương Tiền Quân biến sắc, không lập tức phản bác thì mọi người xung quanh cũng biết chuyện này là sự thật. Rất nhiều người bỗng thấy hứng thú, không ngờ một người có vẻ ngoài hào nhoáng như Vương Tiền Quân lại làm một chuyện xấu mặt như vậy.

Một vài cô gái bắt đầu nhìn Vương Tiền Quân bằng ánh mắt khinh bỉ, không ngờ tên này đểu cáng thế.

Chuyện này một khi truyền ra ngoài, dù y có cao to, giàu có, đẹp trai đến đâu cũng không có cô gái nào thật lòng muốn ở bên y, nhiều nhất cũng chỉ vì tiền của y mà thôi.

- Anh nói láo, anh là ai?

Vương Tiền Quân phản ứng, tỏ ra phẫn nộ, nói ra chuyện này khác nào đánh vào mặt y? Sau này y sao ngẩng đầu lên được? Nếu là Tiêu Lôi nói ra, y sẽ không tha cho Tiêu Lôi. Nhưng nghĩ đến Tiêu gia sẽ không sợ Vương gia, trong lòng y có chút không cam tâm.

Diệp Mặc lạnh lùng cười:

- Anh nói tôi là ai? Vì chuyện này là tận mắt tôi nhìn thấy, anh nói tôi có nói láo được không?

- Là anh, anh là người xuống từ chiếc xe Audi?

Khi Vương Tiền Quân nhìn Diệp Mặc một lần nữa thì đã nhận ra hắn. Y nói lời này chẳng khác nào thừa nhận.

Diệp Mặc cười nhạt:

- Không sai, chính là tôi, cô ấy quen anh quả là đen.

- Diệp Mặc, anh nói không sai, quen biết với hạng người này, tôi thực sự quá xui xẻo.


Một giọng nữ đầy chua chát vang lên.

- Tiêu Lôi, cô có ý gì?

Sắc mặt của Vương Tiền Quân càng trở nên khó coi hơn, y không ngờ Tiêu Lôi cũng đã đến.

- Đồ cặn bã, tôi có ý gì không cần anh quan tâm. Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn nói chuyện với hạng người như anh, trước đây, đúng là tôi mù...

Tiêu Lôi nhìn Vương Tiền Quân một cách lạnh lùng, tiến đến ngay trước mặt Diệp Mặc.

- Anh hay lắm

Vương Tiền Quân nhìn Diệp Mặc nói một cách lạnh lùng.

Diệp Mặc vẫn ngồi, hắn nghe Vương Tiền Quân nói liền đặt ly rượu xuống, quát:

- Cút.

Nếu không phải muốn theo dõi người đàn ông vào trong phòng mãi chưa ra, Diệp Mặc sớm đã đá cho y một cái. Nhưng như thế thì chuyện sẽ to mất. Bạn đang xem tại - .

- Anh…

Vương Tiền Quân tức điên lên, nhưng trước khi y phát hỏa thì đã có một người lôi y sang một bên, đồng thời đứng ở chỗ cũ của y.

Người lôi Vương Tiền Quân ngay nhìn cũng không nhìn y, mà vui vẻ nói với Diệp Mặc:

- Ha ha, Diệp thiếu gia, không ngờ tôi lại có vinh hạnh được gặp anh trong buổi tối hôm nay, quả là may mắn, may mắn.


Là Vương Tự, Diệp Mặc từng gặp người này trong buổi tiệc sinh nhật của Tô Tĩnh Văn, biết anh ta là đồng đội của đám Quách Khởi, hơn nữa con người rất được.

Diệp Mặc đứng dậy, bắt tay Vương Tự:

- Tôi chỉ là trùng hợp gặp Vương Dĩnh thì cùng đến đây. Lâu rồi không gặp anh.

- Vâng, quả là lâu lắm rồi không gặp. A, phóng viên Tiêu cũng đến, chào cô. Cùng lúc đó Vương Tự nhìn thấy Tiêu Lôi.

Lúc này Tiêu Lôi nhìn thấy Lạc Ảnh ngồi bên cạnh Diệp Mặc, cô có chút nghi ngờ nhìn Diệp Mặc hỏi:

- Diệp Mặc, cô gái xinh đẹp này là?

- Ồ, đây là Lạc Ảnh, vợ của tôi.

Diệp Mặc nắm lấy tay Lạc Ảnh trả lời.

- Diệp Mặc, anh đã kết hôn rồi ư?

Câu nói này dường như cả Vương Dĩnh và Tiêu Lôi đều đồng thanh hỏi.

Vương Dĩnh còn tưởng rằng Lạc Ảnh chỉ là bạn gái của Diệp Mặc thôi, không ngờ Diệp Mặc lại nói luôn là vợ mình. Trong lòng Tiêu Lôi như nổi sóng, cô vẫn tưởng rằng chắc chắn người kết hôn với Diệp Mặc là Ninh Khinh Tuyết cơ, không ngờ lại là cô gái này, thực sự không có cách nào phân cao thấp cô ấy và Ninh Khinh Tuyết. Diệp Mặc này quả là có bản lĩnh, làm thế nào mà tìm được cô gái xinh đẹp như thế nhỉ? Nhưng nghĩ đến Tiêu Lôi cô liền nghĩ đến mình, chẳng phải trước nay cô vẫn luôn có tình cảm với hắn sao?

