Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Hơn một giờ sau, Diệp Mặc lại đi tới hòn nhỏ lần trước đã tìm Ninh Khinh Tuyết. Lần trước Diệp Mặc đã theo mấy tên Nhật tới chỗ này. Đảo san hô này vốn có một căn nhà gỗ. Nhưng lần này, khi Diệp Mặc đến đây lại không thấy căn nhà gỗ kia nữa. Hơn nữa xác bốn gã người Nhật chết ở trước căn nhà gỗ cũng không thấy đâu.

Xem ra đã có người tới nơi này. Lúc trước, khi Diệp Mặc ở nhà gỗ đã dùng thần thức đánh dấu lên huy hiệu mặt trời đen của bốn gã người Nhật. Nhưng hiện tại, dấu hiệu thần thức vẫn nằm trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được.

Diệp Mặc quan sát bốn phía một lát, nhưng lại không phát hiện được bất kỳ điều gì. Xem ra đám người Nhật đã rời khỏi đảo san hô này.

Diệp Mặc bỏ qua đảo san hô, bắt đầu truy tìm trên mặt biển. Tuy rằng phạm vi thần thức của hắn đã tiếp cận 800m, nhưng trên mặt biển bao la mờ mịt vẫn có chút khó khăn.

Biết là khó khăn, Diệp Mặc lại không muốn buông tha. Đế quốc mặt trời đen đã âm thầm thành lập rất nhiều năm. Không biết những người Nhật này đã tìm được bao nhiêu nhà khoa học. Còn nghiên cứu chế tạo ra bao nhiêu thành quả. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói đều tốt hơn nhiều so với kim cương gì đó. Trước kia hắn không thành lập Lạc Nguyệt Thành thì thôi. Hiện tại hắn đã thành lập Lạc Nguyệt Thành, đối với hắn những điều này đã trở nên rất quan trọng.

Một khi những thành quả nghiên cứu và các nhà khoa học đều rơi vào tay hắn, như vậy ít nhất Lạc Nguyệt sẽ bớt phải phấn đấu mười năm.

Diệp Mặc không ngờ được chỉ trong thời gian một năm, trong lòng hắn lại có biến hóa lớn như vậy. Lúc trước hắn ở Hongkong bắt được ba người Nhật của đế quốc mặt trời đen, từ trong miệng bọn họ biết được chuyện đế quốc mặt trời đen chuyên bắt cóc các nhà khoa học trên toàn cầu, lúc đó hắn còn nghĩ chuyện này không liên quan gì đến hắn. Không ngờ được nhanh như vậy vì Lạc Nguyệt Thành bản thân hắn cũng muốn có các nhà khoa học này.

Diệp Mặc tìm kiếm trên mặt biển suốt cả ngày lẫn đêm. Nhưng liên tục ba ngày, hắn lại không hề phát hiện được điều gì. Tới ngày thứ tư, Diệp Mặc chuẩn bị đặc biệt tìm kiếm ở một vài hòn đảo, hắn lại cảm giác hình như hắn bị cái gì đó tập trung vào. Diệp Mặc thầm nghĩ không tốt. Hắn lập tức di chuyển tới một chỗ khác, tiến vào trạng thái ẩn thân.

Không bao lâu sau, Diệp Mặc lập tức phát hiện một tuần dương hạm nhỏ ở trên mặt biển. Vừa nhìn thấy biểu tượng trên lá cờ, Diệp Mặc lập tức biết được đây là chiến hạm của nước Mỹ.

Diệp Mặc tạm thời không đối phó với chiếc tuần dương hạm này, mà kiểm tra xung quanh một lát. Nói thế nào, một chiếc tuần dương hạm xuất hiện ở trên mặt biển vẫn có chút kỳ lạ, huống gì còn là một chiếc tuần dương hạm nhỏ.

Quả nhiên khi hắn kiểm tra tới 100 km phía trước tàu tuần dương hạm, rõ ràng phát hiện một chiếc thuyền không hề có bất kỳ cờ hiệu nào. Nhưng phía trên chiếc thuyền lại có mấy người Nhật. Ngay lập tức, Diệp Mặc cảm giác được đây là người của đế quốc mặt trời đen.


Phát hiện ra những người Nhật này, trong lòng Diệp Mặc liền mừng thầm. Tuy nhiên hắn lại lập tức hiểu được vì sao chiếc tuần dương hạm nhỏ kia lại muốn theo dõi mấy người Nhật này. Hoá ra bọn họ cũng không tìm được điểm dừng chân thật sự của người Nhật. Chỉ có điều hắn không biết bọn họ đã theo dõi bao lâu. xem tại TruyenFull.vn

Bất kể tàu tuần dương hạm của nước Mỹ đã theo dõi bao lâu, Diệp Mặc vẫn quyết định khiến chiến hạm này rời khỏi trò chơi theo dõi này. Chuyện còn lại giao cho mình là được rồi.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc quay trở lại tuần dương hạm của Mỹ, chuẩn bị động thủ.

Cùng lúc đó, mấy tên sĩ quan trong phòng chỉ huy của tàu tuần dương hạm đang nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Rađa. Vừa rồi rõ ràng Radar của bọn họ hiện lên vật thể lạ. Vì sao trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi nữa?

- Lại xuất hiện, ở vị trí 1000m phía trên chiến hạm...

Người sĩ quan râu ngắn đang cẩn thận nhìn chằm chằm vào Rađa bỗng nhiên hưng phấn kêu lên.

- Lập tức khóa...

Hạm trưởng còn chưa nói dứt lời, người sĩ quan râu ngắn lại hét lên một tiếng.

Mọi người đều nhìn về hướng y chỉ. Trên màn hình Radar chợt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng. Đây là công kích gì?

- Bắn trả...


Hạm trưởng liền ra lệnh công kích. Có thể thấy phản ứng của Hạm trưởng tuần dương hạm của Mỹ nhanh hơn nhiều so với những người Indonesia kia.

Lúc này Diệp Mặc đã không còn ẩn thân nữa. Phi kiếm trong tay hắn hóa thành một luồng ánh sáng trắng. Trực tiếp tìm về phía tuần dương hạm bên dưới. Sau khi tới luyện khí tầng thứ năm, phi kiếm của Diệp Mặc hoàn toàn có thể vẽ ra kiếm quang dài tới mười ba mét.

Ầm...

Lời Hạm trưởng còn chưa dứt, phi kiếm của Diệp Mặc đã mở ra một đường nứt ngay giữa tuần dương hạm, giống như dưa hấu bị vỡ. Đường nứt này từ phía trên kéo tới xuống dưới đáy của tuần dương hạm, khiến nó từ từ chìm vào trong nước.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người trên tuần dương hạm chỉ cảm giác tàu hơi rung lên, dường như có chút nghiêng xuống.

- Nước vào rồi...

Một gã lính thủy phản ứng nhanh nhất hét lên một tiếng. Tuần dương hạm của bọn họ còn chưa bắt đầu chiến đấu, đã bị người ta công kích khiến nước tràn vào. Điều này rất thái quá.

Diệp Mặc thu hồi phi kiếm, nhìn chằm chằm vào tuần dương hạm đã bị hắn từ trên không chém thành một đường nứt đang chậm rãi chìm xuống. Hắn lại lắc đầu. Thực lực của mình vẫn quá thấp. Nếu thực lực cao hơn một chút, một kiếm này của hắn chém vào giữa tuần dương hạm, hoàn toàn có thể khiến nó trở thành hai nửa, như vậy mới có được hiệu quả chấn động.


Nhưng một đường nứt như vậy, muốn nhanh chóng tu sửa là điều không có khả năng. Chiến hạm đã bắt đầu tách ra làm đôi. Một đám thuyền cứu hộ được phóng ra ngoài.

Diệp Mặc giận dữ. Mình đã động thủ, sao có thể để đám người trên tuần dương hạm rời khỏi được? Không đợi những người này lên thuyền cứu nạn, hắn lập tức đổi phương hướng, lại phát ra mấy kiếm. Tốc độ tuần dương hạm này chìm xuống nhanh hơn. Nó nhanh chóng chìm vào trong biển sâu.

Sau khi xác nhận không có một người nào còn sống sót, Diệp Mặc rất nhanh chóng đuổi theo chiếc thuyền phía trước. Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện tốc độ di chuyển của chiếc thuyền người Nhật đột nhiên nhanh hơn nhiều. Xem ra bọn họ đã biết mình bị người khác theo dõi, cho nên chậm rãi di chuyển, chắc hẳn còn đang suy nghĩ đối sách. Hiện tại không biết vì nguyên nhân gì tuần dương hạm theo dõi bọn họ bỗng nhiên biến mất. Bọn họ làm sao không nhanh chóng vội vàng chạy trốn.

Đoàn tàu chiến của Mỹ rất nhanh chạy tới nơi tuần dương hạm của bọn họ gặp chuyện không may, nhưng hiện trường đã chẳng còn bất kỳ cái gì nữa.

...

Sau khi Diệp Mặc theo dõi chiếc thuyền người Nhật khoảng năm ngày, chiếc thuyền mới dừng lại ở một đảo nhỏ. Đây lại là một đảo san hô. Ở đây nhỏ hơn so với đảo san hô mà Diệp Mặc trông thấy lần trước. Điều duy nhất không giống với trước kia chính là, lần này lại là một chiếc thuyền rất nhỏ. Mà ở đảo san hô kia, chỉ là một chiếc thuyền đánh cá.

Diệp Mặc thật sự không biết những người Nhật này thiết lập nhiều cứ điểm trên các đảo san hô ngoài biển như vậy để làm gì.

Trên đảo nhỏ rõ ràng cũng có căn nhà gỗ. Chỉ là đảo này có hai căn nhà gỗ. Tám gã thủy thủ người Nhật từ trên thuyền nâng mấy chiếc hòm gỗ lớn đi xuống. Sau khi tám người này đi xuống, chỉ để lại một người ở bên ngoài, còn lại bảy người đều đi vào căn nhà gỗ. Tám người này, trên cổ mỗi người đều đeo một huy hiệu đen mặt trời. Diệp Mặc vừa nhìn đã biết những người này quả nhiên là người của đế quốc mặt trời đen.

Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong mấy hòm gỗ kia. Hắn giật mình. Hắn không ngờ được toàn bộ bên trong mấy hòm gỗ là vàng. Nhìn thể tích của hòm gỗ này, mỗi hòm đều có khoảng 200~300 cân. Chỗ này có bốn hòm gỗ. Ước chừng phải có hơn một nghìn cân vàng. Số vàng này đại khái khoảng hai mươi triệu đôla. Tuy rằng số tiền này không ít, nhưng còn chưa lọt vào mắt Diệp Mặc.

Hắn không ngờ được nước Mỹ tìm mấy tháng, vẫn không tìm được những người Nhật này, còn bị những người Nhật mang nhiều vàng như vậy tới đây. Xem ra những người Nhật này cũng rất cẩn thận.

Diệp Mặc không biết người Mỹ không phải không tìm được. Trước sau bọn họ đã tìm được ít nhất hai nhóm người Nhật. Nhưng những người Nhật này giống như người Nhật mà Diệp Mặc đã gặp lần trước. Một khi biết được mình bị theo dõi hoặc là sắp bị bắt, liền lập tức tự sát. Điều này khiến người Mỹ tìm suốt mấy tháng qua, lại không có chút thành quả nào. Hôm nay còn bị mất một chiếc tuần dương hạm.

Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận quan sát đảo san hô này. Có kinh nghiệm lần trước, Diệp Mặc phát hiện đảo san hô này có rất nhiều máy báo động điện tử. Hơn nữa còn có mấy hệ thống Rađa không nhỏ.


Sau khi mấy tên người Nhật bước vào căn nhà gỗ, thì bắt đầu nói chuyện. Nhưng Diệp Mặc nghe một câu cũng không hiểu. Hắn không thể làm gì khác hơn là ẩn thân, dùng thần thức đánh dấu lên mấy nơi trên đảo.

Sau khi đánh dấu thần thức xong, Diệp Mặc rời khỏi đảo san hô này. Hắn biết những người Nhật đều thích dùng thuốc độc. Tuy rằng hắn hoàn toàn có thể chế ngự đám người Nhật trước khi bọn họ dùng thuốc độc, nhưng hắn lại không hiểu tiếng Nhật, không có cách nào ép hỏi được. Vậy không bằng ở bên cạnh chờ. Hắn không tin những người Nhật này không quay về.

Sau khi Diệp Mặc rời khỏi đảo san hô nhỏ này, đi tới một nơi cách đảo san hô nhỏ chừng hơn mười dặm. Hắn tin tưởng chỉ cần mình không ở trên không trung, Radar của người Nhật chắc chắn sẽ không chú ý tới một người ở trên mặt biển.

Đúng lúc, hơn mười dặm này chính là khoảng cách Diệp Mặc có thể cảm ứng được dấu hiệu thần thức. Nếu xa hơn nữa, hắn sẽ không có cách nào cảm ứng được.

Nhưng dường như những người Nhật này tính ở lại đây lâu dài. Tròn mấy ngày bọn họ vẫn không hề rời bến, càng không có bất kỳ dấu hiệu muốn trở về.

Đang lúc khi Diệp Mặc chờ có phần không kiên nhẫn, dấu hiệu thần thức của hắn thấy có động tĩnh. Diệp Mặc lập tức ẩn thân đi tới phía trên không đảo san hô của mấy người Nhật. Hắn lại phát hiện bên cạnh đảo san hô này đột nhiên có một chiếc thuyền đánh cá dừng lại. Diệp Mặc thậm chí không biết thuyền đánh cá này từ đâu tới. Hắn căn bản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Mặc dù đang trong biển rộng nếu không chú ý căn bản không nghe được âm thanh nào, nhưng thuyền đánh cá này tới cũng quá quỷ dị.

Diệp Mặc cẩn thận hạ xuống một tảng đá sau đảo, quét thần thức ra ngoài. Nhưng thần thức của hắn vừa quét ra, hắn lập tức liền ngây ngẩn cả người. Mấy ngày trước hắn tới đảo nhỏ này, chỉ có bốn hòm vàng. Nhưng hiện tại phía ngoài nhà gỗ nhỏ có bốn mươi hòm vàng.

Vì sao chỉ một lát lại xuất hiện nhiều như vậy? Hơn nữa bọn họ lấy những hòm vàng này từ đâu ra? Diệp Mặc nghi hoặc dùng thần thức quét ra ngoài, lập tức phát hiện hoá ra phía sau nhà gỗ còn có một tầng hầm. Những người Nhật ở ngoài biển không biết đã lấy từ chỗ nào ra nhiều vàng như vậy. Không ngờ bọn họ còn đặt ở trong tầng hầm. Lần trước không ngờ hắn lại không phát hiện ra.

Hôm nay toàn bộ những hòm vàng trong đó được chuyển ra. Xem ra bọn họ chuẩn bị chuyển đi. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Mặc. Dường như mấy người trên đảo muốn chuyển vàng đến thuyền đánh cá. Bốn mươi hòm vàng nhanh chóng được chuyển lên thuyền đánh cá.

Trên thuyền đánh cá có bốn người. Sau khi toàn bộ những hòm vàng này đều đã chuyển lên thuyền đánh cá, thuyền đánh cá lập tức khởi hành, nhanh chóng rời khỏi đảo san hô này.

Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, tốc độ của thuyền đánh cá này chẳng những nhanh hơn chiếc thuyền kia, hơn nữa gần như không có tiếng động gì. Đây là động cơ gì? Hoặc là nói chiếc thuyền này làm sao có thể là một chiếc thuyền đánh cá được? Đây rõ ràng là một kết quả của công nghệ cao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui