Mấy đường ánh sáng đen còn chưa đánh tới người Diệp Mặc thì Diệp Mặc chỉ vung tay một cái là một luồng lửa đã rực lên, mấy đường ánh sáng đen tối kia liền biến thành một làn tro bụi.
Đốt vài con sâu độc, Diệp Mặc không đợi Nghiêm Vô Lượng kịp phản ứng, liền đưa tay lên không trung nắm lại một cái, chân khí của hắn liền biến thành một nắm tay, nắm lấy cổ họng của Nghiêm Vô Lượng, đưa y đến một góc tối hẻo lánh không người.
Nghiêm Vô Lượng sợ tới mức hồn bay phách lạc, người đàn ông đầy râu trước mặt này rõ ràng là không hề đụng tới y, nhưng y lại cảm nhận thấy rõ ràng có một bàn tay vô hình nắm chặt cổ y, làm cho y một câu cũng không nói nên lời.
Chẳng lẽ đây là biến hóa nội khí được nhắc tới trong truyền thuyết? Nghiêm Vô Lượng lập tức cảm thấy như rơi vào hố băng, y biết hôm này đã trúng thiết bản rồi. Chỉ cho đến lúc Diệp Mặc thả y xuống chỗ miếng sắt, y mới hoàn hồn trở lại.
- Mày rốt cuộc là ai?
Nghiêm Vô Lượng đã không còn thái độ kiêu căng ngạo mạn như vừa rồi, đến cả câu nói này, cũng là do y nói theo bản năng. Chỉ có điều cho đến khi y nói ra, y mới phát hiện ra giọng điệu của mình vô cùng run rẩy, y đã giết vô số người, đến lượt y thì y mới thấy sợ chết.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói:
- Mày vừa rồi không phải là rất kiêu ngạo, rất hùng hổ đòi giết tao hay sao? Sao rồi, giờ tao đã ở đây rồi, mày vẫn còn hỏi tao là ai để làm gì? Không phải tao đã nói là mày sống kiếp chó rồi sao? Chỉ là một người luyện võ hoàng cấp, lại dám lớn lối như vậy?
- Tiền bối... là em có mắt không tròng, xin anh tha mạng, anh có mệnh lệnh gì, em sẽ tuân theo...
Nghiêm Vô Lượng không nghĩ được gì liền quỳ xuống mà nói. Mặc dù nói như vậy, nhưng Nghiêm Vô Lượng còn không dám ngẩng đầu lên, y sợ nếu chẳng may chọc giận tới Diệp Mặc. Người đàn ông đầy râu này đến cả cảnh giới của y đều biết rõ ràng, lại còn có thể biến hóa nội khí, chắc chắn là người cực kì lợi hại.
Diệp Mặc không biết lấy từ đâu ra một cái ghế, ngồi xuống. Sau đó hắn lấy ra khối linh thạch, nói:
- Tại sao mày lại muốn có thứ này?
- Em đáng chết, nếu sớm biết đây là thứ tiền bối muốn, thì em đã...
- Ít nói nhảm thôi, tao hỏi tại sao mày lại muốn có thứ này?
Diệp Mặc quát lớn một câu, hắn cảm thấy có chút kì lạ. Vừa rồi khi hắn kéo Nghiêm Vô Lượng đi, y có vẻ rất sợ hãi, nhưng cho đến giờ, y đã không còn sợ hãi như vừa rồi nữa, nói năng dường như cũng không có chút sợ hãi, chẳng lẽ y thật sự có cái gì để dựa vào hay sao?
Nghiêm Vô Lượng vẫn cúi đầu như cũ, nói:
- Cái này gọi là đá Khí Cơ, nhưng nó có một tác dụng đặc biệt, chính là trong lúc luyện Cổ Võ, muốn đột phá, nuốt đá Khí Cơ này vào sẽ có thể đột phá nhanh hơn, hơn nữa sau này cũng không có di chứng.
Nghe xong lời của Nghiêm Vô Lượng, Diệp Mặc không khỏi thất vọng, hắn cho rằng Nghiêm Vô Lượng muốn cướp linh thạch là bởi vì y cũng biết đến linh thạch này. Không ngờ y lại không biết, đến cách dùng thế nào cũng không biết, linh thạch là thứ có thể ăn sao?
Chỉ có điều nghĩ lại một chút thì cũng có thể hiểu được, tuy rằng luyện công pháp đều có thể hấp thụ linh khí ở trong linh thạch, nhưng muốn hấp thụ linh khí thì công pháp Cổ Võ là không đủ. Ngoại trừ một số rất ít công pháp Cổ Võ thì đại bộ phận công pháp cấp thấp đều không có cách nào hấp thụ trực tiếp linh khí từ linh thạch.
- Mày trước đây chưa từng nhìn thấy đá Khí Cơ?
Diệp Mặc cũng không biết rằng Nghiêm Vô Lượng là nghe lời người khác nói hay là chính y đã từng nhìn thấy rồi. Chỉ có điều nhìn dáng vẻ của y, phần nhiều là nghe người khác nói, dù sao thì trên thế giới này, linh thạch là thứ muốn có được thì thực sự là rất khó.
Nghiêm Vô Lượng lại gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, em đã từng nhìn thấy, sư phụ của em trước đây đã từng có một viên đá Khí Cơ, nhờ có nó mà luyện được lên Địa cấp.
- Sư phụ mày lấy được viên đá đó ở đâu?
Mặc dù biết rằng khả năng là không lớn, nhưng Diệp Mặc vẫn cứ ôm một tia hi vọng.
Nghiêm Vô Lượng lắc lắc đầu nói:
- Việc này thì em không biết, em đồng ý nói cho anh biết chỗ em và sư phụ ngồi hóa, chỉ cần anh tha cho em một mạng.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói:
- Tha cho mày? Mày nói dễ nghe nhỉ. Tao có được lợi lộc gì đâu, lại còn bị mày uy hiếp, giờ lại muốn tao tha cho mày hay sao?
- Tiền bối, tuy rằng anh không đạt được gì, nhưng em sẽ đem tất cả sâu độc em có cho anh, hơn nữa em còn vừa đấu giá được một con sâu khống thần...
Nghiêm Vô Lượng chưa nói dứt câu đã bị Diệp Mặc chặn lại:
- Tao không có hứng thú với mấy con sâu độc của mày, bớt nói nhảm đi, dựa vào nhiêu đó vốn mà mày muốn bảo đảm tính mạng cho mày sao, còn xa lắm...
Điều nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc là, Nghiêm Vô Lượng lại cười ha hả, nói:
- Tiền bối, Vạn Cổ Môn của bọn em có một loại công pháp, chính là sau khi chết là có thể thông qua những công pháp bí mật để biến thành ác quỷ. Có thể anh không tin có chuyện này, nhưng em thề đây là sự thật. Em tin rằng anh có thể giết em, nhưng em cũng tin rằng sau khi em biến thành ác quỷ cũng có thể quay lại cắn trả....
Tuy rằng Nghiêm Vô Lượng còn chưa nói hết những lời phía sau, nhưng Diệp Mặc cũng đã hiểu ý của y.
Không ngờ lại còn uy hiếp mình, Diệp Mặc lạnh lùng nói:
- Đây chính là số vốn của mày hay sao? Nhưng dùng để uy hiếp tao thì vẫn còn kém lắm. Lần trước khi ở Hongkong tao đã gặp một gã nuôi sâu tên là Nhâm Sát, cũng uy hiếp tao thế này, nhưng đáng tiếc, đến cả hồn phách của y tao cũng đốt cháy rồi. Không ngờ đến hôm nay lại gặp một người uy hiếp tao thế này, xem ra mày sống trên đời này không có ích gì rồi, hay là để tao diệt luôn quỷ thần của mày nhé.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, sắc mặt Nghiêm Vô Lượng bỗng biến sắc, kinh hoàng nói:
- Tiền bối, Nhâm sư đệ hóa ra là do anh giết à?
Đối với chuyện Nhâm Sát, Nghiêm Vô Lượng biết rất rõ, gã là đệ tử thiên tài của Vạn Cổ Môn, mặc dù là sư đệ, nhưng tu vi thì so với y chỉ cao chứ không hề thấp hơn. Không ngờ một đệ tử thiên tài thế này, cuối cùng cũng chết dưới tay gã lắm râu trước mặt này, hơn nữa đến linh hồn đều bị giết. Đây quả là độc ác, đối với người của Vạn Cổ Môn mà nói, độc ác nhất không phải là giết bọn y, mà là giết chết linh hồn của bọn y, làm cho y không thể đầu thai sang kiếp khác.
Ý nghĩ của Nghiêm Vô Lượng chuyển biến rất nhanh, y lập tức biết rằng nếu những lời mà gã lắm râu này nói là đúng thì chính y cũng sắp không xong rồi.
- Xin đừng giết em, xin anh tha mạng, sư phụ em năm đó ngoài việc có được một viên đá Khí Cơ, còn có được rất nhiều bảo bối, chỉ cần anh tha mạng, em lập tức sẽ nói ra...
Khi Nghiêm Vô Lượng phát hiện ra sự uy hiếp của mình không có tác dụng, lập tức biết rằng đại sự không tốt.
Diệp Mặc đều không muốn nghe, hắn lấy ra một cái bật lửa, bỗng nhiên bật lửa lên rồi nhằm đúng Nghiêm Vô Lượng. Nghiêm Vô Lượng liền bị ánh lửa vây lại, trông giống như một quả cầu lửa vậy.
Nhìn Nghiêm Vô Lượng toàn thân đều cháy rồi, Diệp Mặc lúc này mới xoay người lạnh lùng nhìn một người thấp bé da đen trốn rất nhanh ở đằng xa, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, trên thuyền này buổi sáng đúng là có nhiều quỷ thần.
Nhìn Nghiêm Vô Lượng trong chớp mắt đã bị đốt rụi trong ngọn lửa, một đám sâu độc từ trong người y bay ra, nhưng không một con nào bay được, toàn bộ đều bị đốt cháy trong quả cầu lửa. Quả nhiên như lời y nói, linh hồn của y nhất thời chưa chết đi, mà kinh hoàng nhìn ánh lửa, và cả những con sâu độc trong đó nữa.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, lại một quả cầu lửa nữa khiến cho Nghiêm Vô Lượng hoàn toàn biến thành tro bụi. Linh hồn kia trước khi bị giết còn không dám tin được, gã lắm râu kia làm sao có thể nhìn thấy nó được.
Nhưng Diệp Mặc lập tức liền kì quái nhìn chỗ vừa nãy, dưới cầu lửa của hắn, vẫn còn có thứ đốt không cháy, nhưng chỗ vừa nãy đốt Nghiêm Vô Lượng, rõ ràng là có thứ gì đó không bị đốt cháy, Diệp Mặc nhặt vật còn lại trên mặt đất, là một lá bài sắt to hơn bàn tay một chút, trên lá bài sắt này có vẽ một số tranh vẽ đơn giản, lại còn có một số đường thẳng.
Diệp Mặc nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra bức tranh này là ở chỗ nào, nhưng cho dù là sắt thì dưới quả cầu lửa của hắn thì cũng bị thiêu rụi. Lá sắt này một chút hề hấn đều không có, thậm chí vẫn còn lạnh lẽo vô cùng, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tầm thường. Diệp Mặc lại không nhận ra được đây rốt cuộc là dùng loại vật liệu gì để làm ra, mặc dù thoạt nhìn thì giống sắt, nhưng tuyệt đối không phải là sắt. Bất luận là thế nào, đây cũng không phải vật bình thường, Diệp Mặc cất vào, sau này có thời gian sẽ nghiên cứu.
Những tro bụi còn sót lại cũng đã bị gió biển thổi đi, dường như không có chuyện gì xảy ra.
Người da đen thấp bé vừa rồi theo dõi nơi này thân thủ nhanh nhẹn, mặc dù không chuyên tu luyện, nhưng xem ra thân thủ của y như vậy thì cũng là rất hiếm gặp.
Diệp Mặc không lập tức đi tìm người da đen kia, hắn còn có chuyện quan trọng hơn. Hắn phải đi tìm người đàn ông cầm máy ảnh kia trước, trước hết phải cầm được đá Ngũ Hành rồi có gì mới nói tiếp được. Vừa rồi nếu không phải là Nghiêm Vô Lượng tìm cái chết thì hắn đã lấy đá Ngũ Hành trước tiên rồi mới đi tìm Nghiêm Vô Lượng. Nhưng chỉ cần đá Ngũ Hành vẫn còn ở trên thuyền thì hắn không sợ sẽ bị bay mất.
Thẩm Thiên Thiên đã tắm xong, thay xong một bộ quần áo mới, mặc dù trên mặt cô vẫn còn đeo mạng che mặt, nhưng tâm trạng bây giờ đeo mạng và vừa nãy hoàn toàn không giống nhau. Nếu không vì chuyện của Nghiêm Vô Lượng, cô thậm chí còn đã muốn hát vang một bài.
Nhưng đáng tiếc là vì người đàn ông kinh khủng đó, sau khi cô thu dọn, liền bắt đầu lo lắng chờ Diệp Mặc, cô thậm chí còn đang nghĩ nếu chẳng may Diệp Mặc bị tên Nghiêm Vô Lượng kia giết thì nhà họ Thẩm của cô phải làm thế nào? Thế nhưng cô cũng nghĩ, Diệp Mặc có bản lĩnh có thể đi rất nhanh từ Tân Thành đến đây, điều này đã nói lên rằng anh ta không hề đơn giản, không biết Nghiêm Vô Lượng có thể giết chết anh ta hay không.
Lần cô nhìn thấy Diệp Mặc chầm chậm đi tới, không ngờ lại thấy thư giãn cả người. Mặc dù là lần đầu tiên gặp Diệp Mặc, nhưng cô tuyệt đối không hề muốn Diệp Mặc bị Nghiêm Vô Lượng giết. Nếu như Diệp Mặc bị Nghiêm Vô Lượng giết chết, không những tính mạng của cô gặp nguy hiểm, mà cả Thẩm gia cũng gặp nguy hiểm.
- Anh Diệp, hôm nay cảm ơn anh, sau khi đến đảo Tế Châu, tôi sẽ đưa anh đi chơi, đảo Tế Châu có rất nhiều chỗ vui chơi. Còn bây giờ, tôi mời anh một chén.
Thẩm Thiên Thiên đều không nhắc đến chuyện về Nghiêm Vô Lượng, trực tiếp mời Diệp Mặc đến đảo Tế Châu chơi.
Hơn nữa giọng điệu còn thoải mái vô cùng, so với quyền lực lớn của Thẩm gia trong kinh doanh, cô lại càng coi trọng việc phục hồi nhan sắc của mình. Lên tiếng mời một người đàn ông đi chơi, đối với cô mà nói đây là lần đầu tiên. Truyện được tại
Diệp Mặc bây giờ sao có tâm trạng uống rượu với Thẩm Thiên Thiên, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Những chuyện nhỏ như vậy, sau này đừng nhắc đến nữa, tôi còn có chút việc...
Ban đầu Diệp Mặc định đi tìm người cầm camera kia trước, nhưng thần thức của hắn tìm cả lượt con tàu rồi, nhưng cho đến khi tìm được gã rồi thì trong lòng lại thấy trầm xuống, cái máy ảnh của gã kia đã không còn. Cuối cùng hắn vẫn tìm thấy chiếc máy ảnh kia ở trong một căn phòng, nhưng bên trong máy ảnh không còn bất cứ thứ gì. Mà cái tên cầm máy ảnh khi trước lại đang ở sòng bạc đánh một trận lớn.
Thẩm Thiên Thiên không chú ý đến thần thái của Diệp Mặc, cô đã hiểu lời của Diệp Mặc, về chuyện Trú Nhan Đan, về sau không cần nói với người khác nữa. Nếu Diệp Mặc có chuyện phải làm, thì cô cũng không nên nói tiếp gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...