Lạc Phi là Nhị sư tỷ của Lạc Huyên, hơn nữa cũng không muốn giết Lạc Huyên, Diệp Mặc cũng không muốn giết cô. Thực ra một viên 'Liên Sinh Đan' là có thể lập tức làm cho thương thế trên người Lạc Phi biến mất, chỉ có điều Diệp Mặc không thích loại nữ nhân này, lười xuất ra loại đan dược quý báu này cho nàng, chỉ tùy tay mang Lạc Phi đang hôn mê tới một nơi an tĩnh hơn để hỏi cô ta.
Chỉ có điều Diệp Mặc một tay nắm Lạc Phi, lập tức phát hiện, hoá ra Lạc Phi cũng bị hạ sâu độc. Diệp Mặc tùy tay bức sâu độc trong cơ thể cô ấy ra, so với sâu độc trong cơ thể Kỳ Ngọc Lâm vừa rồi dường như không khác biệt lắm.
Diệp Mặc rốt cuộc cũng hiểu rõ Lạc Phi vì sao chạy không khỏi sự truy sát của Kỳ Ngọc Lâm, hoá ra y hạ 'Đồng tâm trùng" chỉ có điều sâu độc trong cơ thể Lạc Phi là bị khống chế mà thôi. Diệp Mặc lắc lắc đầu, Lạc Phi này tuy rằng rất khôn khéo, hơn nữa tốc độ tiếp nhận sự vật cũng rất nhanh, nhưng vẫn quá non rồi, kinh nghiệm sống quá ít, so với Lạc Huyên không khá hơn là bao, bị người bán còn giúp người tính tiền.
Diệp Mặc mang theo Lạc Phi đi vào một chỗ vắng vẻ hơn, tùy tay đem Lạc Phi vất xuống đất.
Lạc Phi từ từ tỉnh lại, cô nhìn thấy Diệp Mặc liền lập tức nắm lấy nhuyễn kiếm bên người, sau đó vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Mặc,
- Anh là ai? Kỳ Ngọc Lâm đâu?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Tôi là ai không quan trọng, loại độc kia của cô rất lợi hại, Kỳ Ngọc Lâm sớm đã chết thối rồi.
Nghe thấy Kỳ Ngọc Lâm đã chết, trong mắt Lạc Phi lộ ra một vẻ kỳ quái, có chút giống thương tâm, lại có chút giống giải thoát. Cô nhìn chung quanh, dường như không phải chỗ vừa rồi, hơn nữa vẻ mặt Diệp Mặc nhìn qua rất thản nhiên, lại biết rõ sự việc vừa rồi, rõ ràng là muốn giết cô dễ như trở bàn tay. Cô xuất hiện ở đây, khẳng định chính là người trước mắt này mang tới, nghĩ đến đây, Lạc Phi yên lặng thu hồi nhuyễn kiếm.
- Anh muốn hỏi điều gì? Nếu có thể nói, tôi đây sẽ nói cho anh nghe. Bạn đang xem tại - .
Lạc Phi không hỏi lại Diệp Mặc là ai, cô biết nếu Diệp Mặc không nói, cô căn bản cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Nếu vấn đề Diệp Mặc hỏi, cô không có cách nào trả lời, cô thà rằng đi tìm chết, hơn nữa, từ khi bị Kỳ Ngọc Lâm truy đuổi, cô không có ý định muốn sống nữa.
Đây là một cô gái thông minh, Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Tôi là bạn của Lạc Huyên…
- Cái gì...
Lạc Phi vốn buồn bã chấp nhận số phận nghe được hai chữ Lạc Huyên liền lập tức ngẩng đầu, vội vàng hỏi:
- Lạc Huyên thế nào? Lạc Huyên đâu rồi? Cô ấy ở đâu...
Dường như biết mình không có tư cách hỏi Lạc Huyên, thanh âm cuối cùng của nàng nhỏ dần.
- Cô ám hại Lạc Huyên, thiếu chút nữa giết cô ấy, cho nên, bây giờ cô không có tư cách hỏi chuyện của cô ấy.
Diệp Mặc thản nhiên nói.
Nghe xong lời Diệp Mặc Lạc Phi âm thầm thở dài, người này nói như vậy, chứng tỏ Lạc Huyên không việc gì, cô thở dốc một hơi, đưa ánh mắt có chút thất thần nhìn Diệp Mặc, nói:
- Lạc Huyên không có việc gì là tốt rồi, tôi không muốn giết cô ấy. Anh có cái gì muốn hỏi cứ hỏi đi. Tôi biết tôi không phải là đối thủ của anh, chỉ là tôi hy vọng anh không gạt một người sắp chết.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, xuất ra một cái bình ngọc nói:
- Đây là bình ngọc của Lạc Huyên, cô hẳn là tin rồi chứ. Tuy nhiên cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô.
- Không ngờ cô ấy lại đem cái bình này cho anh...
Lạc Phi thì thào nói một câu, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Lạc Huyên rất đơn thuần, ngay cả bình ngọc yêu mến nhất cũng cho anh, hy vọng anh sẽ không phụ cô ấy. Nếu như là Lạc Huyên bảo anh hỏi, anh cứ hỏi đi.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, cái đó và phụ hay không phụ có quan hệ gì? Nhưng hắn vẫn nói:
- Cô là Nhị sư tỷ của Lạc Huyên, cô khẳng định nói "Ní La Kinh" không có trên người cô?
- Không, tôi vốn chuẩn bị lấy "Ní La Kinh" đấy, nhưng chờ đến lúc tôi lấy mới phát hiện "Ní La Kinh" đã không thấy đâu.
Lạc Phi lắc lắc đầu.
Quả nhiên không phải Lạc Phi lấy, trong lòng Diệp Mặc lại mơ hồ. Nếu không phải Lạc Phi lấy, như vậy "Ní La Kinh" chỉ có thể là do Đại sư tỷ của Lạc Huyên lấy được rồi, nếu như là Lạc Huyên lấy, cô liền không cần phải nói trước.
Nhưng Đại sư tỷ của Lạc Huyên cầm "Ní La Kinh" thì tại sao phải giấu diếm? Hơn nữa còn bản thân bị trọng thương?
Diệp Mặc áp chế nghi hoặc trong lòng, nhìn Lạc Phi nói:
- Cô mau kể cho ta toàn bộ chuyện cô đánh lén dư muội của cô, có thể tôi sẽ biết là ai cầm "Ní La Kinh" đi.
Lạc Phi gật đầu nói:
- Lúc tôi thất thân với hắn, tôi liền quyết định phải ở bên hắn cả đời. Hắn nói cho tôi biết, về sau không cần trở về nữa, muốn cùng tôi tìm một cái một chỗ yên tĩnh, cứ như vậy sống cả đời...
Nói tới đây, Lạc Phi trong mắt lộ ra thần sắc khát khao, lập tức ánh mắt của cô liền trở nên ảm đạm, nói tiếp:
- Nhưng hắn lại nói hắn rất muốn nhìn xem " Ní La Kinh " là dạng gì, cho nên ngày đó sau khi sư muội Lạc Huyên nói cô ấy chiếm được " Ní La Kinh ", tôi lập tức đi tìm hắn, để hắn đến xem " Ní La Kinh ".
Diệp Mặc biết rằng người mà Lạc Phi nói chính là Kỳ Ngọc Lâm, gật đầu không có chen vào nói.
Lạc Phi tiếp tục nói:
- Tôi sợ tiểu sư muội không đồng ý, liền cố ý ra 'Doanh Hoa Quan' gọi điện thoại cho hắn, hắn nói hắn lập tức sẽ đến. Không bao lâu sau, hắn đã tới rồi. Chỉ có điều vẻ mặt của hắn có chút lo lắng, tôi hỏi hắn làm sao vậy, hắn nói Đại sư tỷ Lạc Nguyệt chắc chắn sẽ không cho hắn xem "Ní La Kinh", cho nên hắn có chút lo lắng và mất mát. Tôi biết hắn nói đúng, nếu bị Đại sư tỷ biết, Đại sư tỷ thật sự sẽ không cho hắn xem "Ní La Kinh", bởi vì Đại sư tỷ rất phản cảm đối với hắn, nhưng tôi thật sự muốn thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.
- Sau đó, cô cùng với Kỳ Ngọc Lâm đánh lén Đại sư tỷ của cô?
Diệp Mặc ngắt lời nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu không phải côi hướng về Kỳ Ngọc Lâm như vậy, cô cũng sẽ không mắc mưu thất thân.
Lạc Phi lắc đầu:
- Không có, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lén Đại sư tỷ, nhưng lúc đó hắn là tất cả của tôi, tôi thấy hắn vô cùng thất vọng, trong lòng không nhịn được, tôi định đi cầu xin Đại sư tỷ. Chỉ có điều hắn nói cầu xin Đại sư tỷ chi bằng đánh Đại sư tỷ bất tỉnh trước, sau đó mang "Ní La Kinh" ra xem lén, rồi lại làm cho Đại sư tỷ tỉnh lại thì tốt rồi. Tôi không biết mình điên rồi, vẫn quá để ý hắn, tôi không ngờ lại đồng ý. Sau đó tôi cùng hắn đã giao hẹn, đến lúc đó tôi ở bên ngoài dẫn Đại sư tỷ rời khỏi, sau đó lại lặng lẽ trốn vào bên trong "Doanh Hoa Quan", hắn ở bên ngoài đánh Đại sư tỷ bất tỉnh.
Diệp Mặc càng nghe càng khó hiểu, vừa rồi rõ ràng Kỳ Ngọc Lâm nói không động thủ, hiện tại như thế nào lại nghe Lạc Phi nói là y đánh?
Thấy vẻ mặt không hiểu của Diệp Mặc, Lạc Phi tiếp tục nói:
- Tôi tránh ở bên ngoài 'Doanh Hoa Quan', mới được một lúc, Đại sư tỷ đã tới đây và đi vào trong rồi. Ta nhìn thấy Đại sư tỷ trở ra, tôi ở bên ngoài liền làm bộ bị thương kêu một câu, đem Đại sư tỷ dẫn đến phía sau, tôi nhanh chóng trốn vào bên trong 'Doanh Hoa Quan'. Không lâu sau, tôi đã nhìn thấy Đại sư tỷ bị thương tiến vào, lập tức liền hôn mê, tôi tưởng hắn động thủ, tôi sợ Lạc Huyên nhìn thấy tôi, tiện tay cũng muốn đem Lạc Huyên đánh ngất xỉu, lấy đi "Ní La Kinh ".
- Nhưng sau khi cô đánh Lạc Huyant một chưởng, lại phát hiện không thấy " Ní La Kinh " đúng không?
Diệp Mặc nói.
Lạc Phi gật đầu,
- Đúng vậy, lúc ấy tôi tính kế tốt rồi, một chưởng kia nhất định sẽ đánh Lạc Huyên ngất xỉu, nhưng sẽ không làm cho cô ấy bị trọng thương. Nhưng không nghĩ tới tu vi Lạc Huyên dường như phóng đại, tôi không ngờ không có đánh ngất cô, tuy nhiên đã làm cho cô không chú ý đến Ní La Kinh. Nhưng chờ đến lúc tôi lấy "Ní La Kinh ", quả thật không thấy "Ní La Kinh", không phải là tôi lấy đi.
Diệp Mặc rơi vào trầm mặc, chẳng lẽ thật là Đại sư tỷ của Lạc Huyên cầm "Ní La Kinh" đi? Chẳng lẽ thật là cô lúc ấy nghe được tiếng thét chói tai của Lạc Phi, lập tức liền đi ra ngoài, làm chính mình làm bị thương, lại về bên trong miếu? Nếu thương thế của nàng là giả, như vậy chuyện này cũng có khả năng.
Nếu như là Đại sư tỷ của Lạc Huyên lấy, mục đích của nàng rất có thể có hai loại, một chính là nổi lên tâm tư đối với " Ní La Kinh ", còn một cái chính là sợ " Ní La Kinh " ở trên người Lạc Huyên sẽ nguy hiểm, sau đó đem nguy hiểm đặt ở trên người mình, đợi sau khi trở về lại nói cho Lạc Huyên.
Diệp Mặc nghĩ tới lời Lạc Huyên nói, lúc ấy cô nói Đại sư tỷ bảo cô người nào cũng không thể tin tưởng, cho dù là Đại sư tỷ cũng không nên tin. Có lẽ những lời này là thật sự, Đại sư tỷ của Lạc Huyên lấy được " Ní La Kinh ", nhưng có chút áy náy, sau đó mới nói ra những lời này, đồng thời cũng dùng những lời này khiến Lạc Mâu hoài nghi Nhị sư tỷ Lạc Phi. Cô hẹn Lạc Mâu một năm sau gặp lại, có lẽ chính là muốn lợi dụng một năm này nghiên cứu " Ní La Kinh ".
Nếu chuyện này thật là như vậy, thì tâm cơ Đại sư tỷ của Lạc Huyên này thật là đáng sợ. Cô chẳng những khiến người khác hoài nghi Lạc Phi, còn lợi dụng Lạc Phi kiềm chế Kỳ Ngọc Lâm, khiến Kỳ Ngọc Lâm vẫn tưởng rằng " Ní La Kinh" ở trong tay Lạc Phi.
Không tốt, nếu " Ní La Kinh" thật sự bị Đại sư tỷ của Lạc Huyên lấy đi, Lạc Huyên ở cùng bả, có thể bị hại hay không? Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền hiểu ra, Lạc Huyên hiện tại hẳn là không có việc gì. Đại sư tỷ nhất định là có chút cảm tình với Lạc Huyên, còn muốn cho Lạc Huyên hoàn toàn tin tưởng " Ní La Kinh " ở trên người Nhị sư tỷ.
Diệp Mặc âm thầm lắc lắc đầu, sự tình này đến hắn cũng bị đã lừa gạt rồi. Trước khi hắn gặp Lạc Phi và Kỳ Ngọc Lâm, cũng vẫn cho rằng " Ní La Kinh " ở trên người lão Nhị, hiện tại xem ra phán đoán của mình đã sai lầm. Hoặc là nói Đại sư tỷ này bản lĩnh giá họa cũng thật cao minh.
Nếu quả thật chính là Đại sư tỷ giá họa, như vậy có thể khẳng định là, lúc Lạc Phi và Kỳ Ngọc Lâm thương lượng, Đại sư tỷ của cô ở bên cạnh đã nghe được rõ ràng, cho nên mới tương kế tựu kế. Cuối cùng người duy nhất bị lừa gạt chính là cái tiểu sư muội Lạc Huyên.
Diệp Mặc lắc đầu, ba chị em này thật sự là hết chỗ nói rồi. Tuy rằng Diệp Mặc khẳng định các cô bình thường quan hệ rất tốt, nhưng ai biết trong " Ní La Kinh " này, mỗi người đều có một bí mật nhỏ?
Có lẽ Lạc Nguyệt và Lạc Phi tưởng chỉ có việc làm và tính toán của các cô mới là bí mật, nhưng không ai biết chân chính có bí mật chính là tiểu sư muội Lạc Huyên. Cô căn bản là đã đem hai trang giấy trân quý nhất bên trong "Ní La Kinh " đưa cho Diệp Mặc, hơn nữa, chuyện này Diệp Mặc khẳng định Lạc Huyên đã giấu diếm hai người sư tỷ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...