Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Khố Vưu vốn tưởng Lạc Nguyệt - loại thành trì do một công ty thành lập căn bản không có bất kì sức chiến đấu nào. Bây giờ lại có hạm đội tham chiến của Indonesia, dễ như trở bàn tay. Anh ta thấy sở dĩ Indonesia mời người của họ tham chiến chỉ là vì gác qua một bên hoài nghi của bản thân mà thôi. Điều khiến Khố Vưu không nghĩ tới chính là không ngờ lại xảy ra sự nhầm lẫn lớn như vậy.

Phải biết rằng dù anh ta chỉ phái năm trăm người nhưng năm trăm người này đều là những người tinh anh của binh đoàn công ty. Cho dù là năm 98giúp đỡ Allah bình định vũ trang phản chính phủ, cũng chỉ là tổn thất mười mấy người mà thôi. Lần này năm trăm người không ngờ lại bị diệt toàn quân, toàn bộ bị bắt.

Tuy anh ta cũng rất không muốn phái người đi giao thiệp với Lạc Nguyệt nhưng tổn thất lần này đúng là quá lớn. Hơn nữa bên Indonesia không có chút động tĩnh nào, thậm chí đề xuất để công ty họ đi đàm phán với bên Lạc Nguyệt, tranh thủ đòi lại tổn thất, đưa quân hạm và binh sĩ bị bắt về.

Điều này làm Khố Vưu vô cùng căm tức, anh ta rất không muốn để ý đến người bên Indonesia nhưng bản thân anh ta lại không thể không đi. Tổn thất lần này đều là một số tinh anh của hải chiến và không chiến. Nếu Khố Vưu không nghĩ cách đòi lại những người này, sức chiến đấu của binh đoàn anh ta sẽ giảm thẳng xuống một cấp.

Người thì có thể tìm được nhưng những nhân tài tinh anh cao cấp như thế lại không phải dễ tìm như vậy.

-Đoàn trưởng, Đông Phương Đường và Shana đã quay lại. Bạn đang xem tại - .

Đúng lúc Khố Vưu nôn nóng bất định, vệ binh của anh ta đi tới báo cáo nói hai người đi tới Lạc Nguyệt đàm phán đã quay lại.

-Mau, cho họ vào.

Khố Vưu lập tức giơ tay lên nói.

Vẻ mặt của Đông Phương Đường và Shana rõ ràng là có chút không được tốt lắm, Khố Vưu vẫn chưa hỏi, chỉ nhìn sắc mặt hai người đã biết đàm phán dường như không suông sẻ.

-Ngồi đi, nói về quá trình đàm phán trước đi. Người của Lạc Nguyệt có phải đã từ chối rồi không?

Khố Vưu chỉ chỗ ngồi đằng trước, Shana chủ động đi rót hai cốc nước đưa đến.

Bê cốc trà, Đông Phương Đường mới tỉnh ra, đi Lạc Nguyệt thậm chí anh ta còn không được uống đến một ngụm nước.

Đông Phương Đường không kịp uống nước đã hồi báo lại về thái độ ngạo mạn và lời của Diệp Mặc không sót một chữ nào.


Bốp

Khố Vưu tức giận vỗ bàn, thật không ngờ lại không nể mặt như vậy, lại còn muốn tám máu Phi Loan giác của mình, chả nhẽ công ty Nam Phi Lam Quang ta còn sợ sao?

-Tắm máu Phi Loan giác, khẩu khí lớn thật…

Khố Vưu sau khi đập bàn một cái thì đứng dậy, trên mặt lộ vẻ sát khí.

Từ khi công ty lính đánh thuê của bọn họ thành lập cho tới nay, không biết bao nhiêu lần ra vào tranh chấp chiến tranh các nước rồi. Trừ nhiệm vụ năm 2001, cho tới bây giờ đều không có kỉ lục thất bại. Chính là đến một nước nhỏ cũng không dám nói với binh đoàn của họ những lời này. "dược phẩm Lạc Nguyệt", một công ty chế dược không ngờ tuyên bố muốn tắm máu binh đoàn đánh thuê của họ, đúng là quá kiêu ngạo.

-Đi tìm tham mưu Edward đến đây, ta phải tám máu Lạc Nguyệt thành trước khi hắn chưa tám máu Phi Loan giác.

Khố Vưu thực sự là quá phẫn nộ, kiêu ngạo, Lạc Nguyệt thành quá kiêu ngạo.

-Không cần, tôi đã tới rồi.

Vừa dứt lời, một gã da trắng, thân hình vạm vỡ đi vào. Người này nhìn có vẻ rất dị thường, tóc hơi xoăn, bước đi sinh động, bộ dạng đúng tiêu chuẩn của một quân nhân.

Người này chính là Edward - tham mưu trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Nam Phi Lam Quang, là lính có kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú. Anh ta đi tới, ngồi xuống, không nói gì trước mà rót một cốc café rồi ngồi xuống.

Chờ sau khi Khố Vưu cũng ngồi xuống, Edward uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi nói:

-Đoàn trưởng Khố Vưu, lời vừa rồi của Đông Phương Đường tôi cũng nghe thấy rồi. Tuy tôi cũng rất tức giận nhưng chuyện này lại không thể giải quyết như anh nói được. Trước tiên không nói đến chúng ta có thể tắm máu Lạc Nguyệt thành hay không, công ty của chúng ta làm ăn vì tiền, tắm máu Lạc Nguyệt thành chúng ta chỉ nhận được sự ngăn cấm trên quốc tế, không có lợi.

Edward nhìn Đông Phương Đường một cái, lại nói:

-Sự tồn tại của binh đoàn lính đánh thuê chỉ có một mục tiêu, kiếm tiền. Không có lợi nhuận, binh lính của chúng ta không có ai tình nguyện làm. Anh Đông Phương, anh đến từ Hoa Hạ, "dược phẩm Lạc Nguyệt" cũng từ Hoa Hạ, anh thấy chúng ta nên giải quyết như thế nào?


Đông Phương Đường không ngờ Edward lại hỏi anh ta, anh ta vội vàng nói:

-Tuy tôi tán thành suy nghĩ của đoàn trưởng Khố Vưu nhưng tôi biết một khi chúng ta làm như vậy thì binh đoàn của chúng ta sẽ huỷ diệt hoàn toàn. Lạc Nguyệt thành có thể tiêu diệt hạm đội Indonesia, cộng thêm chúng ta nhiều nhân tài ưu tú như thế này cũng không có tác dụng gì, tôi nghĩ lực lượng quân sự Lạc Nguyệt thành sẽ không kém hơn chúng ta. Vì vậy chuyện dùng vũ lực để giải quyết không tốt cho chúng ta, tôi đề nghị không làm như vậy.

Edward gật đầu nói:

-Đúng thế, hạm đội liên hợp của chúng ta và Indonesia thua rất kì quái, tin tức mà tôi nhận được là, mấy ngày trước khi khai chiến, chúng ta liên tiếp đánh chìm ba thuyền tuần dương hạm của đối phương. Nhưng ngày thứ năm hạm đội chúng ta đột nhiên đầu hàng. Căn cứ vào tin tình báo mà tôi nhận được là, đối phương đã bắt giữ tướng quân Luis và quan chỉ huy David làm tù binh. Dưới sự dẫn dắt của hai người này, toàn bộ hạm đội đã đầu hàng. Nhưng tôi biết chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

-Ý của anh là?

Khố Vưu kì thực cũng biết vũ lực là không thể được, đây chẳng qua là trong lòng phẫn nộ, nhất thời nói nhảm mà thôi.

Edward nói một cách thận trọng:

-Tôi cảm giác tên Diệp Mặc đó không nói dối, hắn thực sự có thực lực tắm máu Phi Loan giác của chúng ta.

Khố Vưu cau mày,

-Tham mưu Edward, có phải anh quá khẩn trương rồi không, nói có hơi khoa trương?

Tuy anh ta biết vừa rồi mình nói tắm máu Lạc Nguyệt là nói nhảm nhưng cũng cho rằng Lạc Nguyệt tắm máu Phi Loan giác cũng là chuyện nực cười.

Edward lắc đầu

-Không, tôi không hề khoa trương tí nào cả. Vị trí khoảng cách biển của chúng ta không phải xa lắm, chúng ta không có lực lượng hải quân. Hơn nữa chúng ta cũng không có lực lượng không quân. Nhiều nhất chúng ta chỉ có một đội lục quân có tính chiến đấu mạnh hơn mà thôi. Lạc Nguyệt có thể đánh bại một chi hạm đội, bất kể họ dùng phương pháp gì đều có thể nói rõ rằng lực lượng hải quân của họ khá thâm hậu. Vì vậy rất có thể họ sẽ tắm máu quân đoàn của chúng ta ngay trên biển, hơn nữa còn không cần chịu trách nhiệm gì cả, nhiều nhất chỉ là chịu khiển trách mà thôi.


Khố Vưu trầm mặc, nghe xong lời của Edward và Đông Phương Đường, anh ta cảm thấy sự tình dường như thực sự có thể như tên Diệp Mặc kia nói.

-Diệp Mặc có phải chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của dược phẩm Lạc Nguyệt không?

Sau hồi trầm mặc, Khố Vưu bỗng nhiên hỏi.

Đông Phương Đường gật đầu nói:

-Đúng vậy, chúng tôi đã từng điều tra hắn, trong một số cấp cao của Hoa Hạ, dường như hắn rất nổi tiếng. Hơn nữa nghe nói Bắc Sa từng đàm phán với hắn, cụ thể là vì chuyện gì chúng tôi không biết. Nhưng Bắc Sa dường như có chút kiêng dè hắn.

-Cái gì? Anh nói Bắc Sa có chút kiêng dè tên Diệp Mặc đó?

Khố Vưu bị câu nói này làm kinh hãi, theo bản năng nhìn nhìn Edward. Vì anh ta biết, nếu binh đoàn lính đánh thuê này của anh ta ở trước mặt Bắc Sa thì chính là một con kiến.

Edward cũng gật đầu nói:

-Đúng là như vậy, tên Diệp Mặc này dường như không đơn giản, nhưng lai lịch của hắn lại có chút kì lạ, dường như chỉ là một con ông cháu cha của Yến Kinh mà thôi. Đương nhiên bây giờ tôi cho rằng chúng ta không phải điều tra lai lịch của hắn, nếu đã biết lai lịch của hắn, việc đầu tiên chúng ta phải làm chính là tiếp tục đi đàm phán với Lạc Nguyệt.

-Nhưng hắn rõ ràng là không muốn đàm phán với chúng ta mà.

Khố Vưu có chút tức giận nói.

Đông Phương Đường thầm lắc đầu, tên Khố Vưu này đúng là nhị thế tổ. So với cha của anh ta đúng là kém quá xa. Lúc đầu công ty Lam Quang Nam Phi, dưới sự dẫn dắt của cha của Khố Vưu, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cha của anh ta nếu không phải chết tại trận trong nhiệm vụ năm 2001 kia thì binh đoàn lính đánh thuê này sao có thể bị tên Khố Vưu không có đầu óc này lãnh đạo chứ. Anh ta không những tính khí nóng nảy còn nhiều lần để lộ bí mật cho đàn bà nữa.

Edward lại không để ý phản ứng của Khố Vưu, mà tiếp tục nói:

-Sở dĩ Diệp Mặc không đồng ý, tôi nghĩ là vì chúng ta chưa làm đầy đủ yêu cầu của hắn mà thôi. Bây giờ chúng ta không phải đi chuộc người đơn giản như vậy. Bây giờ phải làm là làm sao để có thể làm vừa lòng hắn. Anh Đông Phương, anh nói xem yêu cầu của hắn là gì?

-Diệp Mặc muốn để chúng ta giáp mặt thừa nhận ông chủ chính thức là Indonesia, tôi không nói thẳng ra vì vậy sau cuộc đàm phán không có cách nào nói chuyện nữa.

Đông Phương Đường liền trả lời.


Edward lại không thèm để ý mà nói:

-Điều này thực ra cũng chả là gì, lính đánh thuê của chúng ta không phải là sát thủ. Vì vậy lúc đề cập đến an nguy, tôi kiến nghị chúng ta lại tiến hành đàm phán với hắn một lần nữa. Hơn nữa, lực lượng hải quân Lạc Nguyệt thành hùng hậu, Lạc Nguyệt thành khác với một quốc gia, nói không chừng sau này chúng ta còn hợp tác với bọn họ, lúc này nên quan hệ tốt với họ, như thế có lợi cho chúng ta, không có hại.

-Bọn họ sao phải muốn chúng ta thú nhận ông chủ sau lưng?

Shana theo bản năng hỏi.

Edward nhìn Shana và Khố Vưu một cái, không trả lời. Nhưng mấy người đều xem sắc mặt của đối phương đã biết đáp án là gì, đến loại thần kinh thô ráp như Khố Vưu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nói thẳng ra là t Lạc Nguyệt hànhthực sự không coi công ty Lam Quang Nam Phi bọn họ ra gì, người ta chỉ cần một chứng cứ. Mục đích của chứng cứ này là vì để sau này trừng trị Indonesia một cách quang minh chính đại, chỉ cần lính đánh thuê của họ thừa nhận bị Indonesia mời, chừng cứ này đã có rồi. Tuy biết nhưng không ai nói ra.

Lạc Nguyệt đến Indonesia cũng định trừng trị, sao có thể coi công ty lính đánh thuê của họ ra gì chứ? Điều này đã quá rõ ràng rồi, Diệp Mặc nói phải tắm máu Phi Loan giác của họ, đây không phải câu nói đùa, đây là thật. Nếu họ đi đàm phán với Lạc Nguyệt lần nữa, điều này có thể cho thành uy hiếp, nếu không đi, vậy thì không phải là uy hiếp rồi.

Khố Vưu cuối cùng cũng ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, lập tức đứng dậy gật đầu nói:

-Được, cứ thế đi, chúng ta đến Lạc Nguyệt với tốc độ nhanh nhất, mấy người chúng ta đều qua đó.



Tâm trạng lúc này của Diệp Mặc rất sung sướng, không những chiêu nhận được đại lượng nhân tài quân sự, hôm nay Diệp Tinh còn thiết kế ra hệ thống radar công kích tự động đầu tiên.

Hệ thống radar này được Diệp Tinh mệnh danh là hệ thống lá chắn phòng ngự công kích vũ trị, làm việc trong sóng ngắn X. Tính năng chủ yếu của nó không những có thể quét đến trong 30 ngàn mét hải vực và không vực, còn có thể tự động tập trung, tự động công kích. Mỗi một hệ thống có thể đồng thời truy tìm tung tích 50 mục tiêu và 20 thiết bị nhiễu sóng. Chủ yếu nhất chính là nếu nhiều loại hệ thống radar phòng ngự này sẽ không bị lặp lại truy tìm tung tích cùng một mục tiêu.

Hơn nữa 30 ngàn mét là chỉ phạm vi nó có thể công kích, đồng thời bộ radar này có thể giám sát đến trong ba ngàn cây số đường bay đạn đạo. Tuy không chắc tiên tiến hơn Mĩ nhưng đây chỉ là hệ thống công kích phòng ngự vũ trụ đời đầu tiên của Lạc Nguyệt.

Cái tự động công kích này đương nhiên là truyền về hình ảnh và tư liệu của đối phương một cách chính xác nhất, sau đó do người thao tác phát lệnh công kích, cũng không phải thấy cái gì là đánh luôn. Chỉ lệnh công kích này cũng có thể thiết lập trở thành tự động phóng, một khi thiết lập thành tự động phóng, không cần người thao tác phát chỉ lệnh, tìm được mục tiêu thì có thể phóng thẳng đầu đạn công kích.

Đương nhiên ngoại trừ thời kì chiến tranh, không thể lắp đặt thành tự động được.

Sở dĩ mệnh danh hệ thống lá chắn công kích phòng ngự vũ trụ là vì Diệp Mặc từng nói phòng ngự tốt nhất chính là công kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui