Nhận được điện thoại của Tiểu Hỏa, Phương Nam vội vàng chạy tới. Lưu Xà không lớn lắm. Anh ta lái xe không quá vài phút đã tới nơi.
Nhìn Tiểu Thiết quỳ trên mặt đất, hơn nữa mặt Diệp Mặc có phần không vui, Phương Nam lập tức biết không tốt rồi. Anh Diệp quay trở về là chuyện đáng mừng. Nhưng từ trước tới nay y chưa từng xen vào chuyện của đám đàn em. Không phải đám đàn em đã làm chuyện gì đắc tội với lão đại chứ?
Thậm chí không đợi xe dừng lại, Phương Nam liền nhảy ra khỏi xe vội đến trước mặt Diệp Mặc cung kính kêu lên:
- Anh Diệp đã trở lại rồi sao?
Từ khi tu luyện Cổ Võ, tu vi của Phương Nam càng cao, lại càng biết sự yếu kém của mình, càng hiểu Diệp Mặc sâu không lường được. Trước kia, anh ta đối với Diệp Mặc là kính sợ và khâm phục. Bây giờ là tôn kính và sùng bái từ tận đáy lòng. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta bỏ lại mọi chuyện, chuyên tâm tu luyện cổ võ.
Hoán Quỷ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ngay cả động đậy, gã cũng không dám. Thậm chí lão đại của anh Thiết là Phương Nam còn tỏ ra cung kính đối với người thanh niên này như thế. Vừa rồi gã còn ảo tưởng muốn cướp lấy cô gái này. Hiện tại gã hận không thể tát vào mặt mình mấy cái.
Chỉ trong một thời gian ngắn, chẳng những Tàng Gia Nghiêm, Úc Diệu Đồng, Dương Cửu... Gần như tất cả cao tầng của dược phẩm Lạc Nguyệt, đều ngồi tới đây. Hoán Quỷ hoàn toàn tuyệt vọng. Cho dù gã là kẻ ngốc, cũng đoán được người này hẳn là chính là lão đại Lưu Xà trong truyền thuyết.
Vẻ mặt Úc Diệu Đồng khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Cô nghĩ mãi không ra, nhưng chỉ có thể giữ sự kinh hãi này ở trong lòng. Cô không dám nói ra. Buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Diệp Mặc. Hiện tại bất quá mới chỉ một giờ mà thôi, không ngờ Diệp Mặc đã xuất hiện ở Lưu Xà.
Nếu không phải cô thật sự biết được buổi sáng Diệp Mặc còn đang Hongkong cô còn tưởng rằng Diệp Mặc đang ở ngay trong khu vực gần đây. Hongkong đến Lưu Xà, một giờ? Thảo nào buổi sáng Diệp Mặc nói sẽ lập tức quay lại. Điều này đã khiến cô hoàn toàn hóa đá. Nếu nói Diệp Mặc điều chế ra Dưỡng Nhan Hoàn, thậm chí cả Kiện Thể Hoàn cô vẫn cảm giác hợp tình hợp lý. Nhưng Diệp Mặc chỉ mất một giờ để đi từ Hongkong tới Lưu Xà. Chuyện này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô. Cho dù có máy bay riêng cũng không thể nào nhanh như vậy.
Lúc này Úc Diệu Đồng mới phát hiện, cô thực sự không hiểu mấy về Chủ tịch Diệp Mặc của cô…
- Chủ tịch Diệp...
- Chủ tịch Diệp..
Mọi người nhao nhao tới chào hỏi Diệp Mặc. Diệp Mặc gật đầu một cái rồi nói:
- Tốt, dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta có được hôm nay là nhờ mọi người đã cố gắng. Lưu Xà có được sự phồn hoa như hôm nay, cũng là do mọi người vất vả mới nhận được. Tôi nghĩ, bất kỳ ai cũng không hy vọng cục diện này bị phá hỏng. Nhưng hôm nay khi tôi quay trở về lại thấy bọn cướp đang hoành hành. Nếu những người phụ nữ đàng hoàng đến đây, có phải sẽ bị buộc thành kỹ nữ không? Lưu Xà là căn cứ của dược phẩm Lạc Nguyệt chúng ta, là nơi chúng ta sẽ náu thân sau này, không phải hang ổ của thổ phỉ. Muốn làm thổ phỉ, cút cho tôi...
- Chủ tịch Diệp, đây là do tôi đã làm không tốt...
Tàng Gia Nghiêm có chút xấu hổ đi tới nói. Tuy rằng anh ta đã nghe nói về tình trạng này, nhưng lại không mấy coi trọng. Không ngờ được lại diễn biến thành lão đại quay trở về cũng bị người ta quấy nhiễu.
- Đại ca, đây là do tôi quản giáo không nghiêm. Tổng giám đốc Tàng giao vấn đề trị an ở Lưu Xà cho tôi. Vì tôi quá ham luyện võ nên đã giao vấn đề trị an của Lưu Xà cho thủ hạ. Không ngờ lại biến thành tình trạng tồi tệ như vậy. Tôi sẽ lập tức thông báo chỉnh đốn và cải cách.
Phương Nam toát mồ hôi lạnh nói.
Diệp Mặc khoát tay chặn lại nói:
- Chuyện này quả thật là trách nhiệm của anh. Bất quá anh không cần thông báo chỉnh đốn và cải cách. Hiện tại anh không nên quản chuyện ở Lưu Xà. Cứ giao cho Dương Cửu quản lý. Tạm thời anh chính là thủ hạ hỗ trợ cho Dương Cửu.
Diệp Mặc nói câu đầu tiên đã lấy lại vị trí của Phương Nam. Đồng thời để Dương Cửu vốn thấp hơn anh ta một bậc, thay thế anh ta. Tuy rằng trong lòng Phương Nam cảm thấy thấp thỏm lo âu, nhưng lại không dám nói bất kỳ lời nào. Đừng nói Diệp Mặc còn để anh ta làm thủ hạ cho Dương Cửu chính là có ý cho phép anh ta lập công chuộc tội. Cho dù Diệp Mặc đuổi anh ta đi, anh ta cũng chỉ có thể nghe theo.
Hóa ra Diệp Mặc đã sớm nhận ra bọn họ. Nhưng không ngờ chuyện này lại bị hủy trong tay thủ hạ của mình. Nghĩ đến đây Phương Nam hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Thiết vẫn quỳ trên mặt đất. Nếu không phải Tiểu Thiết là tâm phúc của anh ta, anh ta đã lấy mạng gã rồi.
- Dương Cửu tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ của lão đại đã giao cho.
Dương Cửu nghe Diệp Mặc nói vậy, vội vàng tiến lên phía trước cam đoan. Text được lấy tại
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Chỉ có điều hiện tại tôi tạm thời để cậu dọn sạch Lưu Xà một chút. Về phần về sau làm thế nào để quản lý Lưu Xà, chúng ta vẫn cần phải tiếp tục thảo luận một chút. Mấy ngày nay, nhiệm vụ của anh là cùng Phương Nam kiểm tra toàn bộ Lưu Xà bao gồm khách sạn, nhà nghỉ quán rượu còn có cả các loại cửa hàng. Tạm thời thu hồi lại tất cả nhà nghỉ, các ngành sản xuất và giải trí. Không phục giết.
Diệp Mặc nói với giọng điệu lạnh như băng khiến mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động. Không phục thì giết? Nếu lời này nói ở chỗ khác, không phải vừa mới nói ra, liền bị truy nã sao? Nhưng chỗ này là Lưu Xà. Hơn nữa bây giờ còn là địa bàn của Diệp Mặc hắn.
- Diệp Mặc...
Ninh Khinh Tuyết cảm giác Diệp Mặc nói như vậy có chút không ổn. Tuy rằng cô đã từng tới Lưu Xà một lần, nhưng có nhiều thứ cô chưa từng tiếp xúc đến. Bất quá cô chỉ kêu tên Diệp Mặc một cái, rồi không nói gì nữa. Nếu hắn làm như vậy, hẳn là có đạo lý của hắn.
Đương nhiên Diệp Mặc có đạo lý của mình. Người đến Lưu Xà có thể xưng vương xưng bá ở đây, có mấy người là nhân vật đơn giản? Hắn không muốn bất kỳ ai biến Lưu Xà thành nắm tay người nào lớn, thì người đó có lý. Nếu đã quyết định dừng chân ở Lưu Xà, hắn nhất định phải hoàn toàn nắm giữ nơi này trong tay mình. Đối với những người này, hoàn toàn không thể nói tới bất kỳ đạo lý nào. Chờ hắn nắm giữ toàn bộ Lưu Xà trong tay mình, sau đó mới quay lại lập ra đạo lý.
Trước đây, chỉ có thể dùng sát phạt để giải quyết vấn đề. Diệp Mặc từng diệt bang Lưỡng Tê, san bằng phái Hợp Lưu, việc sát phạt Lưu Xà đối với hắn mà nói không hề có gì ngăn cản nổi.
Bất kể là an ninh trật tự, thương mại, quy hoạch Lưu Xà, hiện tại một đám thủ hạ của hắn làm bừa bãi lộn xộn như vậy, không có người nào đáng để đứng đầu.
Lời nói của Diệp Mặc khiến mọi người ở đây đều cảm giác được ông chủ bọn họ vốn vẫn dễ nói chuyện, dường như cũng có lúc không dễ nói chuyện. Mà khi hắn không dễ nói chuyện, dường như rất đáng sợ.
Diệp Mặc thoáng nhìn về phía Dương Cửu đang hưng phấn nói:
- Không nên cấm quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến thương nhân từ bên ngoài đến. Đối với người xưng bá ở Lưu Xà, chỉ cần từng giết người hoặc là cưỡng hiếp phụ nữ, toàn bộ giết hết, không cần thông báo. Bất quá nếu anh giống với người trước đây, thiên vị, thì người kế tiếp rơi đầu chính là anh.
- Vâng
Dương Cửu lập tức rùng mình một cái.
Hiện tại anh ta đã biết rõ, có thể nói nghĩa khí với bằng hữu, nhưng không thể để loại quan hệ này dính dáng tới việc quản lý. Nếu làm như vậy chỉ có thể khiến nơi này càng ngày càng không xong.
Mồ hôi lạnh trên người Hoán Quỷ túa ra. Gã không biết mình đã từng giết bao nhiêu người. Ngay cả phụ nữ bị gã cưỡng hiếp cũng hơn mười người. Hiện tại Diệp Mặc ra lệnh như vậy, không thể nghi ngờ, gã chắc chắn phải chết.
Đi. Nhất định phải đi. Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hoán Quỷ.
Bỗng nhiên Tiểu Hỏa chỉ vào Hoán Quỷ và một nam một nữ phía sau gã nói:
- Ba người này đều từng giết người. Hơn nữa tôi còn biết bọn họ đã từng đến Lưu Xà cướp phụ nữ...
- Ha ha, chuyện này tôi cũng biết. Chỉ có điều lúc ấy lão đại không nói gì mà thôi.
Dương Cửu cười lên một tiếng đầy thê lương, lập tức ra tay. Hoán Quỷ và một nam một nữ phía sau gã còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống mặt đất. Ngoại trừ Diệp Mặc ra, thậm chí ngay cả Tàng Gia Nghiêm cũng không thấy rõ ràng Dương Cửu đã động thủ thế nào. Chữ địa của sát thủ Địa Sát quả nhiên là danh bất hư truyền.
Diệp Mặc lạnh lùng thoáng nhìn về phía Tiểu Thiết đang quỳ trên mặt đất. Nếu không phải cho Phương Nam chút mặt mũi, hắn đã sớm đánh một quả cầu lửa qua rồi.
- Dương Cửu và Phương Nam dẫn người lập tức đi thi hành. Người còn lại lập tức cùng tôi trở về tổ chức họp hội nghị.
Diệp Mặc biết không chỉ có mình hắn mới có khả năng nhìn thấy mối nguy của Lưu Xà. Nguy hiểm thật sự đến từ uy hiếp của quốc gia bên cạnh. Loại uy hiếp này, ngay cả Diệp Mặc hắn cũng không thể nói hóa giải là hóa giải.
Diệp Mặc và đám người Úc Diệu Đồng vừa mới trở lại tổng bộ đại lục Lạc Nguyệt, Diệp Lăng liền lao đến. Cô vừa nhận được tin anh trai tới, cô bỏ lại chén thuốc phải chế luyện lập tức chạy đến đây.
Diệp Lăng vừa mới nắm được cánh tay Diệp Mặc, cô lập tức nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết. Cô vui mừng chạy đến trước mặt Ninh Khinh Tuyết bắt lấy tay cô.
- Chị dâu Khinh Tuyết, chị đã về sao? Thật sự là quá tốt rồi. Bằng không khẳng định anh em sẽ lo lắng muốn chết.
Tuy rằng cho tới bây giờ Diệp Mặc vẫn chưa từng nói gì, nhưng Diệp Lăng biết vị trí của Ninh Khinh Tuyết ở trong lòng Diệp Mặc rất quan trọng. Tuy rằng trước kia cô không thích Ninh Khinh Tuyết, nhưng anh trai cô thích. Yêu ai yêu cả đường đi. Cô sao có thể gây mâu thuẫn với chị dâu?
- Ừ, cám ơn em, Diệp Lăng. Thật không ngờ được em lại đang ở Lưu Xà.
Trong lòng Ninh Khinh Tuyết lập tức nhớ tới một người em gái của Diệp Mặc, Đường Bắc Vi ở Ninh Hải. Có một số việc Diệp Mặc còn chưa kịp nói với cô, cho nên hiện tại cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng cô lại tưởng rằng, Đường Bắc Vi giống mình cũng là người Diệp Mặc thích. Tuy trong lòng Ninh Khinh Tuyết suy đoán như vậy, nhưng lại không dám hỏi. Cô biết nếu quả thật đúng như vậy, khẳng định Diệp Mặc sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết. Cho nên cô không vội.
- Chị dâu Khinh Tuyết, hay là sau này chị ở lại Lưu Xà đi. Ở đây rất tốt.
Diệp Lăng ở Lưu Xà một thời gian, đã nảy sinh tình cảm đối với Lưu Xà. Nhưng cô biết Ninh Khinh Tuyết còn có công ty của mình. Hẳn là chị ấy sẽ vẫn trở lại Du Châu. Tuy rằng biết như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hi vọng chị dâu ở cùng một chỗ với mình.
Không ngờ được Ninh Khinh Tuyết lại tự nhiên cười nói:
- Được, chị muốn quay về Ninh Hải một chuyến, lấy một vài thứ đến đây. Sau đó sẽ ở lại Lưu Xà.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Diệp Lăng đã quên mất anh trai mình vẫn còn đang ở đó.
Ninh Khinh Tuyết lại phân biệt rõ. Tuy rằng xí nghiệp nhà cô cũng là xí nghiệp dược phẩm, bất quá cô đã gả cho Diệp Mặc, hẳn là người của Diệp Mặc. Cô nên ở lại Lưu Xà giúp Diệp Mặc làm việc.
Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân đều qua chào hỏi Diệp Mặc. Thoáng một cái lại gặp được nhiều người quen, người đi theo mình như vậy. Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm muốn Lưu Xà biến thành một khuôn mẫu, ít nhất phải khiến cho người đi theo hắn ở Lưu Xà được an toàn không hề có vấn đề gì.
- Tổng giám đốc Tàng, trước hết, anh triệu tập mọi người tới phòng họp. Diệp Lăng, em và Khinh Tuyết cũng tới phòng họp đi. Chị Úc, chị dẫn tôi đi gặp Quách Khởi và Phương Vĩ.
Diệp Mặc không quên chuyện của Quách Khởi. Tuy rằng hắn không biết vì sao anh ta giết người sĩ quan kia, nhưng nếu Quách Khởi bị người ta hãm hại, hắn sẽ giúp anh ta. Hắn rất thích Quách Khởi. Người này rất trung thành. Đúng là người đàn ông không tồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...