Tiêu Lôi muốn hỏi Ninh Khinh Tuyết thế nào, nhưng cô cũng biết đây không phải là lúc hỏi.

- Chúc mừng anh, chúc mừng anh, không ngờ Diệp Mặc lại kết hôn rồi.

Vương Tự tỏ ra vui vẻ, trong lòng ông cũng thầm lộ ánh mắt khâm phục Diệp Mặc. Nhưng Vương Tự ở trong bộ đội, hơn nữa còn là bộ đội giống Quách Khởi, đối với Diệp Mặc không phải là không biết gì cả. Anh ta biết Diệp Mặc không phải là người bình thường, thậm chí hiện này Quách Khởi và Lô Lâm đang làm việc cùng Diệp Mặc, tuy làm việc gì anh ta không biết, nhưng tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

- Vương Tự, hôm nay là ngày anh trở về Yến Kinh nhậm chức, anh là người mà cụ chọn là người nối nghiệp, đừng tùy tiện đi quen biết người không đáng.

Vương Tiền Quân thấy Vương Tự và Diệp Mặc thân thiết như vậy, có chút không thoải mái nhắc nhở.

Vương Tự hình như mới phát hiện ra Vương Tiền Quân, quay đầu lại nhìn Vương Tiền Quân rồi tỏ sắc mặt lạnh lùng quát:

- Cút.


- Anh...

Mặt Vương Tiền Quân càng biến sắc, y không ngờ anh lại không nể tình mình như vậy, mình dẫu sao cũng mang dòng dõi của Vương gia. Anh ở trước mặt người ngoài, lại làm mất mặt mình thế. Hai từ cút, khiến y cảm thấy vô cùng mất mặt. Y nhìn Diệp Mặc đầy oán hận, quay người rời đi.

Trong lòng Tô Mi càng ngạc nhiên hơn, cô thực sự không hiểu, Diệp Mặc rõ ràng là một thiếu gia bị bỏ rơi, sao lại có thể kết bạn được với anh Vương Tự. Theo cô biết, Vương Tự và Diệp Mặc quen biết nhau hay là có liên quan đến cô, chính là lần cô muốn Vương Tự và Diệp Mặc bắt tay nhau mà quen biết.

Vương Tự bây giờ và Vương Tự của mấy năm trước đã khác nhau nhiều, cần phải biết rằng sở dĩ anh Vương Tự trở về Yến Kinh là vì Vương gia muốn chú trọng bồi dưỡng anh ấy, nói anh ấy là người nối nghiệp của Vương gia cũng không sai. Tên Diệp Mặc này quả là chó gặp may, không những tìm được bạn gái như Lạc Ảnh, mà còn quen biết được với Vương Tự, xem ra quan hệ không tồi.

Diệp Mặc nhìn Vương Tiến Quân chán nản bỏ đi, lạnh lùng cười, không nói gì. Tên Vương Tiền Quân này không đến tìm hắn thì thôi, nếu đến tìm hắn, thì đừng trách tự thắt cổ, không muốn sống nữa.

Vương Tự không thèm để ý đến Vương Tiền Quân vừa bỏ đi, mà nói với Diệp Mặc, Tô Mi và mọi người:

- Mọi người ngồi xuống đi, vũ hội vẫn chưa bắt đầu, tôi đi chào mấy vị khách một chút.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Vậy anh đi đi.

Hắn nhìn thấy lại có hai người tiếp tục đi vào căn phòng mà hắn vẫn theo dõi, nhìn vẻ mặt của họ, Diệp Mặc đoán họ đã biết mình và Lạc Ảnh đến đây.

Nhưng Diệp Mặc không sợ họ nghi ngờ, vì hắn quen biết Vương Tự, điều này rõ ràng là hắn đến đây không phải là không có lí do. Những Diệp Mặc cũng biết, những người này dám đến tụ tập ở tiệc này, chắc chắn là có quen Vương Tự, thậm chí còn là người thân thuộc.

Lạc Ảnh thấy Diệp Mặc cúi đầu, biết chắc chắc hắn đang dùng thần thức quan sát người đó, nên lẳng lặng ngồi bên cạnh Diệp Mặc không nói gì.

- Lạc Ảnh, cô thật là xinh đẹp, cô và Diệp Mặc vừa kết hôn à?

Tiêu Lôi tuy cảm thấy mình và Lạc Ảnh có khoảng cách không nhỏ, nhưng thấy Lạc Ảnh như con chim non nép mình vào Diệp Mặc, trong lòng có phần chua chát.

Lạc Ảnh khẽ mỉm cười giống như trăm hoa đua nở, ngay cả Tiêu Lôi cũng thấy mê.

- Vâng, Diệp Mặc nói chúng tôi trở về sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng.

Nói đến đây Lạc Ảnh dừng lại, cô biết bây giờ không thể nói ra chuyện của Ninh Khinh Tuyết, cô bỗng nhiên cũng muốn biết cô Ninh Khinh Tuyết kia rốt cuộc là cô gái như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui