- Tôi đã xem thường cậu.
Lần đầu tiên trên mặt Uông Lãnh Thiện hiện ra vẻ thận trọng. Trận chiến này ông ta không thể thua. Ông ta thua chẳng khác nào Uông gia hoàn toàn bị hủy diệt.
Nếu Uông Lãnh Thiện sớm biết Diệp Mặc lợi hại đến mức này, ông ta thà rằng đánh mất thứ trong túi, cũng không đến đánh chủ ý vào hắn. Thậm chí nếu lúc này Diệp Mặc không giết chết mấy người của Uông gia, ông ta sẽ rút đi. Cho tới bây giờ Uông Lãnh Thiện không làm chuyện gì không nắm chắc. Cho dù muốn giết Diệp Mặc, cũng phải chờ tới khi ông ta có được kế hoạch vẹn toàn. Nhưng chuyện hôm nay vốn không hề nghi ngờ, ông ta lại không có nắm chắc.
Nếu trước đây, có người nói với ông ta, thân thủ của Diệp Mặc đã tiếp cận Tiên Thiên, chắc chắn ông ta sẽ tuyệt đối không tin. Chỉ là một người mới hai mươi mấy tuổi, cho dù có tư chất, nhưng tuyệt đối không thể tấn cấp Tiên Thiên ở tuổi này. Nhưng Diệp Mặc biểu hiện ra ngoài cường hãn khiến ông ta hoàn toàn mất đi chừng mực. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác được không khống chế được cục diện trong tay mình.
- Uông Lãnh Thiện, nếu ông chọc tới tôi, vậy cũng tiếp Diệp Mặc tôi một kiếm đi. Text được lấy tại
Diệp Mặc vừa dứt lời, phi kiếm trong tay đã hóa thành mấy mảng ánh sáng trắng tìm về phía Uông Lãnh Thiện. So với chiêu vừa rồi khi hắn đánh lén năm người Uông gia, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn.
Uông Lãnh Thiện vẫn muốn động thủ. Hiện tại đường kiếm của Diệp Mặc cắt tới, nhưng ông ta không hề sợ hãi. Ông ta biết nếu Diệp Mặc có thể phát ra một đường kiếm không giống như kiếm quang, thì cũng có thể phát ra vài đường. Hiện tại quả nhiên đúng như ông ta dự liệu. Mặc dù ông ta không rõ Diệp Mặc làm thế nào có thể dùng kiếm ngắn như thế vẽ ra kiếm quang lớn như vậy, nhưng ông ta biết kiếm quang này tuyệt đối không tầm thường.
Ầm ầm...
Uông Lãnh Thiện phát ra chín thành nội khí. Trường đao hóa thành màn đao va chạm vào đường kiếm của Diệp Mặc. Nhưng âm thanh phát ra lại không còn là tiếng đao kiếm chạm vào nhau, mà phát ra tiếng động ầm vang giống như tiếng sấm.
Diệp Mặc biết điều này là vì đao kiếm không thực sự va vào nhau, mà là kết quả của nội khí va chạm vào nhau. Phỏng đoán Uông Lãnh Thiện biết rằng đao của ông ta không bằng phi kiếm của mình, lúc này mới ỷ vào nội khí thâm hậu đối kháng với Diệp Mặc.
Sau tiếng nổ lớn, chỗ nội khí của hai người chạm vào nhau, bị đánh tạo ra một cái rãnh sâu hơn một thước.
Diệp Mặc và Uông Lãnh Thiện đồng thời rút lui về phía sau mấy thước. Uông Lãnh Thiện kiêng kỵ nhìn cái rãnh ở giữa hai người, tâm thần chấn động mãnh liệt. Ông ta đã cố gắng đánh giá cao Diệp Mặc. Nhưng ông ta không ngờ được tu vi nội khí của Diệp Mặc lại thâm hậu như thế. Không những không hề kém hơn ông ta, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự kinh ngạc trong chốc lát. Sau đó, Uông Lãnh Thiện lại xông tới tấn công. Trường đao biến thành một đường mỏng, hừ lạnh một tiếng.
- Lại tiếp tôi một đao.
Từ đầu đến cuối Diệp Mặc vẫn không sử dụng đến phi kiếm. Hắn biết đối mặt với cao thủ như Uông Lãnh Thiện, nếu chẳng may mình sử dụng phi kiếm không giết được ông ta, như vậy con bài chưa lật đã bị ông ta biết được. Ai biết tên Uông Lãnh Thiện này còn có con bài chưa lật nào hay không?
Phi kiếm khống chế đối địch vốn tiêu hao rất nhiều chân khí. Một khi hắn khống chế phi kiếm đánh với Uông Lãnh Thiện một hồi lâu không có hiệu quả, lại có một cao thủ như Hạng Danh Vương hoặc là Phong Vũ tới, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Những người này thậm chí có thể khiến hắn bị thương nặng trước khi hắn có thể đạp phi kiếm bay đi.
Tuy rằng lần này trường đao của Uông Lãnh Thiện chỉ hóa thành một đường mỏng, nhưng trong mắt Diệp Mặc đường mỏng này có tính uy hiếp không kém với màn đao vừa rồi. Đao pháp của Uông Lãnh Thiện thật sự là tiến dần từng bước. Hơn nữa ông ta còn có thể kết hợp đao pháp và nội khí của mình để chiến đấu. Ngay cả Diệp Mặc ở đại lục Lạc Nguyệt, cũng chưa từng thấy đao pháp thế tục có tu vi giống như Uông Lãnh Thiện.
Diệp Mặc biết ý của Uông Lãnh Thiện, chính là muốn dùng tu vi nội khí liều mạng với mình. Chỉ có điều Diệp Mặc lại không hề e ngại. Phi kiếm trong tay tập hợp chân khí đánh về phía đường đao mỏng. Nhưng cùng lúc này, Diệp Mặc lại liên tục huy động bàn tay của mình. Dường như mỗi lần huy động đều đã mang theo một cỗ sát khí nhàn nhạt.
Uông Lãnh Thiện không hiểu vì sao khi Diệp Mặc đấu nội khí với ông ta còn muốn huy động bàn tay như vậy. Chỉ có điều, ông ta cũng không muốn tìm hiểu nữa. Ông ta chỉ cần làm chệch hướng của Diệp Mặc là được rồi. Bởi vì lúc này người đàn ông trung niên đã đứng cùng Uông Lãnh Thiện lúc trước, đang lặng lẽ tới phía sau Diệp Mặc. Gã muốn nhân lúc Diệp Mặc và Uông Lãnh Thiện đánh nhau, sẽ đánh lén Diệp Mặc. Cho dù Diệp Mặc biết, nhưng bị đao khí kiềm chế cũng không có cách nào né tránh được.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, Diệp Mặc là một Tu Chân giả, nếu có thể bị một người tu luyện Cổ Võ đến đánh lén sau lưng mà hoàn toàn không biết gì, hắn cũng quá non tay.
Ầm, ầm, ầm
Trường đao trong tay Uông Lãnh Thiện phát ra đường đao mỏng bỗng nhiên phát nổ, mang theo vô số nội khí cường đại đánh thẳng tới. Diệp Mặc cười lạnh. Hắn biết mục đích của Uông Lãnh Thiện chính là dùng nội khí của ông ta bức mình lui lại phía sau. Sau đó tạo điều kiện cho người đàn ông kia đánh lén hắn.
Tuy rằng Uông Lãnh Thiện bị kiếm khí của Diệp Mặc rạch một vết máu trên người, nhưng Diệp Mặc cũng bị nội khí của ông ta đánh phải lui lại. Ông ta cảm giác đã đạt được mục đích của mình.
Leng keng...
Uông Lãnh Thiện dường như nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm với nhau. Ông ta đang kinh ngạc.
Phụt...
Hai tiếng đao xuyên vào cơ thể khiến Uông Lãnh Thiện ngạc nhiên mừng rỡ. Nhưng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt ông ta lập tức cứng lại.
Người đàn ông trung niên đánh lén Diệp Mặc không ngờ đã bị hắn chém một đao từ bả vai xuống, không còn bất kỳ sức phản kháng nào.
Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ. Tiếng leng keng đầu tiên, là tiếng đao gió của hắn bị người đàn ông trung niên định đánh lén hắn phát hiện. Sau đó gã dùng đao khí chặn lại. Nhưng gã vốn định đánh lén mình, có thể chặn đao gió thứ nhất, nhưng sẽ không kịp né tránh đao gió thứ hai thứ ba của hắn, kết quả bị chém thành hai nửa.
Nếu không phải gã đánh lén mình, đao gió của Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hiệu quả gì.
Diệp Mặc biết khuyết điểm của hỏa cầu và đao gió của mình, chính là dễ dàng bị người có tu vi cao phát giác. Dù sao tu vi của hắn còn quá thấp. Hỏa cầu còn chưa phát ra, đã bị người ta cảm nhận được nhiệt khí. Cho dù mình phát hỏa cầu ra ngoài, người khác cũng có thể ung dung né tránh được, lãng phí chân khí mà thôi. Người có tu vi càng cao lại càng dễ dàng tránh né. Người đàn ông trung niên đánh lén hắn đã có tu vi Địa Cấp hậu kỳ. Nếu gã không lén tập kích Diệp Mặc, đao gió của Diệp Mặc rất khó tổn thương đến gã.
Đương nhiên nếu như Diệp Mặc có tinh nguyên đan, cũng có thể không ngừng phát ra đao gió hoặc là hỏa cầu. Nói như vậy, cho dù tu vi của đối phương cao, cuối cùng cũng sẽ bị giết chết. Nhưng hiện tại hắn lại không thể dùng chiêu này với Uông Lãnh Thiện. Một khi hắn tiêu hao hết chân nguyên, còn chưa thể giết chết được Uông Lãnh Thiện, thì chỉ trong phút chốc hắn sẽ nhận lấy cái chết. Hơn nữa, cho dù hắn có tinh nguyên đan, cũng không muốn lãng phí như vậy. Tinh nguyên đan đều là thứ bảo mệnh cho thời khắc khẩn cấp. Sao có thể tùy tiện dùng như vậy.
- Nội khí tụ đao? Không ngờ cậu tu luyện đến một bước này. Cậu là Tiên Thiên sao?
Uông Lãnh Thiện thấy một cao thủ Uông gia lại bị Diệp Mặc giết chết, hơn nữa còn trong tình trạng đang bị mình kiềm chế, bị Diệp Mặc dùng loại thủ đoạn quỷ dị như vậy giết chết. Rốt cuộc ông ta không thể duy trì bình tĩnh.
Lúc này sắc mặt ông ta có chút trắng bệch, bàn tay cầm trường đao lộ rõ gân xanh. Thấy Diệp Mặc không hề có ý định trả lời mình, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không chớp mắt.
- Đây là con bài chưa lật của cậu sao? Vì sao không dùng để đối phó với tôi?
Theo Uông Lãnh Thiện thấy, đao gió này của Diệp Mặc rất khó tránh né. Nếu Diệp Mặc muốn dùng cái này để đối phó với ông ta, có lẽ ông ta đã sớm bị đánh bại.
Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn biết thứ này nếu chỉ là người đứng ngoài quan sát thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại mà thôi. Uông Lãnh Thiện tuyệt đối có thể tránh né được đao gió của mình, một khi hắn bị tiêu hao chân khí, như vậy nói không chừng Uông Lãnh Thiện thật sự có thể chạy trốn.
Thấy Diệp Mặc chỉ cười lạnh, một câu cũng không nói, Uông Lãnh Thiện không tiếp tục hỏi. Gã chậm rãi giơ trường đao trong tay lên.
- Diệp Mặc, đây là lần thứ ba tôi xem thường cậu. Tôi chắc là sẽ không tiếp tục xem thường cậu nữa. Cậu chết cho tôi.
Trường đao bổ xuống. Trong màn đao có mang theo mấy đường đao mỏng. Một đao này vừa bổ xuống, miệng Uông Lãnh Thiện đồng thời phun ra vô số máu tươi. Xem ra một đao này ông ta đã phải kích thích tiềm năng chém ra. Bản thân ông ta cũng bị tổn thương không nhẹ.
Diệp Mặc khẳng định nếu hắn không có thần thức, căn bản cũng không biện pháp phát hiện ra những đường đao mỏng này.
Ầm, ầm...
Khi ánh đao của Uông Lãnh Thiện tiếp xúc với chân khí của Diệp Mặc liền nổ tung, sinh ra mấy luồng khí do nội khí tạo thành.
Nếu là người tu luyện cổ võ bình thường dưới màn đao như vậy, chỉ tránh né, sẽ bị ánh đao kèm theo nội khí đẩy vào trong màn đao, cuối cùng bị màn đao giết chết.
Khi loại đao khí này nổ, Diệp Mặc muốn bay lên tuyệt đối là không thể. Lúc này Diệp Mặc mới biết được, hắn cũng đã xem thường Uông Lãnh Thiện. Tu vi của Uông Lãnh Thiện tuyệt đối không thấp hơn Ngộ Đạo. Thậm chí trong mấy người Hạng Danh Vương và Phong Vũ, tu vi của ông ta mới là cao nhất. Người này thật sự biết giữ bí mật rất sâu.
Nếu không phải xem thường Uông Lãnh Thiện, Diệp Mặc hoàn toàn có thể bay lên, không cần rơi vào hoàn cảnh bị loại đao khí này phát nổ. Chỉ có điều nếu đúng như vậy con bài chưa lật của hắn sẽ bị Uông Lãnh Thiện biết. Một khi Uông Lãnh Thiện biết hắn có thể bay lên, ông ta khẳng định sẽ lựa chọn thoát đi. Với cao thủ như Uông Lãnh Thiện, nếu lựa chọn chạy trốn, hắn có thể đuổi kịp ông ta. Nhưng muốn giết chết ông ta cũng không phải chuyện một thời ba khắc. Nếu để ông ta chạy trốn tới hội tụ cùng đám người Hạng Danh Vương, Phong Vũ, hắn sẽ không có cơ hội giết chế ông ta.
Diệp Mặc cũng phát ra chín thành chân khí. Trường kiếm trong tay hóa thành một mảng ánh sáng trắng ầm ầm đánh ra ngoài.
Thình thịch
Tiếng va chạm rất lớn do nội khí phát ra, Diệp Mặc bị đánh văng ra xa hơn mười thước, lúc này mới dừng lại được. Diệp Mặc lau vết máu trên khóe miệng. Rõ ràng hắn đã bị thương. Hắn biết chiến lược của hắn hôm nay không thích hợp. Tuy rằng hắn cố gắng đánh giá cao Uông Lãnh Thiện, nhưng vẫn quá xem thường ông ta. Tu vi nội khí của ông ta không hề thua kém so với hòa thượng Ngộ Đạo.
Nếu sớm biết rằng Uông Lãnh Thiện có tu vi nội khí lợi hại như vậy, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không chọn dùng chiến thuật này, để vô duyên vô cớ bị thương. Chỉ có điều Diệp Mặc cũng hiểu tình hình của chính mình. Tuy rằng hắn chiến đấu với Uông Lãnh Thiện, nhưng thần thức của hắn từ đầu đến cuối đều tập trung chú ý đến cơn gió âm u lạnh lẽo kia. Cũng bởi vậy đã khiến hắn phân tâm, khiến Uông Lãnh Thiện có thể lợi dụng được cơ hội.
Nhưng cho dù như vậy, Uông Lãnh Thiện đã bị thương còn nặng hơn cả hắn. Diệp Mặc khẳng định ông ta không còn khả năng phát ra chiêu thức lợi hại này lần thứ hai.
- Diệp Mặc, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại. Tôi không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu muốn giết tôi, không phải là chuyện đơn giản như vậy. Uông Lãnh Thiện tôi thề thù này tất báo.
Uông Lãnh Thiện không ngờ khi thấy Diệp Mặc trúng phải một đòn này của mình lại chỉ bị trọng thương, trong lòng khiếp sợ tuyệt đối không thoải mái như miệng ông ta vừa nói.
- Phải không?
Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn bỗng nhiên phóng trường kiếm trong tay, hóa thành một ánh sáng trắng trực tiếp đâm về phía cổ họng Uông Lãnh Thiện.
- Điêu trùng tiểu kế, tôi xem sau khi cậu mất kiếm, còn có mấy phần lực chiến đấu.
Uông Lãnh Thiện thấy Diệp Mặc ném đoản kiếm, khóe miệng lộ ra chút khinh thường. Cái gã đề phòng cũng chỉ là thanh đoản kiếm này của Diệp Mặc mà thôi. Hiện tại Diệp Mặc không ngờ tự hủy Trường Thành. Nếu mình bị đoản kiến này ném trúng, ông ta đã không phải là Uông Lãnh Thiện.
Nhưng nụ cười trên mặt Uông Lãnh Thiện chỉ tồn tại được một lát, sau đó liền hoàn toàn cứng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...