Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc đang đứng ở sau cánh cửa ẩn mình thì nhìn thấy bóng trắng kia chậm rãi nhảy lên, nhìn từ xa trông giống như là đang bay vậy. Dưới ánh trăng có thể trong thấy rất rõ. Hắn bỗng sửng sốt, đúng là có âm hồn thật nhưng lại không hay bắt gặp. Có thể nói có một âm hồn giống như có được một năng lực tấn công nhất định vậy.

Âm hồn, trong dân gian hay gọi là quỷ, thực ra loài này nhìn không thấy nhưng Diệp Mặc lại có thể dùng thần thức quét tới. Loài này bình thường đều xuất hiện trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, ví dụ như lần trước Diệp Mặc gặp hố trời, còn có hầm mộ vân vân, không phải nơi nào cũng có. Mà có thể dùng mắt trần nhìn thấy âm hồn là rất hiếm, ngay cả đến Diệp Mặc lúc trước ở Thuần An trông thấy cô gái áo hồng cũng là do cô ta cố tình làm vậy, vả lại cũng chỉ là trông thấy bóng mờ mờ mà thôi.

Đây không phải âm hồn, Diệp Mặc dùng thần thức quét tới thì liền nhìn ra rõ ràng ngay. Đây là một gã đàn ông trùm một cái chăn màu trắng, chỉ là do cách bước đi của gã ta có chút kỳ quái, cái đầu lại bị che lại nên thoạt nhìn từ xa giống như một âm hồn mà thôi.

Diệp Mặc không biết tại sao gã phải làm như vậy. Đêm hôm khuya khoắt tới một miếu sơn thần tan hoang có nhất thiết phải làm như vậy không? Gã đàn ông này thoạt nhìn tầm chưa tới ba mươi tuổi, bàn tay trái thiếu một ngón, vừa trông đã biết không phải loại hung ác gì.

-Í, sao lại không thấy đâu rồi?

Gã đàn ông không trông thấy ai đó thì bất giác buông chiếc chăn xuống, tự nói một mình.

Nhưng vừa dứt lời thì gã lập tức rút ra một chiếc dao nhọn từ bên hông rồi dò xét một vòng quanh căn miếu. Cuối cùng gã tung một cước đá vào một chiếc đệm quỳ đã rách tơi tả, chửi

- Mẹ nó, lại để con đĩ này chạy mất rồi.

Dứt lời, gã đàn ông này liền lấy ra một chiếc di động, nói vài câu gì đó thì có một người chạy rất nhanh tới. Giống như gã đàn ông kia, trong tay người này cũng cầm con con dao mở đường, còn mang theo một mảnh vải bố trắng. Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là, người này lại là nữ, hơn nữa lại là một ả đàn bà rất cường tráng.

-Chuyện gì thế?

Ả đàn bà vừa tới đã lên tiếng hỏi.

-Chạy rồi, mất rồi...

Gã đàn ông oán hận nói.

-Tôi đã nói là phải đến sớm một chút, ông lại cứ muốn đến bây giờ cơ. Thằng kia nhìn là biết có tiền rồi, chắc chắn là bị kẻ thù bức chạy tới đây. Ông xem nó mua đồ ở Hàm Sơn này, vừa rút ví ra là một xấp tiền, chẳng thèm mặc cả cắc nào luôn.


Giọng nói của ả có chút oán giận.

Diệp Mặc chỉ cần nghe hai tên này nói vài câu là lập tức hiểu ra, người chúng nói chính là Ngụy Vĩnh Càn. Ngụy Vĩnh Càn này hẳn là đã đi sáng hôm nay. Rất có thể trước khi đi y đã mua ít đồ gì đó ở Hàm Sơn, trong lúc bối rối y đã sơ suất để lộ ra mình là kẻ có tiền rồi.

Hai tên này đoán chừng Ngụy Vĩnh Càn là một con dê béo, bèn rắp tâm lập mưu, kết quả theo dõi đến tận miếu Sơn thần này. Có thể là bởi vì ban ngày không tiện động thủ, hơn nữa Ngụy Vĩnh Càn vào miếu sơn thần rồi vốn không có đi ra, cho nên bọn họ phỏng chừng y hẳn là tránh kẻ thù nên ở lại chỗ này. Hai người chuẩn bị buổi tối lại đến, định tối mới ra tay nhưng không ngờ đã muộn, y đã đi mất rồi.

Bọn họ dùng tấm vải trắng kia chắc là với mục đích dọa cho tên Ngụy Vĩnh Càn kia một trận. Còn về ả đàn bà kia mai phục ở dưới là để chặn đường tháo chạy của y.

Đây là hai tên làm ăn không vốn, không biết lần này là bọn họ may mắn, hay là Ngụy Vĩnh Càn may mắn đây. Diệp Mặc khẳng định nếu Ngụy Vĩnh Càn không đi thì hai tên này đỡ không nổi một chưởng của lão đạo cô kia rồi. Hai người này chắc chẳng có gì khiến cho ả ta phải dè chừng như Đường Bắc Vi cả.

-Mẹ nó, con dê béo như thế mà để xổng mất. Không thì xong vụ này đã đủ sống đến già rồi... Cơn giận này đúng là khó nuốt trôi. Đại Mễ, thôi bỏ đi, chúng ta vui vẻ chút đã.

Gã đàn ông nói xong thu hồi đao trong tay, nhìn ả đàn bà cường tráng kia cười ha hả không ngừng.

Diệp Mặc thầm nghĩ, tên này đúng là thần kinh, ở nơi này mà còn có suy nghĩ đồi bại như vậy.

Quả nhiên ả đàn bà cường tráng kia hừ lạnh một tiếng:

-Cút, tiền không kiếm được. Hôm nay lão nương không cho ông nữa.

-Ha ha, Đại Mễ, hà tất phải như vậy mà. Em xem, có lần nào anh không chia cho em quá một nửa hay không, sau này kiếm được rồi anh vẫn chia cho em hơn nửa cơ mà.

Nói rồi gã kéo tay ả đàn bà.

Ả đàn bà kia hình như đã tin lời gã nên không kháng cự nữa.


Nhìn hai người tức tốc lột hết quần áo trên người ra, lôi nhau tới chiếc bàn duy nhất trong căn miếu rồi một tràng tiếng thở gấp gáp hổn hển vang lên, Diệp Mặc không ngừng thầm than xui trong bụng.

Lại còn có loại người như vậy nữa, đi cướp bóc giết người lại còn có tâm tư làm loại chuyện này. Nhìn chúng thở dốc, xem ra còn đang rất hưng phấn kia. Diệp Mặc nhớ tới trong "Thủy Hử"cũng có hai vợ chồng mở hắc điếm, có lẽ hai tên này cũng như vậy.

Gã đàn ông thoạt trông có vẻ dũng mãnh nhưng làm lại không tới, lên được mấy lượt thì rút quân đầu hàng luôn. Ả đàn bà cường tráng rất là bất mãn, nói một câu:

-Lần sau mà yếu như sên thế này thì đừng hòng vòi lão nương nhá.

Vẫn chưa hả giận, ả hậm hực đá một phát vào chiếc bàn vốn đã rất ọp ẹp.

Diệp Mặc vốn định đi bỗng nhiên ngừng lại, hắn nghe thấy rõ ràng ả kia một cước nhấc chiếc bàn về sau. Chiếc bàn phát ra âm thanh rỗng, chẳng lẽ dưới mặt bàn rỗng không ư?

Diệp Mặc lập tức dùng thần thức quét một lượt, quả nhiên phát hiện ra dưới mặt bàn vẫn là đất đá nhưng lớp đất này lại rất dày. Thần thức của Diệp Mặc lại tiếp tục kéo xuống, quả nhiên bên dưới có một hang động, điều này có nghĩa là phía dưới lớp đất dưới gầm bàn là một hầm ngầm bí mật.

Hai gã một nam một nữ sau khi xong việc, nhanh chóng mặc lại quần áo. Gã đàn ông rùng mình một cái, theo bản năng nói:

-Đại Mễ, tự nhiên sao anh lại có cảm giác như có ai thổi một luồng khí nhỉ, lạnh thế không biết.

Ả đàn bà vừa mặc quần vừa cười lạnh nói:

-Cái đồ vô tích sự kia, làm lão nương nửa vời như thế, sợ lạnh thì từ sau đừng có mà động vào lão nương nữa.

Xem chừng ả vẫn rất bất mãn với gã đàn ông không có sức chiến đấu kia, trong giọng nói mang theo sự mất hứng.


Diệp Mặc nghe gã đàn ông nói vậy thì thần thức lập tức quét tới, hắn ngây ngẩn cả người. Vừa rồi hắn không phát hiện ra, nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra một âm hồn.

Âm hồn kia thản nhiên đứng sau gã đàn ông, nghiến răng nghiến lợi, chỉ có điều sức nó quá yếu nên chỉ có thể thổi được một ít khí lạnh mà thôi.

Diệp Mặc chỉ cần nhìn âm hồn đang nghiến răng nghiến lợi là biết cái chết của nó nhất định là có liên quan đến gã đàn ông này. Đúng là làm chuyện ác sẽ có ngày gặp ma, không sai chút nào.

Với việc này, Diệp Mặc sẽ không nhúng tay vào. Âm hồn không hiện ra, Diệp Mặc cũng sẽ không tùy tiện ra tay giết hai người kia. Nhưng âm hồn đi ra dọa hai người này, Diệp Mặc cũng không có ý muốn can thiệp. Hắn rất muốn xem âm hồn này rốt cuộc sẽ ra tay như thế nào.

Âm hồn lợi hại nhất mà hắn từng gặp chính là âm hồn dưới Đoạn Đỉnh Sơn trong Quỷ Thành. Âm hồn đó là do một ả đàn bà biến thái biến thành. Thế nhưng nó cũng bị hắn tiêu diệt rồi. Nếu âm hồn đó tới thì Diệp Mặc chắc rằng đôi cẩu nam nữ này sẽ không sống nổi quá vài giây đồng hồ.

-Thật đó, anh lại thấy có luồng khí lạnh thổi qua cổ rồi....

Giọng gã đàn ông không còn bình tĩnh như khi nãy nữa mà có chút run rẩy.

Ả đàn bà đang định lên tiếng trả lời thì bỗng sững người ra. Đêm nay rõ ràng chỉ có trăng mà không có gió, thế mà tấm vải trắng kia lại bay lên được, giống như một người vô hình đang cầm lên vậy.

-Ối, tấm vải... tấm vải...

Ả đàn bà vốn rất dũng cảm bấy giờ cũng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, ả kinh ngạc đến nỗi chỉ vào tấm vải đang bay lên mà không biết nói gì hơn ngoài hai chữ "tấm vải". Ả rất muốn co giò chạy khỏi chỗ này ngay lập tức, chỉ có điều chân lại không nhấc nổi lên.

-Cái gì?

Gã đàn ông vừa hỏi vừa quay người lại, thấy tấm vải trắng bay lên, rồi bất ngờ ập vào hai người. Nguồn tại http://

-Á....á...á...

Hai kẻ này bị dọa cho sợ tới mức thét lên chói tai rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Diệp Mặc thầm lắc đầu, hai người này có gan làm chuyện kia ngay trước mặt thần linh, còn tưởng bọn chúng lá gan to đến mức nào, chẳng dè vừa bị dọa đã sợ mất vía như vậy. Tấm vải trắng liền rơi xuống, nếu hai người kia mà vẫn to gan thì đã chẳng sợ gì việc này.

Diệp Mặc khẳng định, hai người này nếu không để tâm tới mảnh vải trắng này thì âm hồn kia cũng chẳng biết làm thế nào dọa được chúng cả.


Âm hồn là người bị hại nên Diệp Mặc cũng không có ý định phóng hỏa cầu đuổi đi. Hắn bước ra khỏi căn miếu, vừa nhấc chân đã là đá bay hai tên này ra khỏi miếu sơn thần. Hắn có việc phải giải quyết, không thể để hai tên này làm cản trở việc của mình được.

Diệp Mặc đá bay hai tên này xong thì không quan tâm tới tên âm hồn kia nữa, bước thẳng tới bên cạnh chiếc bàn kia chuẩn bị xâm nhập địa đạo.

Nhưng âm hồn kia lại bay tới. Diệp Mặc quay đầu lại lạnh lùng nhìn âm hồn nói:

-Tao thấy mi đáng thương nên tha cho mi một mạng. Nếu còn cản trở việc của tao thì đừng trách tao không khách khí.

Diệp Mặc nói xong lời này, hắn không ngờ cả người âm hồn run rẩy. Nhưng âm hồn này vẫn không rời đi mà tỏa ra một tia nhìn như muốn cảm ơn Diệp Mặc.

-Mi biết tao à?

Diệp Mặc không biết hắn tại sao lại có được cảm giác đó từ âm hồn này, bèn hỏi một câu.

Âm hồn chỉ gật gật đầu, nhưng không có cách nào để đáp lại cả. Diệp Mặc giật mình, liền dùng thần thức truyền đi ý nghĩ của mình.

Điều Khiến Diệp Mặc vui mừng chính là, âm hồn kia không ngờ có thể thông qua thần thức của Diệp Mặc truyền lại ý nghĩ của nó.

-Tiền bối, anh quả nhiên là người có bản lĩnh lớn, không ngờ Dịch Cửu Hà tôi lại có hân hạnh được gặp tiền bối hai lần, tuy rằng lần này tôi đã thành một cô hồn dã quỷ....

Tin tức mà Âm hồn truyền đến khiến Diệp Mặc sửng sốt.

Dịch Cửu Hà, hắn lập tức nhớ lại cái tên này, là một người trung niên, hơn nữa còn là một người rất hào sảng rộng rãi. Lúc trước khi hắn tới hội giao lưu pháp khí ở Lạc Thương đã quen biết người này. Lúc ấy một pháp khí hắn cũng chẳng bán nổi, sau đó chính người tên Dịch Cửu Hà này đã đưa hai cô con gái tới giúp hắn bán được.

Hai trăm ngàn, một cái giá quá hời, hắn đương nhiên không cần mặc cả chút nào nữa. Người này ngoài hào phóng thì có vẻ còn rất nhân từ nữa.

-Sao lại là ông?

Diệp Mặc lên tiếng. Dịch Cửu Hà này đã để lại trong hắn ấn tượng rất tốt, không ngờ ông lại bị đôi cẩu nam nữ này hãm hại. Nhất định là khi ông tới Hàm Sơn đã để lộ ra điều gì rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui