-Ha ha, nếu Lạc Lạc đã tìm được em trai của mình, cũng là một chuyện vui mừng lớn, chúng ta hãy cùng nâng ly rượu chúc mừng.
Cố Minh Nam phản ứng trở lại, dù sao y vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ của Diệp Mặc và Lạc Nguyệt có chút vấn đề, cũng coi là y thông minh, trước khi Lạc Nguyệt đưa ra lời đề xuất ra đi, hãy nói lời chúc mừng trước.
Tuy Lạc Nguyệt rất muốn rời đi ngay, nhưng cô chỉ có thể đi theo sau Diệp Mặc. Mà Diệp Mặc lại sợ làm khó Dương Y, đành ngồi xuống, giới thiệu Dương Y và Lạc Nguyệt một chút. Có thể quen biết một người đẹp có khí chất cao quý như Lạc Nguyệt, trong lòng Dương Y rất xúc động.
Tuy trước mặt Dương Y, Lưu Thương hơi khúm núm, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngu dốt, anh ta nhìn ra Diệp Mặc không phải là em trai của Lạc Nguyệt. Anh ta còn nhìn ra, Cố Minh Nam có ý kiến với Diệp Mặc. Một khi anh biết Diệp Mặc là do Dương Y đưa đến, chắc chắn anh ta cũng có ý kiến với Dương Y, không chừng bây giờ anh ta đã biết rồi.
Diệp Mặc nhìn vẻ lo lắng của Lưu Thương, và sắc mặt của Cố Minh Nam, liền hiểu mấu chốt trong đó ngay. Tuy chuyện này không trách Lạc Nguyệt nhưng Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không để Cố Minh Nam trả thù Dương Y.
Rượu và thức ăn rất nhanh được đưa lên, dưới sự dẫn dắt của Cố Minh Nam, phần đông nam sinh trong phòng đều không ngừng đến mời rượu Diệp Mặc. Có thể thấy rất nhiều người đều biết ý của Cố Minh Nam, chính là muốn chuốc Diệp Mặc say.
Tuy Lạc Nguyệt biết Diệp Mặc cũng là người luyện Cổ Võ, nhưng nhiều người chúôc rượu như thế, dù tửu lượng cao đến đâu cũng không thể. Cô đương nhiên biết ý của Cố Minh Nam, trong lòng có chút lo lắng, tuy đã ra hiệu cho Diệp Mặc vài lần, nhưng hình như Diệp Mặc một chút phản ứng cũng không có, vẫn là ai đến cũng không cự tuyệt. Chỉ cần đến chúc rượu hắn, hắn lập tức uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng Cố Minh Nam thầm vui mừng, cuối cùng Dương Y cũng nhìn ra có điều gì không ổn, cô lôi Diệp Mặc đi. Ý là muốn Diệp Mặc uống ít đi, nhưng lại khiến Cố Minh Nam nhìn thấy, trong lòng càng tức Dương Y.
Nhưng càng uống, Cố Minh Nam càng cảm thấy không hay, bạn học của anh ta đã có mấy người uống rượu say, nhưng Diệp Mặc vẫn vững như núi Thái Sơn,mặt cũng không đỏ chút nào. Cố Minh Nam thầm tức giận. Tửu lượng của người này sao cao vậy?
Đang lúc Cố Minh Nam muốn đổi cách khác thì cửa phòng đột nhiên bị đá mở tung.
Cố Minh Nam vô cùng giận dữ, cục tức nghẹn ứ trong bụng không có chỗ nào thoát ra, lúc này lại có người dám đá cửa phòng anh ta đã bao, đây không phải muốn chết thì là gì.
-Thằng khốn khiếp, mẹ mày muốn chết à…
Cố Minh Nam chỉ chửi một câu thì dừng lại, anh ta có chút sợ hãi khi nhìn thấy người phụ nữ với gương mặt sắc lạnh phía sau hai gã hộ pháp đã đá cửa, cúi đầu nói một câu:
-Chị…
-Tiểu thư Khuynh Thành, coi như cô thức thời, nếu tiểu thư Lạc Lạc không ở đây, Cố gia của cô đã xong đời hết rồi.
Một giọng nói lạ truyền đến, rõ ràng y mới là người đầu têu đá cửa lần này.
Cố Minh Nam vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe thấy tên Lạc Lạc, lá gan của anh ta dường như to hơn rất nhiều, liền đứng dậy nói:
-Chị, đây là thế nào?
Người phụ nữ có gương mặt lạnh lùng dường như không nghe thấy tiếng của Cố Minh Nam, mà nói với một công tử đứng bên cạnh
-Văn thiếu gia, tôi đã đưa các anh đến đây rồi, chuyện lúc này không liên quan gì đến Cố gia tôi nữa chứ.
-Ha ha, có liên quan hay không, không phải cô nói là được…
Văn thiếu gia này lạnh lùng nói một câu, con mắt tham lam liếc mắt nhìn bộ ngực của Cố Khuynh Thành, rồi mới đưa mắt nhìn khắp phòng.
Ánh mắt của y rất nhanh dừng lại ở phía Lạc Nguyệt, hai con mắt bỗng sáng lên, vội vã tiến lên vài bước:
-Tiểu thư Lạc Lạc, tôi tìm cô quả vô cùng vất vả.
Tuy nhiên, sau khi nói xong, Văn thiếu gia dường như nhớ ra cái gì đó, vội vã thu lại ánh mắt rồi quay đầu khom lưng nịnh bợ nói với nói với gã đàn ông trung niên:
-Nhị gia, đây là tiểu thư Lạc Lạc, anh xem đây có phải là tiểu thư Lạc Lạc mà anh muốn tìm…
Nhưng lời của Văn thiếu gia đột nhiên ngưng lại, y nhìn thấy người đàn ông trung niên mà y tôn kính gọi bằng Nhị gia đang nhìn chằm chằm vào trong phòng với đầy vẻ sợ hãi. Thậm chí Văn thiếu gia còn thấy người của ông ta đang run lên, y bỗng thấy ngạc nhiên, không biết Nhị gia còn sợ ai, nếu nói Văn thiếu gia y có thể ngang ngược ở Lạc Thương thì Nhị gia có thể ngủ mà đi. Sự lợi hại của Nhị gia, chính cha y cũng phải cúi đầu khom lưng, nhưng lúc này sắc mặt của anh ta lại thay đổi lớn thế, dường như đã nhìn thấy một nhân vật vô cùng đáng sợ.
-Anh muốn đưa tiểu thư Lạc Lạc đi?
Diệp Mặc bỗng liếc mắt nhìn Văn thiếu gia hỏi.
Văn thiếu gia nhíu mày, nhìn lướt qua Diệp Mặc:
-Mày là cái thá gì, dám nói như vậy với tao.
Bộp…
Văn thiếu gia vừa dứt lời, gã đàn ông trung niên ở phía sau y đã tát một tát vào mặt y:
-Đồ khốn, dám vô lễ với Diệp tiền bối như thế, mày muốn chết à.
Văn thiếu gia bị cái tát đánh ra xa, phun ra cả mấy cái răng, sợ hãi nằm dưới đất nhìn người đàn ông trung niên, y không biết vì sao Nhị gia đột nhiên tát y.
Gã đàn ông trung niên đánh Văn thiếu gia này xong, bỗng tiến lên phía trước hai bước, quỳ "bịch" xuống phía trước Diệp Mặc:
-Diệp tiền bối, em là Dư Hoành Sinh, hôm nay vô ý mạo phạm anh, em, em…
Cảnh tượng này lập tức làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây cả người, mọi người ở đây đều không quen biết người trung niên này. Nhưng Văn thiếu gia thì có rất nhiều người biết, là vị thiếu gia đứng đầu ở Lạc Thương, hoặc có thể nói là người quyền lực nhất ở Lạc Thương này.
Cố gia của Cố Minh Diện được xem như là một gia tộc không hề nhỏ ở Lạc Thương, người bình thường có rất ít người dám động đến Cố gia, nhưng Cố gia so với vị Văn thiếu gia ở trước mặt còn kém xa. Từ việc Văn thiếu gia không kiêng nể gì đá cửa phòng Cố Minh Nam đã bao, và thái độ của Cố Khuynh Thành đối với Văn thiếu gia thì có thể thấy, Văn thiếu gia căn bản không để Cố gia vào mắt.
Vừa nãy tất cả mọi người đều biết vị Văn thiếu gia này cung kính gã đàn ông trung niên đến cỡ nào, thậm chí cúi đầu khom lưng gọi là Nhị gia, mà Nhị gia này lại tát Văn thiếu gia một cái tát nảy đom đóm. Dù là kẻ ngốc cũng biết địa vị của Nhị gia này cao hơn Văn thiếu gia nhiều, nhưng vị Nhị gia này lại cầu xin sự tha thứ của em trai Lạc Lạc, thậm chí em trai Lạc Lạc còn chưa nói câu nào. Rất nhiều người lập tức đoán ra thân phận của Diệp Mặc, thậm chí có người cho rằng Diệp Mặc là đại thiếu gia ở Yến Kinh, đến Lạc Thương là để giả heo ăn thịt hổ.
Trong lòng Cố Minh Nam vốn muốn gây khó dễ cho Diệp Mặc lạnh như băng, Văn thiếu gia là người như thế nào, có ai rõ hơn anh ta cơ chứ. Trong mắt Văn thiếu gia, Cố gia quả thật không đáng nhắc tới. Người mà y tôn kính lại ở trước mặt em trai Lạc Lạc như vậy, có thể thấy em trai của Lạc Lạc không phải là người anh ta có thể gây sự, nực cười là anh ta còn muốn đợi lát nữa sẽ trả thù Diệp Mặc.
Cố Khuynh Thành cũng ngây người ra, cô không ngờ em trai của mình lại có người bạn học có thế lực như vậy, một câu không nói những đã có thể làm cho kẻ uy hiếp cô phải cầu xin tha thứ. Cô bỗng nhớ tới tình hình của Cố gia hiện nay, có lẽ người bạn học này của Minh Nam có thể giải vây, nghĩ đến đây cô lập tức nháy mắt với em trai.
-Anh Diệp…
Dương Y có chút mơ hồ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm người trung niên đang quỳ dưới đất, một câu cũng không nói, trong lòng hắn đang nghĩ hình như mình chưa từng gặp người này. Anh ta ở đâu gặp qua hắn? Theo lý thuyết, khả năng nhớ của Diệp Mặc hắn, dù nhìn qua một lần thôi thì cũng rất khó quên.
Cảnh tượng ở đây bỗng im ắng lạ thường.
Tuy Cố Minh Nam thích Lạc Lạc, nhưng anh ta cũng không phải là cái bao, chị gái đến đây, vừa nhìn đã biết là bị ép đến. Từ lời nói của chị hình như còn liên quan đến vấn đề sinh tồn của Cố gia, dù y có thích Lạc Lạc thế nào đi nữa, nhưng trước sự sinh tồn của Cố gia, niềm yêu thích này cũng sẽ bị gạt sang một bên. Anh ta bỗng nghĩ đến, một khi Văn thiếu gia có ý kiến gì với Cố gia, Cố gia thực sự xong đời.
-Thôi, buổi liên hoan của chúng ta đến đây kết thúc, lần sau tớ sẽ mời khách, xin lỗi mọi người.
Cố Minh Nam đã thông suốt mấu chốt vấn đề, lập tức để bạn học rời đi trước đã. Anh ta vừa nói xong, nhìn trong ánh mắt của chị gái Cố Khuynh Thành thì biết ngay mình làm rất đúng.
Những người bạn học đều biết việc này không hề đơn giản, không có ai dám tiếp tục ở lại đây, tất cả đều đứng lên cáo từ rồi đi.
Dương Y cũng đứng dậy, Diệp Mặc liền kéo tay Dương Y nói:
-Dương Y, đợi lát anh tìm em có chút việc, em ở đây đã.
Thấy Dương Y ở lại, bạn trai của Dương Y là Lưu Thương cũng ở lại.
Rất nhanh, người ở trong phòng đã đi hết, chỉ còn lại Diệp Mặc, Lạc Nguyệt, Dương Y, còn có chị em Cố gia, Văn thiếu gia bị đánh nằm dưới đất và Nhị gia đang quỳ trong phòng. Hai gã hộ pháp đá cửa không biết nên làm gì, đứng ngay ở đó.
-Diệp tiền bối, thời gian trước em có gặp anh ở Đoạn Đỉnh Sơn…
Dư Hoành Sinh cảm giác dường như Diệp Mặc không biết y là ai, vội vàng nịnh nọt nói.
Hóa ra là như vậy, chẳng trách gã này sợ mình thế, khi mình lập uy ở Đoạn Đỉnh Sơn, ngay cả Hạng Danh Vương cũng không dám nhiều lời, có mấy người không biết đến Ẩn Môn, nếu biết, chắc chắn sẽ không thể nào không sợ Diệp Mặc.
-Ồ, anh muốn đưa Lạc Lạc đi?
Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng.
Dư Hoành Sinh rùng mình, trong lòng tự nhủ dù vốn có suy nghĩ này, bây giờ anh ở đây, đưa cho tôi mười nghìn cái lá gan thì tôi cũng không dám đưa cô ấy đi, nhưng lời này y lại không dám nói ra. Y lại không dám nói dối, đành phải nói:
-Không phải tôi, là Bình Giang Môn…
-Được rồi.
Diệp Mặc ngắt lời Dư Hoành Sinh:
-Anh lui xuống đi, còn có Văn thiếu gia sống trên đời cũng chỉ lãng phí cơm gạo mà thôi. Text được lấy tại
Đối với Diệp Mặc, ai còn dám có ý với Lạc Nguyệt, Diệp Mặc căn bản không để ý, điều này với hắn mà nói cũng chỉ là chuyện vặt. Nhưng Văn thiếu gia này khiến hắn không thoải mái, giao cho Dư Hoành Sinh giết đi, hoặc là cứ để bọn chúng cắn xé nhau.
Cố Khuynh Thành thấy Dư Hoành Sinh lẳng lặng dẫn Văn thiếu gia rời đi, cô nhìn Diệp Mặc dường như muốn nói điều gì đó. Diệp Mặc nhìn Cố Minh Nam một cách lạnh lùng nói:
-Các người đi đi, tôi ở đây có chút việc.
Cố Minh Nam không dám nhiều lời, vội và cùng Cố Khuynh Thành rời khỏi. Trong lòng Cố Khuynh Thành lại đang nghĩ Diệp Mặc đã là bạn học của em trai, thì sẽ còn có cơ hội quen biết. Quen biết một người có thế lực lớn như Diệp Mặc, đối với sự phát triển của Cố gia vô cùng quan trọng.
Cho đến khi những người này rời đi khỏi, Diệp Mặc mới nhớ đến Bình Giang Môn, hình như có nghe nói qua.
Nhưng rất nhanh Diệp Mặc đã gạt chuyện này sang một bên, nhìn Lạc Nguyệt nói:
-Lạc Huyên hiện giờ như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...