Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Một mũi tên màu vàng nhạt được đặt trong lỗ khảm giữa nền đá ngọc, Diệp Mặc trong lòng mừng rỡ, hắn không chút do dự cầm lấy mũi tên đó ra. Vừa lấy được mũi tên này, một sát ý vô cùng đáng sợ liền khiến Diệp Mặc biết, lần này hắn lấy được là mũi tên màu vàng thực sự, phối hợp cùng với cây Tuyệt Tiên Kim Cốt cung kia.

Mũi tên màu vàng kim kia bị Diệp Mặc lấy được, sức mạnh truyền tống đáng sợ vừa nãy lại lần nữa xông đến cơ thể Diệp Mặc, sức mạnh lôi kéo cực mạnh đó dường như muốn lôi Diệp Mặc đi ngay tức khắc, không cho phép hắn tiếp tục ở lại trong Lôi Sát Thần điện này.

Thần thức vực và lĩnh vực của Diệp Mặc hoàn toàn đánh ra, cũng chỉ miễn cưỡng chặn lại được sức lôi kéo này.

Cứ như vậy bị truyền tống ra ngoài, Diệp Mặc rõ ràng không cam tâm, trong này có nhiều thứ tốt như này, mà lại trực tiếp truyền tống hắn ra ngoài, hắn làm gì cam tâm? Hắn nhanh chóng cất mũi tên màu vàng kim vào trong Thế giới trang vàng, sau đó chuẩn bị toàn lực ngăn cản lại sức kéo truyền tống đáng sợ này.

Mũi tên màu vàng bị Diệp Mặc ném vào trong Thế giới trang vàng, đồng thời sức lôi kéo đó cũng giảm đi rất nhiều, rõ ràng là vẫn còn tồn tại, nhưng cũng không còn đáng sợ như lúc trước nữa. Thậm chí, thần thức vực và lĩnh vực của Diệp Mặc cộng lại, cộng thêm vận chuyển Tiên nguyên cũng đã miễn cưỡng có thể chống cự lại được.

Diệp Mặc nhẹ nhàng thở phào, trong này có nhiều thứ tốt như này, hắn chỉ là lấy một mũi tên đã bị truyền tống ra ngoài, quả thực quá thua thiệt.

Đồng thời Diệp Mặc nhớ đến chuyện con dao găm mà hắn lấy được, lúc đó có một sức kéo cực mạnh. Chỉ có điều sau khi ném con dao găm đó vào trong Thế giới trang vàng, thì sức kéo đó cũng yếu đi rất nhiều mà thôi.

Bây giờ hắn lấy được mũi tên rồi, lại là sức kéo này, hơn nữa so với lúc trước, thì sức kéo này cũng mạnh hơn nhiều. Nếu như không phải hắn có Thế giới trang vàng, thì tuyệt đối không chặn lại được sức kéo đáng sợ này.

Thông qua những thứ này, Diệp Mặc đoán được, người bình thường chỉ có thể lấy đi một vật trong này. Khiến Diệp Mặc nghi ngờ chính là, Trí Tông Tiên đế đó sao lại cùng lúc lấy được Tuyệt Tiên Kim Cốt cung và một mũi tên màu vàng?

Diệp Mặc cũng không tiếp tục phá giải cấm chế trong này nữa, hắn sợ mình chỉ có một lần cơ hội. Cho dù hắn bị truyền tống ra ngoài rồi, có muốn vào nữa cũng phí rất nhiều thời gian.


Sau khi rời khỏi lối rẽ này, Diệp Mặc bắt đầu dùng thần thức dung thuật phá vỡ che đậy thần thức trong này, nếu như chỉ có một lần cơ hội, hắn nhất định phải tìm được thứ thích hợp với mình nhất.

Thần thức của Diệp Mặc lại đảo một lượt, trong mỗi một lối rẽ dường như có những pháp bảo khác nhau. Diệp Mặc cũng đã quyết định, nếu như thần thức của hắn sau khi quét hết những lối rẽ này, không tìm được thứ cực kỳ tốt. Thì hắn sẽ đến lối rẽ có pháp bảo đao khí kia, tìm một đao khí mà mình cần.

