Khai Nỉ còn chưa kịp nói ra Diệp Mặc là Tiên thần thể, một cái bóng đã xông vào y.
Lại là kẻ kia, Vô Ảnh vừa ra tới, Khai Nỉ liền nhận ra, lúc trước chính là Vô Ảnh bức y đến cái thế giới xanh mờ ảo này. Y đối với Vô Ảnh hận ý không thể ít hơn so với hận Diệp Mặc.
Chỉ là Vô Ảnh tốc độ quá nhanh, y vừa mới kịp phản ứng, miệng Vô Ảnh đã mở lớn ra cắn tới. Khai Nỉ tuy đã làm Diệp Mặc bị thương nặng, nhưng chính bản thân y không phải là không phải trả giá nhiều, trong chớp nhoáng này, Vô Ảnh vậy mà một ngụm nuốt luôn Khai Nỉ vào.
- Ngu ngốc, mau nhổ ra...
Diệp Mặc trông thấy Vô Ảnh ngay cả Khai Nỉ mà cũng dám nuốt chửng, lập tức vội vàng nói. Khai Nỉ là Thánh đế, tuy Tiên Nguyên bị hao tổn, nhưng nguyên thần của y cực kỳ hùng mạnh, trừ phi Vô Ảnh đã là Tiên thao rồi, bây giờ Vô Ảnh nuốt Khai Nỉ vào quả thực là muốn chết. Chuyện này hoàn toàn không giống với Yêu Đan cấp chín và Đế Đạo Tinh đã không còn năng lực phản kháng.
Vô Ảnh sau khi nuốt Khai Nỉ vào, cũng cảm giác không đúng, căn bản là không đợi Diệp Mặc nói, trực tiếp một miệng phun ra.
Khai Nỉ chỉ trong chớp mắt bị Vô Ảnh nuốt vào, lại bị Vô Ảnh phun ra.
Mà trong chớp mắt, Vô Ảnh cũng đã trọng thương. Nhưng Khai Nỉ bị Vô Ảnh cắn nuốt một lần cũng có vẻ hơi suy nhược, chẳng những khắp nơi trên người đều là dịch tiêu hóa dạ dày của Vô Ảnh, hơn nữa Tiên Nguyên cũng có chút hỗn loạn. Diệp Mặc căn bản không chờ Khai Nỉ động thủ, Tử Đao đã phóng ra.
Tử Đao bổ ra, Liệt ngân
Không gian đẫm máu còn đang kích động, lập tức bị một đao kia của Diệp Mặc áp sát tới. Không gian vô tận, kể cả hư không chung quanh toàn bộ đều ngưng tụ lại một chỗ, dần dần ép lại thành một lưỡi đao, lưỡi đao này rơi xuống dọc theo ấn đường của Khai Nỉ, không có nửa phần chậm chạp.
Sự lợi hại của một chiêu này Khai Nỉ đã sớm được chứng kiến, lúc này Tiên Nguyên cùng thần thức của Diệp Mặc mặc dù đã tổn hại lớn, nhưng Khai Nỉ lại không dám chủ quan chút nào, Huyết mâu đã ầm ầm mà ra.
Két...
Cho dù là không có sông máu cuốn ngược. Trong tiếng rít mạnh mẽ kia, không gian chung quanh cũng một lần nữa bị lật tung lên, giống như núi lửa bộc phát, toàn bộ bề mặt hoàn toàn biến thành một mảnh hư vô. Khe nứt khổng lồ xuất hiện giữa Diệp Mặc và Khai Nỉ, khe nứt to lớn trên mặt đất vươn ra xa mấy chục dặm. Mà Khai Nỉ bị một đao kia của Diệp Mặc trực tiếp đánh bay ra cách xa mấy chục dặm, ấn đường xuất hiện một lỗ máu, máu tươi trong nháy mắt ào ạt chảy ra.
Diệp Mặc tuy dật lùi không nhiều lắm, lại âm thầm thở dài. Tiên Nguyên cùng thần thức của hắn bởi vì không lâu trước đó đã liên tục thi triển chín lần Hư không, đã trở nên cực độ thiếu thốn. Một đao kia, cũng chỉ là thi triển ra được hình dạng của nó, mà chẳng có chút thần thế nào. Bằng không, chỉ một đao này, có thể thừa sức giết Khai Nỉ.
Khai Nỉ thoạt nhìn bị đánh bay ra cách xa mấy chục dặm, nhưng trên thực tế phần lớn chuyện này là y cố ý.
Quả nhiên trong nháy mắt khi Khai Nỉ dừng lại, lỗ máu trên ấn đường của y cũng đã khôi phục. Đồng thời Huyết mâu kia lại uốn lượn trong hư không.
Diệp Mặc sắc mặt lạnh lẽo, hắn không biết Khai Nỉ có thể tiếp tục thi triển Huyết Hà Cửu Lạc một lần nữa hay không, nếu như Khai Nỉ lại thi triển Huyết Hà Cửu Lạc một lần nữa, hắn tuyệt đối không cách nào liên tục thi triển chín quyền Hư không một lần nữa.
Nhưng hắn tin tưởng Khai Nỉ không có thực lực lớn như vậy, nếu như Khai Nỉ thật sự có thực lực lớn như vậy, thì hắn chỉ còn cách trốn.
- Ngươi quả nhiên đã gặp cơ duyên, không ngờ ở trong này đã thăng cấp đến Tiên thần thể.
Lần này Khai Nỉ không lập tức công kích Diệp Mặc, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mặc nói một câu.
Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, y lại nói:
- Nhưng cho dù là ngươi có cơ duyên thêm nữa, hôm nay cũng đừng mong thoát khỏi tay ta.
Khai Nỉ nói xong, Huyết mâu trong tay lại bắt đầu xoay vòng. Trong nháy mắt liền hóa thành vô số Huyết Ảnh ngưng tụ trong hư không.
- Huyết Hà...
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn không ngờ Khai Nỉ thật sự còn có thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc, nếu một khi Khai Nỉ lại thi triển Huyết Hà Cửu Lạc, hắn căn bản là chạy không thoát. Cơ hội duy nhất chính là đào tẩu ngay lúc này. Nhưng Diệp Mặc lại không cam lòng, hắn rất hoài nghi Khai Nỉ chỉ là đang phô trương thanh thế. Khai Nỉ lúc này tối đa cũng chỉ là tu vi Tiên vương trung kỳ. Cho dù mạnh hơn một chút so với hắn, cũng không quá Tiên vương hậu kỳ.
Một Tiên vương hậu kỳ có thể liên tục hai lần thi triển loại thần thông Huyết Hà Cửu Lạc này, thật sự là quá mức dũng mãnh rồi.
Tiếng nổ của sông máu trong hư không truyền đến, Diệp Mặc nắm chặt Tử Đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khai Nỉ. Hắn cũng không tin Khai Nỉ thật sự có thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc, nếu như y thật sự có thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc, vậy hắn lập tức đi đời.
Ba dòng sông máu khổng lồ treo trong không trung, lại không rơi xuống. Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, Khai Nỉ quả nhiên không thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc nữa, ba dòng sông máu, hắn không cần phải sợ.
Nhưng Diệp Mặc cũng không tiến lên công kích Khai Nỉ, Khai Nỉ không công kích hắn, hiển nhiên là cảm giác được có người đi tới, mà Diệp Mặc lại cũng cảm giác được có người đang tới.
Người nọ còn chưa tiếp cận chỗ này, Diệp Mặc đã nhận ra người tới chính là Nghiêm Cửu Thiên.
- Quả nhiên ở đâu cũng có thể trông thấy ngươi.
Nghiêm Cửu Thiên sau khi trông thấy Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, căn bản không chút suy nghĩ, sương mù trong tay đã biến ảo khôn lường phóng ra, trong chớp mắt thì biến hóa thành lưới sương mù khổng lồ. Không gian mà lưới sương mù này cuốn lên không hề nhỏ hơn chút nào so với phạm vi sông máu của Khai Nỉ, nhưng lại kín kẽ hơn.
- Nghiêm Vô Đạo, bây giờ ngươi nên liên kết với ta giết tên Khai Nỉ này mới phải, y là tới để cướp đoạt trận bàn thời gian của ta đấy.lấy ở t..r.u.y.ệ.n.y,y Một khi ngươi giết ta, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, y là Thánh đế đoạt xá...
Diệp Mặc không chút nào kinh hãi nhìn chằm chằm Nghiêm Cửu Thiên lạnh giọng nói, sương mù của Nghiêm Vô Đạo này hắn đã giao thủ qua nhiều lần, ngược lại cũng không lo lắng.
Đương nhiên nếu như Nghiêm Cửu Thiên không muốn đối phó Khai Nỉ, Diệp Mặc liền quyết định rời đi, chờ tu vi của hắn khôi phục lại sẽ đến giết từng tên một.
- Khai Nỉ? Ngươi là Thánh đế Khai Nỉ?
Nghiêm Cửu Thiên không phải không có kiến thức như Diệp Mặc, gã nghe được tên Khai Nỉ thì lập tức kinh ngạc nói.
Khai Nỉ lạnh lùng nói:
- Xem ra Bổn đế vẫn còn mấy phần tiếng tăm, Bổn đế còn tưởng rằng đã qua nhiều năm như vậy, mấy tên nhãi ranh cũng không coi Bổn đế ra gì.
Nói xong Khai Nỉ khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Mặc, trong mắt một Thánh đế như y, Diệp Mặc chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Còn hiện tại y vẫn chưa giết Diệp Mặc, đó là bởi vì tu vi của y còn chưa hoàn toàn khôi phục. Những năm này y vì gượng ép nâng cao thực lực, đã vi phạm nguyên tắc đoạt xá rồi.
Cho nên y sớm đã muốn giết Diệp Mặc, sau đó một lần nữa bế quan dung hợp thân xác của mình với Nguyên Thần. Đáng tiếc là, trước khi y gặp phải Diệp Mặc đã từng đại chiến một trận, tạo thành kết quả y không thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc hai lần, nếu không Diệp Mặc chắc chắn phải chết.
Diệp Mặc lại không biết Khai Nỉ thật sự là có thể thi triển Huyết Hà Cửu Lạc hai lần, còn bây giờ thì không thể thi triển, mà là vì trước khi Khai Nỉ gặp phải hắn, y đã đại chiến một trận rồi.
Diệp Mặc trong lòng bây giờ rất là không bình tĩnh, hắn cũng đã mơ hồ biết Khai Nỉ là Nguyên Thần của Thánh đế, bây giờ Khai Nỉ và Nghiêm Cửu Thiên đồng thời nói ra, chuyện này đã rõ ràng rồi, lý do Khai Nỉ trở thành Nguyên Thần Thể nhất định là bởi vì đại chiến với Thánh đế còn lại Chân Thánh Đế. Nếu không, thế giới này còn có ai có thể làm Khai Nỉ trọng thương?
Chân Thánh Đế dưới sự vây công của nhiều Thánh đế như vậy, còn liên tiếp giết mấy người, cho thấy Chân Thánh Đế vô cùng lợi hại. Trên thực tế lúc trước Diệp Mặc cũng chỉ có khái niệm là Chân Thánh Đế vô cùng lợi hại mà thôi, hiện tại hắn đã nhìn thấy Khai Nỉ, thế mới biết Chân Thánh Đế lợi hại đến mức nào.
Bây giờ tu vi của Khai Nỉ và hắn cũng gần tương tự, vậy mà căn bản là không sợ hắn, vậy Chân Thánh Đế có thể giết mấy Thánh đế giống như Khai Nỉ liên kết lại, sẽ đáng sợ tới mức nào?
- Hừ...
Nghiêm Cửu Thiên hừ một tiếng, căn bản là không nói lời nào, lưới sương mù trong tay đã trực tiếp bao trùm về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết hôm nay không thể yên lành rồi, nếu như chỉ có mình Khai Nỉ, Diệp Mặc còn tự tin có thể giết được y, nhưng bây giờ thêm Nghiêm Cửu Thiên nữa, Diệp Mặc quyết định chạy trước rồi nói sau.
Gần như là trong nháy mắt khi lĩnh vực tiên vương của Nghiêm Cửu Thiên mở rộng ra, lĩnh vực tiên vương và thần thức đao của Diệp Mặc đã bổ ra. Theo vài tiếng nhỏ không thể nghe thấy khẽ vang lên, thân hình của Diệp Mặc mờ ảo, chỉ trong một chớp nháy liền đã biến mất không thấy gì nữa.
Lưới sương mù cực lớn của Nghiêm Cửu Thiên rõ ràng là bao phủ về phía Diệp Mặc, nhưng trong nháy mắt khi rơi xuống thì lại chụp vào Khai Nỉ.
Gã và Diệp Mặc cũng không phải lần đầu tiên đánh nhau, đối với Diệp Mặc, gã đã quá hiểu rồi. Gã biết cho dù là hôm nay mình dốc toàn lực ra tay, cũng không thể nào giết được Diệp Mặc, thậm chí không cách nào giữ đối phương lại. Cũng như Diệp Mặc hiểu gã vậy, nếu như Diệp Mặc dễ bị giết như vậy, gã cũng không phải bảo mình kiêng kỵ Diệp Mặc rồi.
Ngược lại Khai Nỉ này thì gã rất rõ ràng, đây là một Thánh đế từ thời viễn cổ, bây giờ lại đoạt xá, hơn nữa còn biết trên người Diệp Mặc có trận bàn thời gian, hôm nay gã nhất định phải thừa cơ giết chết một người. Giết không được Diệp Mặc gian xảo như quỷ, nhưng lại có thể thừa dịp tên Khai Nỉ này không chú ý, trước hết giết Khai Nỉ đã.
Đối với Nghiêm Cửu Thiên mà nói, đừng nói bí mật trận bàn thời gian, ngay cả một Thánh đế bị giết, lợi ích trên người y cũng đủ cho gã hưởng dụng không hết rồi.
Uỳnh, uỳnh, uỳnh...
Ba dòng sông máu rơi xuống, rắn chắc kiên cố va chạm vào lưới sương mù của Nghiêm Cửu Thiên, lập tức huyết quang bốn phía. Mà trong nháy mắt này lưới sương mù của Nghiêm Cửu Thiên rõ ràng đã trói chặt ba dòng sông máu của Khai Nỉ.
Khai Nỉ vậy mà cũng suy nghĩ giống như Nghiêm Cửu Thiên, y cũng rất hiểu Diệp Mặc. Tuy trong miệng y đối với Diệp Mặc rất là khinh thường, nhưng bản lãnh của Diệp Mặc y lại rất rành mạch. Nếu như Diệp Mặc dễ dàng bị Nghiêm Cửu Thiên giết như vậy, thì hắn cũng không thể sống trong cái không gian xanh mờ ảo này tới ngày nay.
Bây giờ Nghiêm Cửu Thiên cũng đã biết về trận bàn thời gian, hơn nữa thoạt nhìn trên người gã hình như cũng không ít thứ tốt, đối với Khai Nỉ mà nói, trước hết giết Nghiêm Cửu Thiên cũng giống như vậy. Lúc Nghiêm Cửu Thiên giết Diệp Mặc, chính là lúc y giết Nghiêm Cửu Thiên.
Chính vì hai người suy nghĩ giống nhau, lúc này pháp bảo của hai người mới va chạm vào nhau trên không trung, lại khơi dậy gợn sóng không gian đầy trời.
Chỉ giao thủ một chiêu, Khai Nỉ đã biết Nghiêm Cửu Thiên này vậy mà cũng không kém là bao so với Diệp Mặc, tình trạng hiện giờ của y tuyệt đối không thể giết được đối phương.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Khai Nỉ càng không ham chiến chút nào đều. Huyết sắc trường mâu xoắn một phát, ba dòng sông máu lập tức nổ tung ra, mà trong chớp nhoáng này Khai Nỉ liền xoay người, đồng thời thân hình trở nên mờ nhạt.
Nghiêm Cửu Thiên trông thấy sông máu nổ tung trong lưới sương mù, đồng thời Khai Nỉ cũng sắp biến mất, lưới sương mù trong tay chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cây thương mảnh bằng sương mù. Cây thương mỏng trong nháy mắt liền xuyên qua bóng dáng đang trở nên mờ nhạt kia, mang theo một vệt máu. Mà Khai Nỉ sau khi để lại một vệt máu này, cũng giống như Diệp Mặc biến mất không còn dấu vết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...