Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Lạc Nguyệt chần chừ liếc nhìn Lưu Thương và Dương Y, chần chờ một lát. Diệp Mặc đồng thời cũng nhớ ra chuyện này không có quan hệ gì với Dương Y, nên không cho bọn họ biết vẫn hơn.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc chủ động nói:

-Dương Y, em biết Lưu Xà không?

-Lưu Xà emđương nhiên biết. Đó là cơ quan đầu não và là nơi sản xuất của "dược phẩm Lạc Nguyệt", em còn đang định sau khi công tác sẽ đến Lưu Xà du lịch một chuyến.

Dương Y buột miệng nói ra.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

-Thực ra thì bây giờ em cũng có thể đi được, chẳng phải em đã tốt nghiệp rồi đó sao? Nếu như em muốn, em có thể làm việc ở "dược phẩm Lạc Nguyệt".

-Cái gì? Anh nói đến "dược phẩm Lạc Nguyệt" làm việc? Diệp Đại ca, anh nghĩ rằng "dược phẩm Lạc Nguyệt" dễ vào vậy sao? Nghe nói có người còn thông qua Phó chủ tịch thành phố để vào "dược phẩm Lạc Nguyệt" mà cũng bị người ta từ chối không chút do dự gì cơ mà.

Tốc độ lời nói của Dương Y cũng nhanh như thái độ phản ứng lại của cô vậy.

Diệp Mặc lại nói:

-Thực ra Nhị Hổ bây giờ đang làm việc ở "dược phẩm Lạc Nguyệt", nếu như em đến Lưu Xà, chỉ cần tìm đến Nhị Hổ là có thể vào được "dược phẩm Lạc Nguyệt" rồi.

Diệp Mặc tin rằng, Dương Y chỉ cần nói với Nhị Hổ là cô do Diệp Mặc gọi đến, Nhị Hổ nhất định sẽ sắp xếp Dương Y vào một vị trí công tác tương đối tốt.

-Thật sao?

Dương Y không thể tin được lại có một chiếc bánh lớn như thế rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng nhận ra những gì Diệp Mặc nói là sự thật, đến cả người của Văn thiếu gia cũng đều kiêng kị với Diệp Mặc như vậy, nói như vậy Diệp Mặc nhất định là người có lai lịch không tồi.


-Nếu như em muốn đi, em có thể đi cùng bạn trai em, nói là anh giới thiệu.

Diệp Mặc tiếp tục nói.

Dương Y gần như không có cách nào liền nói với Diệp Mặc:

-Em tất nhiên là muốn đi, vừa mới tốt nghiệp xong em còn chưa nghĩ đến việc đến đâu để làm việc cho tốt. Không ngờ đang cơn buồn ngủ lại có được cái gối đầu, mà lại là cái gối cao cấp, cám ơn anh, Diệp đại ca.

Lưu Thương cũng không ngờ mình thậm chí lại có cơ hội đến Lưu Xà làm việc, thậm chí quên cả việc cám ơn Diệp Mặc.



Thấy Dương Y và Lưu Thương rời khỏi, Lạc Nguyệt mới nói: mới nhất ở TruyenFull.vn

-Diệp Mặc, "dược phẩm Lạc Nguyệt" có quan hệ gì đó với anh đúng không?

Diệp Mặc thản nhiên nhìn cô một cái nói:

-Cô thật thông minh.

Giọng điệu Diệp Mặc không được tốt lắm, hắn nghi ngờ "Ní la kinh" lần trước là Lạc Nguyệt lấy đi, hơn nữa trong cục này đều là do Lạc Nguyệt sắp xếp, thậm chí đến cả Lạc Phi cũng bị cô ta lợi dụng. Đối với người đàn bà tâm cơ thâm hậu như này, Diệp Mặc đương nhiên không có cảm tình gì.

Lạc Nguyệt không biết tại sao Diệp Mặc đối với cô lại có chút lạnh lùng, nhưng cô vẫn nói:

-Loại đan dược mà anh đưa cho Lạc Huyên kia cực kỳ quý hiếm, tôi nghĩ chắc chắn anh có chút hiểu biết về luyện chế đan, cho nên "dược phẩm Lạc Nguyệt" có quan hệ gì đó với anh cũng không có gì là ngạc nhiên.

Diệp Mặc dường như không nghe thấy những lời của Lạc Nguyệt vậy, mà lại thản nhiên nói:


-Cô nói xem sao cô lại xuất hiện trong núi. Lại còn bị người khác nhặt về, còn nữa tình hình của Lạc Huyên bây giờ thế nào?

-Anh hình như có chút thành kiến với tôi? Nếu như tôi nhớ không nhầm, chúng ta mới chỉ có gặp nhau một lần. Thậm chí không nói với nhau câu nào.

Lạc Nguyệt nhìn biểu cảm của Diệp Mặc hỏi một cách nghi ngờ, cô thật sự không hiểu tại sao Diệp Mặc lại có thành kiến với mình, cho dù là xem trên thân phận của Lạc Huyên cũng không thể như này được.

Diệp Mặc mỉa mai cười:

-Nếu như tôi nhớ không nhầm, cô chắc hẳn là cũng có chút ham muốn đối với "Ní la kinh"? Ngày hôm đó cô và Lạc Huyên ở "Doanh hoa quan", bên ngoài "Doanh hoa quan" truyền đến tiếng thét chói tai của Lạc Phi, lúc đó cô ra ngoài xem rồi, kết quả cô nhanh chóng bị thương và quay lại. Vết thương đó chắc là do cô tự làm ra? Hơn nữa cuối cùng chắc hẳn "Ní la kinh" cũng bị cô lấy đi?

-Anh…

Lạc Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Mặc, dường như bị câu nói của Diệp Mặc làm cho tức không thở nổi, thậm chí tay có chút run lên. Lạc Nguyệt cô lại đi hại chính chị em của mình hay sao? Tên Diệp Mặc này không ngờ lại dám vu khống cho cô, đúng là lòng dạ tiểu nhân.

Diệp Mặc dường như không hề để ý đến vẻ mặt phẫn nộ của Lạc Nguyệt, vẫn với thần thái như cũ nói:

-Tiếng kêu sợ hãi của nhị sư muội của cô ở bên ngoài, cô vội vàng xông ra ngoài, lúc đó, cô nhất định là có tinh thần đề phòng từ trước. Mà cô đã là tu vi huyền cấp trung kỳ, cô đã đề phòng từ trước, không ngờ đối phương lại có thể làm bị thương được cô trong thời gian ngắn như vậy, nếu như không phải là người rất am hiểu về võ công và động tác của cô, so với tu pháp của cô thì không biết võ công của người đó cao như nào.

- Nhưng so với tu vi của cô cao đến đâu cũng không thể nào, nếu như thật sự có một vị cao thủ Địa cấp đến cướp đi "Ní la kinh", căn bản hắn sẽ không để cho cô sống, cứ trực tiếp giết mấy người các cô là được. Cho nên ngoại trừ cô am hiểu chính mình ra, còn có thể có ai hiểu được cô nữa? Hơn nữa, ba chị em các cô đều có mặt, "Ní la kinh" kia bị cướp đi ngay dưới mắt các cô, ngoại trừ Địa cấp đỉnh cao, thậm chí ngoại trừ sức mạnh của cao thủ nửa bước Tiên Thiên, thì ba người các cô đấu lại một người. Nhưng tôi biết rằng Lạc Huyên chắc chắn không lấy, còn Lạc Phi thì không cầm, còn tôi thì không cần phải nói.

Lạc Nguyệt cười nhạt nói:

-Cứ như là anh tận mắt chứng kiến vậy, anh quả thực là rất hiểu sư muội Lạc Huyên nhỉ, hơn nữa sao anh lại biết Lạc Phi không có…

Nói đến đây Lạc Nguyệt dừng lại, thần thái của cô đột nhiên hết sức kì lạ, cứ như vừa nghĩ ra chuyện gì đó vậy.


Sau một lúc lâu, vẻ mặt cô hiện ra sự thất vọng cùng cực, thậm chí có chút bộ dạng thương tâm, sau đó cúi đầu ảm đạm nói:

-Anh gặp sư muội Lạc Phi sao?

Diệp Mặc gật đầu không nói gì.

Lạc Nguyệt tiếp tục nói:

-Diệp Mặc, nếu như anh có gặp lại cô ấy lần nữa, nói giúp tôi một câu, nói tôi xin lỗi cô ấy. Tôi vẫn nghi ngờ "Ní la kinh" là do cô ấy lấy đi, bây giờ thì tôi đã biết không phải do cô ấy lấy đi. Bây giờ tôi biết không phải cô ấy lấy đi, cũng không phải là vì anh gặp Lạc Phi rồi biết được cô ấy không lấy, mà là vì một chuyện khác.

Nghe xong câu nói của Lạc Nguyệt, Diệp Mặc lại nghi ngờ, Lạc Nguyệt nói dường như là thật, dường như "Ní la kinh" thật sự không phải do cô ấy lấy đi. Nhưng cô ấy nghe lời nói của mình, sao đột nhiên lại biết được ai lấy "Ní la kinh" đi? Chẳng lẽ lại có một cao thủ Địa cấp thật? Nhưng sao lại không làm bị thương ba chị em này?

Cảm xúc của Lạc Nguyệt hình như lắng xuống một lúc, cô mới ngẩng đầu lên nói:

-Diệp Mặc, bất kể anh có tin hay không, "Ní la kinh" không phải là do tôi lấy đi. Bây giờ thì tôi biết được ai lấy đi rồi, nhưng tôi không thể nói ra được. Anh có biết hôm đó khi sư muội Lạc Huyên lấy quyển kinh thư ấy ra, tôi giở xem qua. Mà loại hương liệu bình thường mà tôi dùng là do tôi tự chế ra, cho nên độc nhất vô nhị.

Nói được một hồi, vẻ mặt của Lạc Nguyệt dần bình tĩnh lại, cô nhìn Diệp Mặc một cái rồi tiếp tục nói:

-Bởi vì mùi thơm kia là độc nhất vô nhị, cho nên khi tôi và sư muội chuẩn bị quay về, tôi ngửi thấy mùi thơm đó. Tôi bắt sư muội đi trước, còn tôi thì lần theo mùi thơm đó, kết quả là tôi không đuổi kịp cô ta, mà lại còn bị đánh ngất trên núi. Chuyện sau đó thì anh cũng biết, Cố Minh Nam cứu tôi, bởi vì tôi bị trọng thương, không có nội khí tu vi, cho nên cũng không dám rời khỏi Cố gia. Chỉ có thể giả vờ không nhớ một cái gì, cho đến khi gặp được anh. Tôi nghĩ anh có thể nể tình Lạc Huyên mà giúp tôi một lần.

Diệp Mặc trầm mặc, không ngờ không phải là Lạc Nguyệt lấy "Ní la kinh", mình lại đoán nhầm rồi. Xem ra sư yêu thương của Lạc Nguyệt đối với hai sư muội là thật lòng, vậy thì người lấy "Ní la kinh" đi là ai? Trong lòng Diệp Mặc đột nhiên nghĩ ra, tu vi của người đó nhất định cao hơn ba chị em kia nhiều, nhưng mấy lần gã đều không làm thương ba chị em kia, có thể thấy được người đó có tình cảm gì đó với ba chị em họ, hoặc là người quen biết.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc đột nhiên hỏi:

-Lạc Nguyệt, lần này quý môn phái chỉ có ba người các cô ra hay sao?

Lạc Nguyệt thở dài, liếc nhìn Diệp Mặc:

-Anh cũng đoán ra à, lần này thực ra chúng tôi có bốn người, có một sư thúc âm thầm bảo vệ ba chúng tôi. Đó là người có tu vi nửa bước Tiên Thiên, cho nên, cho nên…

Lạc Nguyệt không nói tiếp nữa, nhưng Diệp Mặc cũng đã hiểu ra, hóa ra vẫn là người "Từ Hàng Tĩnh Trai" các cô. Nhưng vị sư thúc này cũng có tình nghĩa, không đuổi tận cùng để giết các cô.


Thấy Diệp Mặc trầm mặc, Lạc Nguyệt mở miệng hỏi:

-Sư muội Lạc Phi bây giờ có khỏe không?

Diệp Mặc lấy ra mấy viên thuốc chữa thương đưa cho Lạc Nguyệt nói:

-Cô ấy bây giờ rất tốt, cô đoán không sai, "dược phẩm Lạc Nguyệt" bây giờ là công ty của tôi. Nếu như cô muốn gặp cô ấy, có thể đi Lưu Xà, lúc này cô ấy đang ở Lưu Xà. Mấy viên thuốc này, có thể chữa lành vết thương cho cô được mấy phần, ít nhất có thể vận dụng được khí công của cô, tự bảo vệ mình hẳn là không có vấn đề gì.

Nói xong Diệp Mặc lấy ra một xấp tiền đưa cho Lạc Nguyệt nói:

-Số tiền này coi như lộ phí là được rồi, ngày trước một chưởng kia của Lạc Huyên chính là Lạc Phi đánh, bây giờ cô ấy không còn mặt mũi nào mà về gặp Lạc Huyên. Về chuyện tình cảm giữa các chị em cô, các cô tự đi nói với nhau là được. Tối nay tôi vẫn còn chuyện khác, không thể đến Lưu Xà với cô được.

-Cám ơn.

Lạc Nguyệt cám ơn Diệp Mặc một câu, cầm lấy mấy viên thuốc, nhưng lại đẩy tiền lại:

-Bây giờ tôi cũng không biết nên đi đâu, đi Lưu Xà tôi sợ phải đối mặt với Lạc Phi, có lẽ Lạc Phi cũng không biết đối diện với tôi thế nào. Trở về môn phái, tôi nhất định sẽ bị lộ dấu vết.

Diệp Mặc hiểu được tâm trạng lúc này của Lạc Nguyệt, ba chị em tình như chân tay lại vì một quyển "Ní la kinh" mà xích mích. Mà người sư thúc âm thầm bảo vệ ba chị em họ cuối cùng lại là tên đầu sỏ lấy đi "Ní la kinh", khó trách cô nhất thời khó có thể chấp nhận được.

Diệp Mặc trầm ngâm một lát, lúc này mới nói:

-Như vậy cũng tốt, cô ở đây tìm một căn phòng mà ở, đợi sau khi tôi kết thúc chuyện bên đó, tôi dẫn cô đến Lưu Xà là được rồi. Nếu như cô không muốn trở lại nội ẩn môn, thì ở lại Lưu Xà cũng được.

Giúp Lạc Nguyệt sắp xếp một phòng ở nhà nghỉ "Vân thượng minh châu", để cho Lạc Nguyệt vào đó chữa thương, Diệp Mặc mới rời khỏi nhà nghỉ. Lúc đó trời đã tối, đúng vào lúc hắn hành động.

Lạc Thương vào ban đêm không kém Ninh Hải chút nào, Diệp Mặc đi đến ngọn đèn đường đầu đường Lạc Thương mới nhớ tới Ninh Hải. Không biết Bắc Vi dạo này sống thế nào, chỉ có điều Bắc Vi không muốn đến Lưu Xà cùng hắn, nếu như cô ấy đồng ý, hắn cũng muốn dẫn Bắc Vi đến Lưu Xà cùng hắn.

"Ngoại vực hưu nhàn" vào ban đêm lại vô cùng náo nhiệt, nơi này mặc dù là hang ổ của Bắc Sa, nhưng bề ngoài thì lại không nhận ra chút nào, thậm chí không có chút dấu vết nào. Ngày trước những người đến đây tiêu tiền đều là những người giàu có và những tay ăn chơi. Diệp Mặc đứng bên ngoài "Ngoại vực hưu nhàn", dùng thần thức quét vào trong, làm cho hắn ngạc nhiên chính là hắn không ngờ lại không tìm thấy mấy người Lương Thạch Quốc và Pierre.

Theo lý thuyết nơi này là hang ổ của bọn họ, cho dù là bọn họ có chuyện gì, cũng không thể rời chỗ này được? Vào lúc Diệp Mặc có chút nghi ngờ, thì lại có chút gì đó xuất hiện trong thần thức của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui