Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, cô gái quầy ba lập tức gật đầu rồi lùi ra. Người phụ nữ này, cô ta đương nhiên biết, người trong quán rượu đều gọi người phụ nữ này là chị Doanh, chính là người đã giới thiệu bán loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp này ở quán này. Bởi vì nguyên liệu chủ yếu để làm nên loại rượu này chính là do cô ấy mang đến, chỉ có điều vì ít người biết đến nên cũng có rất ít người gọi. Để cho rượu của mình có thể tiêu thụ tốt hơn, người phụ nữ này luôn ở trong quán rượu này để tiếp thị sản phẩm rượu Thanh Hoa Thanh Diệp.
Nhưng cách cô giới thiệu sản phẩm không giống với cách mà những người khác thường làm, hoặc nói cách khác là có phần quái dị. Thông thường cô chỉ giới thiệu rượu này với người lạ, chưa bao giờ cô giới thiệu sản phẩm này với người quen. Hơn nữa cô thường chỉ giới thiệu một lần, thậm chí tự mình tính tiền. Càng là người lạ từ nơi khác đến thì cô càng thích giới thiệu. Nhưng một khi cô đã giới thiệu cho ai một lần thì sẽ không giới thiệu cho người đó đến lần thứ hai, cho dù là vì bất kỳ nguyên nhân gì.
Tuy vậy cũng không phải là cô tự thanh toán cho mỗi vị khách đến quán, chỉ có một số rất ít người được cô giúp thanh toán mà thôi, đa phần khách cô cũng chỉ nói một câu:
- Mang một ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp lên đi. Rượu này rất ngon. Truyện được tại
Kỳ thực, những lời giới thiệu sản phẩm của cô mới thật đơn giản làm sao, chỉ có bốn chữ "Rượu này rất ngon", từ trước tới giờ không miêu tả gì thêm. Hơn nữa nếu như khách từ chối thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ giới thiệu thêm lần thứ hai.
Ông chủ quán rượu đã nói với cô cách giới thiệu sản phẩm này chưa thật hấp dẫn, cho dù là có khách tới thì cũng vì sự lạnh lùng lần thứ hai của cô mà khiến khách đi mất. Nhưng cô vẫn cứ y nguyên, kiên trì mỗi ngày lại giới thiệu rượu của mình với khách hàng lạ mặt. Dường như đối với cô, bán ra ly rượu đầu tiên mới là điều quan trọng nhất, còn chuyện khách hàng có quay lại hay không thì căn bản cô không quan tâm. Có thể nói, chị Doanh là một người kỳ lạ.
Tuy vậy với sự giới thiệu của cô thì tình hình bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp phải tốt hơn một chút. Nhưng bởi vì màu sắc của loại rượu này không đẹp mắt, bởi vậy mà chỉ bán chạy hơn trước một chút. Có thể nói nếu không có sự giới thiệu của chị Doanh thì loại rượu này không biết chừng đã bị biến mất khỏi quầy rượu rồi. Bởi vì rượu Thanh Hoa Thanh Diệp chính là do cô mang đến, lại thêm nữa là cô cả năm giới thiệu loại rượu Thanh Hoa Thanh Diệp trong quán này nên mỗi khi bán được một ly rượu này thì cô cũng được trích phần trăm.
Người thanh niên trước mắt vừa nhìn thấy liền biết ngay là người lạ, từ trước đến giờ chưa từng đến quán rượu. Bởi vậy mà chị Doanh vừa mới đến đã mời Diệp Mặc uống rượu, cũng là để giới thiệu rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chuyện này với những người trong quán rượu đã là điều hết sức bình thường rồi.
- Rượu Thanh Hoa Thanh Diệp?
Diệp Mặc bất giác thốt lên, không ngờ lại có chuyện trùng hợp như thế, bất ngờ lại bắt gặp tên một loại rượu giống hệt tên cây cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp mà mình trồng.
Người phụ nữ mỉm cười nói:
- Vâng. Loại rượu này rất ngon. Tôi chưa từng gặp anh trong quán rượu này, chắc hẳn trước đây anh chưa từng uống rượu này?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, thực sự tôi chưa từng uống. Nhưng cái tên rượu này thì có hơi quen, bởi thế nên tôi có chút ngạc nhiên mà thôi.
Người phụ nữ cười thản nhiên:
- Chắc là cậu ở nơi khác nghe ai đó từng nói về loại rượu này? Có điều sau khi anh uống rồi thì chắc chắn sẽ thích. Mặc dù loại rượu này là cocktail, nhưng khẩu vị rất tươi nguyên, không pha chút vị của bụi trần thế.
Điều đáng ngạc nhiên là hôm nay chị Doanh lại nói thêm vài câu quảng cáo, không rõ là vì dáng vẻ của Diệp Mặc hay còn bởi vì một lí do nào khác.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Không, tôi biết có một loại cỏ tên Thanh Hoa Thanh Diệp chứ không phải là vì loại rượu này.
- Sao? Anh đã từng nghe nói về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp?
Người phụ nữ bất chợt trở nên kinh ngạc, nét mặt ngạc nhiên chằm chằm nhìn Diệp Mặc, rõ ràng vẻ mặt kích động và toàn thân run rẩy biểu lộ trong lòng cô đang mất bình tĩnh.
Diệp Mặc kì lạ nhìn người phụ nữ, từ biểu hiện và lời nói của người phụ nữ này, hắn đương nhiên biết cô ta chắc chắn là biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp. Nhưng tên cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp là do hắn mang từ đại lục Lạc Nguyệt đến, người phụ nữ này làm sao có thể biết được? Mà cho dù cô ta có biết thì chắc chắn chỉ có thể gọi tên nó là Liễu Thanh La mà thôi, tại sao lại là Thanh Hoa Thanh Diệp được?
Cái tên Thanh Hoa Thanh Diệp nói chính xác hiện nay ngoại trừ hắn và em gái Đường Bắc Vi biết ra thì không một ai biết, mà em gái hắn thì không thể nào đem sự việc ra kể bừa bãi bên ngoài được, lẽ nào người phụ nữ này cũng đến từ đại lục Lạc Nguyệt?
Điều này là không thể nào, ở đại lục Lạc Nguyệt, nếu như biết cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, chứng tỏ cô ta nhất định là một người Tu Chân, một người Tu Chân tại sao lại có thể ở nơi này làm công việc của gái mua vui thu hút người khác mua rượu? Diệp Mặc không biết cái cô tên chị Doanh này là đến giới thiệu sản phẩm.
- Chị Doanh, rượu Thanh Hoa Thanh Diệp đến rồi đây!
Cô gái ban nãy đến chào hỏi Diệp Mặc mang đến hai ly cocktail.
Diệp Mặc thu lại ánh mắt, nhìn hai ly cocktail đang đặt trên bàn. Màu xanh đó khiến người uống hơi sợ, nhưng mũi của Diệp Mặc khẽ ngửi, nét mặt liền có thay đổi lớn.
Mùi của cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, tuyệt đối không thể sai, chính là vị của loài cỏ này. Diệp Mặc không đợi người phụ nữ đối diện nói, nâng ly rượu Thanh Hoa Thanh Diệp lên, uống một hơi cạn sạch.
Một dòng linh khí nhè nhẹ gần như không thể cảm nhận được theo rượu trôi vào cổ họng Diệp Mặc, quả nhiên chính là cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, thực sự không sai, tuy chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, đích thực là cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp!
Trong một quán rượu bình thường mà dùng loại cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp để chiết xuất rượu, lại chỉ là một loại rượu cocktail bình thường. Trong lòng Diệp Mặc lập tức cảm thấy chông chênh, là ai? Tại sao lại có một dấu vết to lớn như vậy? Cho dù là ẩn môn lớn mạnh nhất cũng không thể nào lại có một lối đi táo bạo như vậy.
Nếu ly rượu này có thành phần cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, hoàn toàn có thể phân tích ra được, ly rượu này cũng có giá mấy chục ngàn tệ?
Diệp Mặc đương nhiên biết ly rượu này không đến mấy chục ngàn, một người phụ nữ xa lạ không thể nào dùng một ly rượu có giá đến mấy chục ngàn để mời một người mới gặp lần đầu tiên.
Nét mặt người phụ nữ này vẫn có một vẻ xúc động, dường như cho đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô dường như rất muốn nói với Diệp Mặc điều gì, chỉ có điều không nói nên lời.
- Anh thật sự đã từng nghe nói về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp?
Người phụ nữ vẫn không dám tin liền hỏi lại một câu.
Diệp Mặc lấy lại bình tĩnh, lúc này hắn đã cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình có vẻ thú vị. Hắn đánh giá cẩn thận người phụ nữ trước mặt, cô ta cao chừng một mét bảy, làn da không hẳn trắng nhưng láng bóng khỏe mạnh. Mái tóc không dài, nhưng rõ ràng có làm hơi cầu kỳ. Tuy rằng cách trang điểm của cô ta khá quyến rũ, nhưng ánh mắt thu lại, không có vẻ đẹp chân chính. Nếu như nhất định phải nói chính xác cô ta có nét gì thu hút người khác thì chính là phần ngực lớn và hướng về phía trước.
Tuy người phụ nữ này biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, nhưng Diệp Mặc vẫn khẳng định cô ta thứ nhất chưa từng tu luyện cổ võ, thứ hai là chưa từng tu luyện công pháp tu chân, chắc hẳn chỉ là một người bình thường mà thôi. Còn về nước da bóng láng của cô chắc hẳn là do uống rượu Thanh Hoa Thanh Diệp từ lâu mà có được.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng vậy, tôi xác nhận mình có biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, hơn nữa còn biết về loại dược liệu này. Thậm chí tôi còn biết nó còn có một tên gọi khác là…
- Xin hỏi quý danh?
Người phụ nữ đã lấy lại được bình tĩnh, mặc dù trong mắt cô vẫn còn vẻ kích động, nhưng đã không còn thấy trên biểu hiện nữa, nhưng cái ánh sương khói mờ mờ trong mắt cô vẫn không biến mất trước mắt Diệp Mặc. Cô ngắt lời hắn, có thể thấy rõ là cô cố ý, mục đích chính là không để Diệp Mặc nói ra cái tên còn lại.
Diệp Mặc lập tức dừng lại, hắn đương nhiên hiểu là người phụ nữ này cố ý ngắt lời hắn, mặc dù không rõ ý của cô ta, nhưng Diệp Mặc vẫn chọn không nói ra.
- Tôi tên Lục Doanh Doanh, chỗ tôi ở cách nơi này không xa, có thể đến chỗ tôi ở ngồi một lát không?
Người phụ nữ đột nhiên nói.
Diệp Mặc sửng sốt, hắn với người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh cũng chẳng qua chỉ là gặp mặt lần đầu, thậm chí đến tên của hắn cô ta còn chưa biết, tại sao lại mời hắn về nhà? Hơn nữa Diệp Mặc còn nhìn thấy được rằng người phụ nữ tên Lục Doanh Doanh không phải là người phụ nữ lả lơi, nhưng tại sao lời nói và việc làm của cô ta lại khác nhau như thế?
Thấy Diệp Mặc có chút nghi hoặc, Lục Doanh Doanh liền cúi đầu khẽ nói:
- Tôi chỉ muốn bàn với anh một chút về ích lợi của cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp thôi.
Việc kinh doanh của quán rượu này khá tốt, lời nói của Lục Doanh Doanh tuy rất nhỏ, nhưng lời mời của cô đã bị những người xung quanh nghe thấy, rất nhiều người quen biết Lục Doanh Doanh đều cảm thấy rất kì lạ, người phụ nữ này tuy luôn làm kinh doanh trong quán rượu này, nhưng cô ta luôn chỉ bán rượu Thanh Hoa Thanh Diệp, chưa bao giờ bán thân. Không ngờ hôm nay cô ấy lại chủ động mời một chàng công tử bột về nhà mình, đích thực là có chuyện mờ ám!
Điều quan trọng là chàng thanh niên này vừa mới nhìn đã biết không phải người có tiền, tuy hắn nhìn rất gọn gàng sạch sẽ, nhưng quần áo và giầy của hắn đều rất bình thường, không phải là hàng hiệu nước ngoài. Có phải dây thần kinh nào của Lục Doanh Doanh có vấn đề hay không? Nhiều năm như vậy, những kẻ giàu có, thượng lưu, đẹp trai ở đây có vô khối, nhưng chưa từng thấy cô chọn ai.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đang định hỏi cô Lục Doanh Doanh này là xảy ra chuyện gì. Loại cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp này thuộc loại linh thảo cấp thấp, thông thường mọi người ở đây không có cách nào chăm sóc được loài cây này, quán rượu này không ngờ lại đem nó vào rượu, đúng là chuột sa chĩnh gạo, lãng phí lương thực. Hắn đương nhiên muốn biết nhiều cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp như vậy đến từ đâu, chẳng lẽ cô ta phát hiện ra một thung lũng chuyên có loài dược liệu này sinh sống hay sao? Nghĩ đến đây, hắn đang định đồng ý thì trong lòng bỗng giật mình, dấu ấn thần thức mà hắn sắp đặt đã bị khuấy động.
Khuôn mặt Diệp Mặc lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhanh quá, hắn rời đi còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
- Được thôi, nhưng bây giờ tôi phải đi một chỗ, cô cứ ở đây đợi tôi là được. Đợi tôi xong việc sẽ lập tức quay lại tìm cô.
Diệp Mặc nói xong lập tức ra khỏi quán rượu, không hề dừng lại một chút.
Sau khi Lục Doanh Doanh kịp phản ứng lại thì bóng của Diệp Mặc đã hoàn toàn biến mất.
Lục Doanh Doanh chạy nhanh nhất có thể đến trước cửa quán rượu, nhưng nào thấy bóng của Diệp Mặc đâu? Lục Doanh Doanh ủ rũ như thể tóc trên đầu bị cắt hết, cô đã đợi ở đây suốt ba năm rồi, cũng coi như đã tìm được người biết về cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp, nhưng người đó thậm chí chưa nói được mấy câu đã đi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...