Lúc Diệp Mặc trở lại Hà Phong thời gian hẵng còn rất sớm, Thi Tu cũng đến Hà Phong sáng nay. Tư liệu hắn đã cho Thi Tu một phần, nếu Lý Xuân Sinh không thể nắm chắc, hắn sẽ không chờ y nữa.
Đợi Tiêu Lôi tới, hắn sẽ lập tức yêu cầu Tiêu Lôi công khai mấy thứ này. Nếu Lý Xuân Sinh chậm, chỉ có thể trách y. Việc này do Lý Xuân Sinh điều tra ra được hay là giới truyền thông truyền tin ra, bản chất không có gì khác nhau, nhưng trên thực tế, sự khác nhau lại lớn vô cùng.
Nếu như Lý Xuân Sinh là người đầu tiên lôi ra chuyện này, năng lực của y sẽ được công nhận. Hơn nữa mọi người cũng sẽ cho rằng y là một chủ tịch thành phố tốt. Nhưng nếu để giới truyền thông đưa tin trước, y đi theo sau, hiệu quả sẽ không tốt như vậy nữa.
Tuy nhiên, Diệp Mặc cảm thấy tốt nhất là Lý Xuân Sinh tự lôi Ngưu Chính Mãn xuống, sau dó lập tức nhận lời phỏng vấn của phóng viên, sau đó lại lập tức phát trực tiếp. Nếu có thể khống chế Ngưu Chính Mãn tại hiện trường cuộc phỏng vấn thì tốt hơn. Chỉ có điều Diệp Mặc cũng biết việc này là không thể nào.
Bởi vì Diệp Mặc dùng xong điện thoại luôn để trong nhẫn, cho nên quyết định của Ninh Khinh Tuyết và Úc Diệu Đồng hắn nhất thời cũng không biết.
Lúc này, Diệp Mặc lại đang ngồi ở một tiệm ăn nhỏ gần quán rượu Ô Hà Bạn, gọi một ít đồ ăn sáng. Nơi này cách Ô Hà Bạn khoảng 400 mét, vẫn trong phạm vi thần thức của hắn, nếu Tiêu Lôi đến hắn sẽ biết ngay.
Tiêu Lôi vừa mới mua được vé máy bay, trong lúc ở sảnh chờ xe nhận được tin công ty dược Lạc Nguyệt ở Lưu Xà họp báo về việc tác dụng phụ của Mỹ nhan hoàn. Nếu như là việc khác, Tiêu Lôi sẽ không chút do dự đổi vé đi Quế Lâm, nhưng hôm nay thì không được, hôm nay cô có hẹn với Diệp Mặc. Mặc dù biết cuộc họp báo lần này rất quan trọng với cô, nhưng Tiêu Lôi vẫn không suy nghĩ gì mà từ bỏ.
Trong thâm tâm cô cũng có chút bất đắc dĩ, nếu cuộc họp báo này trễ một ngày thì tốt rồi, chính mình có thể trực tiếp đến lấy tin. Hơn nữa cô cũng định đi Lưu Xà một chuyến, phỏng vấn công ty Lạc Nguyệt, xem ra việc này chỉ có thể đợi sau cuộc họp báo lần này của công ty dược Lạc Nguyệt rồi.
Chuyến bay từ Yến Kinh đến Hà Phong không ít, Diệp Mặc không đợi bao lâu đã thấy Tiêu Lôi ăn mặc rất điềm đạm nho nhã bước nhanh vào quán rượu Ô Hà Bạn.
Xem ra hôm nay cô không coi mình là phóng viên rồi, ngay cả những đồ nghề phóng viên cũng không mang theo. Diệp Mặc vội đứng lên đi về phía quán rượu.
Hơn tám giờ sáng, quán rượu rất vắng vẻ. Đang lúc Tiêu Lôi nghi hoặc đứng ở cửa quán nhìn quán rượu không một bóng người, lại nghe thấy sau lưng có người gọi:
-Tiêu Lôi, bên này.
Quay đầu lại thấy Diệp Mặc, trong nháy mắt, trên mặt Tiêu Lôi lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù biết hôm nay đến đây gặp Diệp Mặc, nhưng lúc nhìn thấy hắn, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui sướng vô cùng. Cô đã mấy lần muốn hẹn Diệp Mặc, nhưng ngay cả điện thoại của Diệp Mặc cũng không biết, đừng nói hôm nay lại là Diệp Mặc chủ động hẹn cô.
-Hôm nay vì đến gặp anh mà tôi làm mất một tin tức lớn đó.
Tiêu Lôi đi đến trước mặt Diệp Mặc nói, như muốn được Diệp Mặc bồi thường.
-Có thể làm đại ký giả Tiêu gọi là tin tức lớn, đúng là việc không nhỏ rồi. Không biết có thể tiết lộ chút ít không?
Diệp Mặc cảm giác lần này gặp Tiêu Lôi thoải mái hơn nhiều so với lần gặp trước. Tiêu Lôi tuy rằng vẫn nhiệt tình như trước, nhưng không còn loại ánh mắt kia nữa, chắc cô cũng biết tin mình đã kết hôn rồi.
Tiêu Lôi khẽ mỉm cười:
-Tất nhiên là được, sáng nay nghe nói công ty dược Lạc Nguyệt ở Lưu Xà tổ chức họp báo trả lời phóng viên vấn đề tác dụng phụ của Mỹ nhan hoàn, hơn nữa họ còn nói sẽ có câu trả lời hài lòng. Anh nói xem, tin này có tính là tin tức lớn với tôi không?
Diệp Mặc sửng sốt, nói theo bản năng:
-Việc này sao tôi lại không biết nhỉ!
Trong lòng hắn lập tức đoán là chủ ý của Úc Diệu Đồng, cô nhất định là không muốn bỏ qua cho tập đoàn Viễn Bắc.
Nhưng như vậy cũng tốt, cộng thêm với việc Tiêu Lôi đưa tin ở bên này hô ứng một chút.
Tiêu Lôi bỗng che miệng cười nói:
-Tôi cũng vậy, lúc sáng chuẩn bị lên máy bay thì nhận được tin đó, anh không phải người trong ngành tin tức làm sao biết được.
Thấy nụ cười của Diệp Mặc có chút kỳ quái, Tiêu Lôi ngừng lời lại.
-Bởi vì tôi là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty dược Lạc Nguyệt, cô nói xem chuyện này có phải tôi nên biết trước các cô hay không?
Diệp Mặc cười nói.
Tiêu Lôi lườm Diệp Mặc một cái:
-Đừng đùa nữa, nói đi, hôm nay tìm tôi có chuyện gì? Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, một câu nói là tôi lập tức từ Yến Kinh về Hà Phong ngay, thế nào, tôi giỏi chứ?
Diệp Mặc gật gật đầu:
-Giỏi, giỏi lắm. Nhưng đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta thuê một phòng, sau đó tôi sẽ đưa cô thứ tôi thu thập được…
-Anh nói cái gì? Thuê phòng?
Nụ cười của Tiêu Lôi vụt tắt, cô không cho rằng Diệp Mặc là người như vậy, thậm chí hai người cũng không phải quá thân quen, thuê phòng với mình không phải có chút thái quá sao? Hơn nữa cho dù là mình có cảm tình với Diệp Mặc, nhưng anh ta đã kết hôn rồi, cũng đâu thể thuê phòng trong tình huống còn chưa thân quen như thế này được, sau này mình sẽ là thân phận gì?
Thế nhưng Diệp Mặc lại nói như vậy.
Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt của Tiêu Lôi, lập tức biết cô đã hiểu lầm, vội vàng nói:
-Tôi không phải ý đó, tôi muốn thuê phòng vì có việc không nói được ở nơi công cộng. Không phải tôi bảo sẽ đưa cô những tài liệu tôi thu được sao? Tôi chính là muốn cô giúp đưa những thông tin này ra ngoài.
Mặt Tiêu Lôi đỏ lên, chính mình lại nghĩ đi đâu rồi, may mà không nói ra, không thì xấu hổ chết mất.
-Anh thật sự có tư liệu về chủ tịch thành phố Ngưu…
Theo bản năng Tiêu Lôi ngừng lời, cô biết loại chuyện này không nên nói ra miệng vì chuyện này là chuyện lớn. Mặt Tiêu Lôi đỏ ửng lên trong chốc lát.
Diệp Mặc gật gật đầu, không nói gì.
Tiêu Lôi cảm giác Diệp Mặc nói thật, ít nhất cô cũng không nhìn ra vẻ đùa giỡn gì trên mặt Diệp Mặc. Hơn nữa cô cũng cho rằng Diệp Mặc sẽ không đùa cô kiểu này. Cô và Diệp Mặc vẫn chưa thân đến mức có thể tùy ý đùa giỡn.
-Anh… chẳng lẽ là chủ tịch hội đồng quản trị công ty Lạc Nguyệt?
Tiêu Lôi nhớ đến lời Diệp Mặc vừa nói, vẻ mặt ngây ra, giờ cô mới cảm giác việc này Diệp Mặc cũng là nói thật.
Diệp Mặc gật gật đầu.
-Đúng vậy, tôi chính là chủ tịch hội đồng quản trị công ty Lạc Nguyệt, hơn nữa lần này tôi tìm cô cũng là vì muốn xin cô giúp một chuyện. Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô đưa tin chậm trễ. Kỳ thực cuộc họp báo mà Lạc Nguyệt phải triển khai cũng là vì cùng một đoạn video mà thôi.
Nửa tiếng sau, trong một phòng ở quán rượu, đoạn video của Diệp Mặc đã làm Tiêu Lôi hoàn toàn kinh sợ, tư liệu Diệp Mặc cho cô không chỉ đầy đủ chi tiết, mỗi đoạn quay lại sắc nét vô cùng, bất kỳ đoạn nào cũng sẽ tạo nên một chấn động lớn.
-Cái này…
Tiêu Lôi nhìn chằm chằm vào đoạn video trong máy tính, hoàn toàn không biết nói gì nữa. Việc này một khi tung ra, toàn bộ Hà Phong sẽ chấn động.
Diệp Mặc rốt cuộc là ai, việc này cô đã không dám tưởng tượng rồi, không ngờ công ty dược Lạc Nguyệt lại là sản nghiệp của hắn, hơn nữa công ty Lạc Nguyệt mới bị chơi xấu, hắn đã có trong tay video tử huyệt của đối phương, thật sự là quá lợi hại!
Thấy Tiêu Lôi không nói lời nào, Diệp Mặc nghĩ cô không dám đem việc của một chủ tịch thành phố lộ ra ngoài, chủ động nói:
-Thật ra, tôi cũng không biết tổng giám đốc Úc công ty chúng tôi lại mở họp báo. Nếu biết cô ấy làm thế tôi cũng không cần mời cô đến. Tôi chỉ sợ là việc ở Quế Lâm sẽ không có ảnh hưởng lớn tới Yến Kinh mà thôi.
-Chuyện này tôi làm, tôi giờ sẽ lập tức thông báo cho người trong đài đến Hà Phong, tôi muốn đưa tin sự kiện này thành một chuyên đề.
Tiêu Lôi lập tức ý thức được giá trị của tin tức loại này, nếu như đài truyền hình của cô là đài đầu tiên lôi chuyện này ra, thậm chí còn truyền hình trực tiếp, như vậy thì danh tiếng của đài truyền hình của cô sẽ nâng thêm một bậc.
-Nhưng…
Sau khi nói xong, Tiêu Lôi lại hơi do dự, đối với chuyện tập đoàn Viễn Bắc đánh lén công ty Lạc Nguyệt, đưa tin này đối với cô không có gánh nặng gì, nhưng đối với việc của Ngưu Chính Mãn, loại tin này không phải có thể tùy tiện đưa ra được. Cô ở trong ngành tin tức lâu như vậy, những việc cấm kỵ cô cũng biết.
Diệp Mặc gần đây cũng tiếp xúc với mấy việc trong quan trường, vừa thấy vẻ mặt Tiêu Lôi, đã biết cô e dè cái gì. Hắn lập tức mỉm cười nói:
-Cô cứ việc đưa tin, tôi đoán trong hội nghị thường vụ Hà Phong hôm nay, việc này cũng sẽ bị phanh phui. Cho nên cô cũng không phải lo gì, chắc chắn sẽ không có ai dám đứng ra nói lung tung. Nếu như các cô gặp may, nói không chừng, sau hội nghị thường vụ ờ Hà Phong hôm nay, các cô có thể phỏng vấn ngay ý kiến của một số nhân vật ở Hà Phong. Các cô cũng có thể phát trực tiếp tư liệu tôi đưa làm chứng cớ.
-Đúng vậy, nếu vậy tôi cũng không có gì phải e dè.
Tiêu Lôi nói xong nhìn Diệp Mặc một chút, cô tất nhiên biết Diệp Mặc nói rõ như vậy, chắc chắn hắn cũng đã đưa một phần tư liệu cho đối thủ chính trị của Ngưu Chính Mãn.
Diệp Mặc thấy vẻ hưng phấn của Tiêu Lôi, lại nói:
-Hôm nay chắc sẽ có người đến nhà họ Viễn điều tra căn cứ bào chế thuốc ngầm của họ, nếu tổ quay phim của các cô tới kịp, có thể lại có một buổi truyền hình trực tiếp nữa…
Nếu Viễn Trí Dung biết khiêu khích công ty dược Lạc Nguyệt sẽ có hậu quả này, có lẽ cho gã một trăm lần cơ hội, gã cũng sẽ không dám đi khiêu khích công ty Lạc Nguyệt. Truyện được tại
Ngưu Chính Mãn trong lòng rất vui vẻ, y quyết định hôm nay trong cuộc họp thường vụ sẽ dồn Lý Xuân Sinh đến góc tường, tốt nhất là gạt anh ta ra khỏi chức phó bí thư thành ủy, sau đó đuổi anh ta khỏi Hà Phong. Y muốn cho Lý Xuân Sinh biết, cho dù có người chống sau lưng, nhưng Hà Phong không phải là nơi người nào muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Hơn nữa, Ngưu Chính Mãn còn có một ý tưởng, y không muốn bị điều đi, y muốn tiến thêm một bước nữa ở Hà Phong, tốt nhất là ngồi lên ghế Bí thư thành ủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...