Cho dù Đỗ Khải Khê không nói, Diệp Mặc cũng sẽ không đi đắc tội với Đan Anh Dao, huống chi hắn còn có chút đồng tình với Đan Anh Dao.
- Đỗ huynh, vừa rồi Đan Anh Dao nói đến Thần nữ Thánh môn kia là môn phái nào vậy? Xem bộ dạng cô ta hình như rất kiêng kỵ vậy. Môn phái này có phải là rất không đơn giản không?
Diệp Mặc không tiếp tục hỏi về Đan Anh Dao, bắt đầu hỏi thăm về Thần Nữ Thánh môn.
Đỗ Khải Khê chăm chú nói:
- Đâu chỉ có không đơn giản, ở Thần Phần Vực cho dù là Đạo Nguyên Thánh đế cũng không dám khiêu khích Thần Nữ Thánh môn. Tại Thần Phần Vực, chỉ có người của Thần Nữ Thánh môn mới có thể xưng là Thần nữ.
- Bá đạo như vậy sao?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi một câu.
- Không, các nàng cũng không ngang ngược. Những cô gái của Thần Nữ Thánh môn được gọi là thần nữ không phải là tự các nàng phong cho mình đâu, mà là do người khác tôn kính Thần Nữ Thánh môn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh không thể xâm nhập phạm vi Thần Nữ Thánh môn, nếu không chính là tự tìm cái chết.
Đỗ Khải Khê lắc đầu nói.
- Vì sao?
Diệp Mặc đối với Thần Phần Vực là không có chút hiểu biết nào cả, chỉ có thể hỏi thăm Đỗ Khải Khê.
Đỗ Khải Khê biết Diệp Mặc hình như hiểu rất ít về Thần Phần Vực, cũng không thèm để ý giải thích rằng:
- Thần Phần Vực vốn chính là Thánh Đạo Giới, chỉ có điều là bởi vì cuộc đại chiến khủng khiếp của đại năng từ thời thượng cổ, cùng với bản thân giới vực xuất hiện sụp đổ, nên mới khiến Thánh Đạo Giới trở nên sứt mẻ tàn tạ. Đến cuối cùng, Thánh Đạo Giới gần như hóa thành phấn vụn, những đại năng kia mới nhao nhao chạy khỏi Thánh Đạo Giới tàn tạ đổ nát này. Lúc ấy Thánh Nữ Thanh của Thần Nữ Thánh môn lại không hề đào tẩu, mà là dùng Đại Thần Thông tối thượng, dùng Đại Nguyên Lực của bản thân hóa thành pháp tắc của Thánh Đạo Giới, khiến cho Thánh Đạo Giới tàn tạ đổ nát ngừng tan rã, cuối cùng thì hình thành Thần Phần Vực hiện nay.
- Vì tưởng nhớ công đức tối thượng và sự hiến dâng vô tư của Thánh nữ Thanh của Thần Nữ Thánh môn, đệ tử Thần Nữ Thánh môn đều được tôn xưng là Thần nữ. Hơn nữa đệ tử Thần Nữ Thánh môn cũng được tôn kính nhất. Chỉ có điều là các nàng rất ít khi xuất hiện mà thôi. Thêm Thánh Đạo Giới sứt mẻ tàn tạ không chịu nổi, rất nhiều tông môn còn lớn mạnh hơn Thần Nữ Thánh môn đều đã tan thành mây khói. Thần Nữ Thánh môn vẫn hoàn chỉnh càng là tỏ ra siêu nhiên.
Thấy Diệp Mặc kinh ngạc. Đỗ Khải Khê mỉm cười nói:
- Đệ tử Thần nữ Thánh môn ra ngoài đều là dung nhan tuyệt thế, bởi vì đệ tử của họ phải tuyệt đối xinh đẹp, hơn nữa công pháp của Thần Nữ Thánh môn cũng là càng tu luyện càng xinh đẹp. Cho nên không ai không muốn làm đạo lữ của một đệ tử Thần Nữ Thánh môn...
- Điều này cũng đúng.
Diệp Mặc tán đồng nhẹ gật đầu, lòng yêu thích cái đẹp người người đều có, cho dù là tiên nhân cũng không thể thoát tục.
- Hắc hắc.
Đỗ Khải Khê cười hắc hắc:
- Diệp huynh, ta nhắc nhở anh một câu. Đệ tử Thần Nữ Thánh môn trước giờ đều không cùng ai song tu cả, thậm chí cũng cực kỳ ít nói chuyện với người ngoài. Tại Thần Phần Vực, chuyện khó khăn nhất không phải là tìm được Đạo Quả chứng đạo, mà là tìm được một Thần nữ làm đạo lữ. Nhưng nếu anh muốn như thế, thì anh cách cái chết không xa, anh hiểu ý của ta không?
- Ta hiểu.
Diệp Mặc lại không ngốc, Đỗ Khải Khê đã nói rõ ràng như vậy, hắn có thể nghe không hiểu sao?
Đó chính là gặp Thần Nữ nhất định không thể có nửa phần bất kính, hơn nữa còn phải chững chạc mới được.
Bất kể là tại Tu Chân Giới hay là tại Tiên Giới, hắn đã gặp nhiều cô gái tuyệt đẹp. Ngay cả cô gái như Chân Băng Du còn từng cùng sống với hắn rồi. Mấy người vợ của mình đều là tuyệt sắc. Cho dù là gặp thần nữ xinh đẹp đi nữa, hắn cũng sẽ không lộ ra sắc mặt khác thường đâu. Thần nữ dẫu có xinh đẹp nữa, cũng tương đương không quá Thanh Như đâu, hắn lại không phải là chưa từng thấy, còn cần Đỗ Khải Khê nhắc nhở sao.
- Đỗ huynh, ta còn một việc muốn hỏi anh. Anh có biết một môn phái là Húc Nguyệt Thánh Đạo không?
Diệp Mặc nghĩ tới bức tranh đã truyền tống hắn ra ngoài. Trong lòng rất muốn biết Húc Nguyệt Thánh Đạo có địa vị như thế nào tại Thần Phần Vực.
- Húc Nguyệt Thánh Đạo?
Đỗ Khải Khê nghi ngờ lập lại một câu, lập tức chỉ lắc đầu nói:
- Ta như chưa từng nghe nói qua môn phái này. Nhưng Thần Phần Vực rộng lớn khôn cùng, cho dù là đã sứt mẻ tàn tạ rồi, cũng không phải một Tố Đạo như ta có thể chạy khắp hết được. Cho nên ta chưa nghe nói qua cũng chẳng có gì lạ.
Diệp Mặc không hỏi nữa, trên thực tế hắn biết Húc Nguyệt Thánh Đạo cách thành Trường Phí Thánh Đạo cũng không xa. Nếu Đỗ Khải Khê đã không biết. Vậy cho thấy là môn phái này cũng là một môn phái cực kỳ cổ xưa.
Diệp Mặc không ngừng nghe ngóng đủ loại chuyện về Thần Phần Vực từ Đỗ Khải Khê, đồng thời cũng biết sự đáng sợ của ranh giới Thần Phần Vực. Tại ranh giới Thần Phần Vực, cho dù là Tố Đạo Thánh đế cũng có khả năng sẽ bị Đạo Ngân nghiền nát. Mà ranh giới Thần Phần Vực và bên trong Thần Phần Vực có một dòng Đạo Vận Tuyến, tu vi hơi kém một chút, sẽ trực tiếp bị Đạo Vận Tuyến cắt thành mảnh vụn.
Từ xưa đến nay, vô số Tiên đế và Bán Thánh, đã bị chết ở ranh giới Thần Phần Vực. Vô số kẻ đã chứng đạo Thánh đế sau khi tiến vào dòng Đạo Vận tuyến kia, thì vĩnh viễn không có cơ hội trở ra.
...
Cách hội trường luận đạo chỗ Diệp Mặc đang ngồi mấy tỷ dặm, có hai cô gái đang lo lắng tra xét bốn phía. Hai cô gái này một người mặc tiên váy màu xanh da trời, một người khác mặc tiên váy màu vàng nhạt. Thoạt nhìn đều xinh đẹp vô cùng, nhưng nét mặt của các nàng lại có chút sợ hãi.
- Bế Nguyệt tỷ, vì sao sau khi bùa dịch chuyển của sư phụ dịch chuyển xong chúng ta không cùng một nơi với sư phụ? Rốt cuộc đây là đâu? Là Thần Phần Vực sao? Sao trên đường đi cũng hoang vu đáng sợ như thế?
Cô váy màu vàng lo lắng hỏi.
- Tiểu Vận, hẳn là không gian nơi này bất ổn, bùa chú dịch chuyển không gian đã xảy ra vấn đề. Ta sợ sư phụ cũng không biết không gian nơi này bất ổn như vậy, chúng ta trên đường đi còn nhìn thấy rất nhiều khe hở hư không. Không gian bất ổn đã làm cho chúng ta và sư phụ truyền tống tới những nơi không giống nhau, hai người chúng ta cùng một chỗ, cho nên không bị tách ra, nói không chừng sư phụ đã cách chúng ta cực xa.
Cô gái được gọi là Bế Nguyệt tỷ cau mày chăm chú nói.
Hai cô gái này đúng là La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận theo sư phụ của các nàng - Thận Trung Thánh đế cùng đi đến Thần Phần Vực, Thận Trung Thánh đế cũng không biết không gian nơi này bất ổn như thế. Sau khi ông mang theo hai người đệ tử đi vào Thần Phần Vực, lập tức nhìn thấy một người tu vi cao hơn mình đi tới. Dưới tình thế cấp bách, Thận Trung Thánh đế trực tiếp dùng một lá bùa dịch chuyển không gian duy nhất của mình một, lá bùa dịch chuyển này là chiến lợi phẩm năm đó của ông.
Kích phát bùa dịch chuyển không gian xong, Thận Trung Thánh đế đã biết là ông đã làm một chuyện ngu xuẩn rồi. Ở nơi này, không gian cực độ bất ổn, ở chỗ này mà dùng bùa chú dịch chuyển, quả thực là muốn chết. Đợi khi ông dùng tay tóm lấy hai đệ tử, hai người đệ tử đã cách xa ông vạn dặm rồi.
Số La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận cũng coi như là không tệ, sau khi bị bùa dịch chuyển không gian đưa đi, vậy mà lại không bị rơi vào trong khe hở hư không, mà lại sống sót. Tại nơi như Thần Phần Vực này mà kích phát bùa chú dịch chuyển không gian, tỷ lệ giữa sống và chết đều là năm mươi năm mươi, đây cũng không phải là thứ con người có thể khống chế được. Trừ phi tu vi của bạn đã thông thiên rồi.
Đã không còn sư phụ chăm lo cho, trong lòng hai người đều có chút lo lắng, tuy La Bế Nguyệt tu vi cao hơn Mục Tiểu Vận rất nhiều, nhưng ở nơi như thế này cũng chẳng có chút năng lực gì. Đến lúc sau, hai người thậm chí còn không dám nói chuyện, chỉ nhanh chóng chạy đi, muốn sớm một chút ra khỏi cái chỗ hoang vu này.
...
Một ngày sau, hai luồng độn quang màu xanh lam đã rơi xuống trước mặt của La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận.
Cuối cùng đã nhìn thấy người, trong lòng La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận đều có chút mừng rỡ, đồng thời cũng có chút căng thẳng. Nghe sư phụ nói Thần Phần Vực rất đáng sợ, bây giờ các nàng gặp người ở Thần Phần Vực, còn không biết kết quả sẽ như thế nào.
Nhưng hai người rất nhanh liền bị chấn động, bởi vì đứng ở trước mặt các nàng cũng là hai cô gái, nhưng hai cô gái này thật sự là quá đẹp.
Mục Tiểu Vận tính cách ngoài mềm trong cứng, trước nay không bao giờ cạnh tranh gì với ai. Nhưng là một cô gái, đối với tướng mạo và dáng người của mình mà nói, cô vẫn có tự tin, ít nhất sẽ không cho là mình thua người khác. Nhưng bây giờ đối mặt với hai cô gái quần áo màu xanh thẫm này, cũng có chút tự biết không bằng người ta.
- Hai cô từ đâu đến? Sao lại xuất hiện ở nơi này?
Cô gái dáng người hơi cao sau khi nhìn lướt qua hai người Mục Tiểu Vận và La Bế Nguyệt, cau mày hỏi một câu.
- Ta và sư muội cùng đi theo sư phụ tới, bởi vì trên đường bị tách ra, bây giờ còn lạc đường.
La Bế Nguyệt từng trải hơn Mục Tiểu Vận rất nhiều, tuy rất kinh ngạc về dung mạo hai cô gái trước mắt này, lại rất nhanh liền kịp phản ứng.
Cô gái dáng người hơi cao kia nhìn chằm chằm Mục Tiểu Vận một hồi lâu, bỗng nhiên nhíu mày, đồng thời phóng ra một thanh trường kiếm màu xanh lam.
Cô gái dáng người hơi thấp hơn vội vàng ngăn cô gái phóng ra trường kiếm này lại nói:
- Hải An sư tỷ, trước tiên chớ động thủ, nếu đã xuất hiện ở cạnh Thánh môn ta, đó chính là có duyên với Thánh môn ta. Chúng ta đưa các nàng về sư môn trước rồi nói sau.
La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận lập tức ngây ra, các nàng đâu có làm gì đâu, cũng không thù không oán với hai cô gái này, cô gái dáng người cao ráo kia dựa vào cái gì mà muốn giết các nàng? Chẳng lẽ Thần Phần Vực không biết nói lý lẽ như thế sao?
Cô gái tên là Hải An hừ lạnh một tiếng nói:
- Cô gái này đã thất thân (tự hiểu nhá), vậy mà còn dám đến ranh giới Thánh môn ta, thật sự là xỉ nhục Thánh môn ta. Người không biết xấu hổ như vậy, không giết còn phải đối đãi thế nào đây?
La Bế Nguyệt càng trợn mắt há hốc mồm, đây là cái lý do giết người gì vậy?
Mục Tiểu Vận tính cách dịu dàng, lại vô cùng kiên cường. Cô nghe thấy lý do giết người của cô gái này, càng tức giận không thôi. Diệp Mặc là chồng của cô, cô trao thân cho chồng của mình thì có gì đâu? Thế giới này lại có mụ điên không biết lý lẽ như thế sao.
La Bế Nguyệt ở cùng với Mục Tiểu Vận rất lâu rồi, cô biết rõ tính tình Mục Tiểu Vận, vội vàng kéo Mục Tiểu Vận một chút, ý bảo Mục Tiểu Vận đừng nói nữa.
Cô gái này nói xong còn muốn tiếp tục ra tay, La Bế Nguyệt đã chuẩn bị ra tay, cô biết hai người mình và Mục Tiểu Vận cộng lại đoán chừng cũng không phải là đối thủ của người này, nhưng cô cũng không phải loại người sẽ ngồi chờ chết.
- Đợi một chút...
Lại có một luồng độn quang rơi xuống, đợi Mục Tiểu Vận và La Bế Nguyệt nhìn thấy rõ người tới xong, thanh âm kia mới truyền tới.
- Ỷ Lan sư thúc.
Hai cô gái tới trước sau khi trông thấy người này tới, vội vàng khom người chào hỏi.
La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận khiếp sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này, thậm chí còn hơi choáng.
Đây rốt cuộc là cái môn phái gì vậy? Sao người đi ra ngoài người sau so với người trước càng xinh đẹp hơn?
- Hai người các ngươi hẳn là đến từ Tiên Giới nhỉ?
Cô gái mới tới giọng điệu nhỏ nhẹ hơn so với cái cô tới trước muốn giết Mục Tiểu Vận này nhiều.
La Bế Nguyệt và Mục Tiểu Vận lập tức ngây dại, các nàng đã từng nghe sư phụ Thận Trung Thánh đế nói, vào trước là chủ. Thần Phần Vực này chẳng có người nào tốt, hơn nữa các nàng đến Thần Phần Vực chính là để nâng cao tu vi, chứng được đại đạo tối thượng. Không nghĩ tới các nàng mới vừa đi vào Thần Phần Vực, đã bị người ta nhận ra thân phận, vậy thừa nhận tốt, hay không thừa nhận thì tốt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...