Nhưng Diệp Mặc nhanh chóng lại hiểu ra những thứ tốt trong này quả thực quá nhiều, có một lối rẽ lỗ khảm trong đó toàn bộ là hình dạng các loại lò đan, điều này khiến Diệp Mặc có chút nóng lòng. Hắn mặc dù có Thần nông đỉnh, còn có lò đan Thần khí hạ phẩm, nhưng là một tông sư Tiên đan cao cấp, lò đan đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Diệp Mặc cố nén tâm trạng muốn vào trong lối rẽ có lò đan lại, thần thức lại quét vào trong. Khiến Diệp Mặc lại càng nóng lòng hơn chính là, hắn lại nhìn thấy một lối rẽ có pháp bảo phi hành, phi thuyền, phi xa, phượng liễn… Khiến Diệp Mặc hận không thể lập tức đi vào trong đó tìm một loại pháp bảo phi hành cao cấp, đổi Thời Không Toa phỏng chế của mình đi.

Hắn mặc dù là một tông sư luyện khí bát phẩm. Nhưng hắn cũng không thể nào luyện chế ra một pháp bảo phi hành Thần khí được, huống chi, hắn cũng không có nguyên liệu luyện chế pháp bảo phi hành Thần khí.

Khi thần thức của Diệp Mặc quét đến lối rẽ cuối cùng bên phải, lập tức sững người lại. Trong lối rẽ đó không ngờ chỉ có ba nền đá ngọc, mà ba nền đá ngọc đó có hai cái đã bị phá rồi, lỗ khảm trên nền đá ngọc đều là hình viên châu, tổng cộng có mười hai viên.

Mười hai lỗ khảm hình viên châu này hắn không ngờ lại có cảm giác rất quen thuộc, Diệp Mặc theo bản năng lấy mười hai viên châu trên người mình ra, đây là Lôi Hải Thần châu mà hắn giúp Ức Mặc tìm được, lúc trước hắn còn là tu vi Hư Tiên, vì mười hai viên Lôi Hải Thần châu này, hắn đã đánh nhau cùng với một tên Kim Tiên, suýt chút nữa thì mất mạng trong tay tên Kim Tiên kia.

Mười hai lỗ khảm này chẳng phaỉ là hình dạng Lôi Hải Thần châu sao? Diệp Mặc lập tức bỏ lò đan và pháp bảo phi hành ra sau lưng, xông về phía lối rẽ cuối cùng đó.

Diệp Mặc nghĩ rất đơn giản, hắn thậm chí cho rằng mình cũng đã giúp Ức Mặc thu thập đầy đủ ba mươi sáu viên Lôi Hải Thần châu rồi. Vì trên người Ức Mặc bây giờ có mười hai viên, cộng thêm trên người hắn bây giờ cũng có mười hai viên, trong này tìm được mười hai viên. Cộng lại chẳng phải là ba mươi sáu viên sao?


Hai nền đá ngọc phía trước cũng đã bị phá vỡ, Diệp Mặc trực tiếp bắt đầu tấn công cấm chế trên nền đá ngọc thứ ba.

Vừa tấn công cấm chế, Diệp Mặc còn không ngừng rải trận kỳ ra. Hắn hoàn toàn không biết chút gì về cấm chế trong này, ngoài cứng đối cứng tấn công ra, còn dùng đến sự trợ giúp của trận pháp.

Nền đá cấm chế đặt Lôi Hải Thần châu này cũng cứng khỏe hơn so với nền đá cấm chế mũi tên kia, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ nền đá cấm chế này có phải vì có người đã từng tấn công, vì không phá vỡ được, nên mới vẫn ở chỗ này.

Tử Đao bổ ra từng đường Thần thông hồng tím, cho dù là trận kỳ phá giải cũng được Diệp Mặc rải từng cái từng cái ra ngoài.

Nửa ngày sau, bên ngoài cấm chế trên nền đá ngọc này đã bị trận kỳ phá giải của Diệp Mặc phá đi một lớp ngoài xung quanh đó.

Diệp Mặc biết rõ nếu như bây giờ hắn tĩnh tâm lại từ từ thôi diễn trận pháp cấm chế này, cuối cùng hắn chẳng những có thể phá được trận pháp cấm chế này, hơn nữa hắn còn nâng cao trình độ trận pháp của mình nữa. Cứng rắn tấn công như hắn bây giờ, mặc dù cũng có lợi để mình nâng cao trình độ trận pháp, nhưng hoàn toàn không so được với tĩnh tâm lại mà từ từ thôi diễn.

Nhưng Diệp Mặc cũng không có tâm trạng để từ từ thôi diễn, hắn cảm thấy mình phá giải cấm chế trên nền đá này càng về sau, hắn lại cảm thấy sức lôi kéo kia lại càng mạnh hơn.

Diệp Mặc nghi ngờ một khi mình tĩnh tâm lại từ từ thôi diễn, hắn nhanh chóng sẽ bị Lôi Sát Thần điện này truyền tống ra ngoài. Khó khăn lắm hắn mới nhìn thấy mười hai viên Lôi Hải Thần châu cuối cùng, làm sao có thể cứ như vậy mà bị truyền tống ra ngoài được?


Lại một vết nứt nữa, lần này Liệt ngân thần thông cũng đã tụ lại những sát cơ lôi hồ xung quanh, một đường đao màu tím đập lên cấm chế đã bị tàn phá, cấm chế này lập tức nứt ra, phát ra tiếng nổ trầm đục.

Răng rắc…

Cấm chế bị Diệp Mặc phá vỡ, mười hai viên châu có màu lôi quang nhàn nhạt lượn quanh xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc cảm thấy mười hai viên Lôi Hải Thần châu này so với lôi châu lúc trước hắn lấy được cũng có chút khác biệt, nhưng hắn cũng không để ý nhiều. Thậm chí đến tâm trạng kiểm tra cũng không có, trực tiếp ném mười hai viên lôi châu vào trong Thế giới trang vàng.

Ùng ùng…

Từng đợt âm thanh giống như cổ động sự phong kín đè ép bên người Diệp Mặc, sức kéo cực mạnh khiến Diệp Mặc không thể nào đứng nguyên tại chỗ, trực tiếp bị sức kéo đáng sợ này truyền ra ngoài.



Diệp Mặc cảm giác từng trận choáng váng trong đầu mình, đợi đến lúc hắn tỉnh lại, lại phát hiện ra mình đang đứng bên bờ sông Thanh Vi Minh Giang, nơi này chính là chỗ lúc trước hắn tiến vào trong Thanh Vi Minh Giang.

Lúc này Diệp Mặc cũng không kịp kiểm tra Lôi Hải Thần châu trong Thế giới trang vàng, lại lần nữa phóng Tiên thuyền ra, xông vào trong Thanh Vi Minh Giang. Thứ tốt trong Lôi Sát Thần điện hắn bình thường ít thấy, bây giờ hắn chỉ lấy được ba loại, cứ như vậy mà rời đi thì hắn làm sao can tâm?

Đường đi lúc trước bị Diệp Mặc phá giải cũng biến mất hoàn toàn, Diệp Mặc lần này cũng không tiếp tục luyện hóa lệ sát chi khí trong này để mở đường đi, mà lại trực tiếp điều khiển Tiên thuyền xông về phía Lôi Sát Thần điện.

Vì tốc độ của Diệp Mặc cực nhanh, chỉ trong nửa ngày, hắn đã lại lần nữa đến cái lốc xoáy kia. Lối vào lốc xoáy hình tròn vẫn ở đó, Diệp Mặc thở phào, không nghĩ ngợi gì, liền xông vào trong lốc xoáy đó, hắn muốn đến Lôi Sát Thần điện lần thứ hai để tìm đồ.

Lại khiến cho Diệp Mặc cực kì thất vọng chính là, hắn vừa mới xông vào miệng lốc xoáy này, liền bị một sức mạnh đẩy ra ngoài. Lốc xóa này không ngờ vẫn nhớ hắn đã từng vào, không cho phép hắn vào lần thứ hai.


Diệp Mặc bị miệng lốc xoáy này đánh văng ra ngoài, rơi xuống dòng sông Minh Giang. Dưới sự gặm nhấm của nước sông mang theo lệ sát chi khí và sát ý đáng sợ này, Diệp Mặc lập tức hiểu ra. Lôi Sát Thần điện nếu như không phải chỉ có thể vào được một lần, thì sau khi tiến vào lần thứ nhất rồi, cần phải qua một thời gian dài mới có thể tiến vào nữa. Hoặc là nếu như người chưa lấy được thứ gì trong Lôi Sát Thần điện mới có thể tiến vào lần thứ hai.

Lúc trước Diệp Mặc còn cho rằng Lôi Sát Thần điện là do một đại năng đánh ra một cái tát tạo thành Thanh Vi Minh Giang để lại, bây giờ hắn cũng đã vỡ lẽ. Lôi Sát Thần điện có tính quy luật mạnh như này tuyệt đối không thể nào do người đó để lại, người đó đến Tiên giới cũng có thể hủy diệt, làm sao có thể vì Tiên giới mà đẻ lại Lôi Sát Thần điện cường đại như này? Hơn nữa Lôi Sát Thần điện hình như chính là vì khuyến khích người ta tăng cao tu vi của mình, nên mới có nhiều bảo vật như vậy.

Đại năng tạo ra Thanh Vi Minh Giang kia vốn dĩ không phải người của Tiên giới, lão làm gì có thể có lòng tốt như vậy được?

Chẳng trách nơi này có nhiều thứ tốt như vậy, số Tiên đế kia cũng không tiếp tục tổ đội, không ngờ cũng có hạn chế này. Diệp Mặc hạ quyết tâm, đợi khi tu vi của mình cao rồi, lại đến đây thử xem, thứ tốt trong Lôi Sát Thần điện này quả thực quá nhiều.

Diệp Mặc bị lệ sát chi khí trong Minh Giang vây quanh, nước sông ăn mòn toàn thân khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Đang lúc Diệp Mặc muốn xông lên khỏi Minh Giang, thì một bóng dáng nhanh như tia chớp liền xông về phía hắn.

Đây là Minh Ô Sa, Diệp Mặc ngay lập tức nhìn rõ, đường đao của Tử Đao cũng được phóng ra, một vệt máu xen lẫn vào nước sông của Minh Giang.

Mặc dù một đao có thể giết chết được Minh Ô Sa, nhưng Diệp Mặc cũng bị lực đẩy cực mạnh của con Minh Ô Sa này đẩy xa mấy chục mét.

Một viên đá tròn màu trắng sáng xuất hiện trước mặt Diệp Mặc, Diệp Mặc giơ tay chộp lấy viên đá tròn đó, sát ý và sát khí thô bạo cực mạnh trong đó trong nháy mắt liền xông vào thức hải và thân thể của Diệp Mặc.

Đây là Uẩn sát thạch, hơn nữa còn là Uẩn sát thạch màu trắng. Diệp Mặc nhớ đến mình cũng đã có phương pháp chưng cất rượu Đỗ Nương, nhưng lại không có Uẩn sát thạch, liền dứt khoát không rời đi, quyết định trực tiếp lặn xuống đáy sông, bắt đầu tìm kiếm Uẩn sát thạch. nguồn.

Nơi mà Diệp Mặc đang đứng là trong lòng sông của Thanh Vi Minh Giang, lại là nơi lệ sát chi khí tuần hoàn, nơi này là nơi dễ dàng hình thành các loại Uẩn sát thạch nhất. Diệp Mặc chẳng những tìm được lượng lớn Uẩn sát thạch màu xanh và màu trắng, cho dù Uẩn sát thạch màu đen hắn cũng tìm được một đống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui