Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Rầm rầm…

Từng tiếng nổ mạnh vang lên, những Đại La Tiên kia còn chưa hoàn toàn tiến vào Tiểu Thiên Vực, thì cái khe hở vừa rồi bị mười người Đại Tiên Đế phá vỡ ra đang bắt đầu thu nhỏ lại, dường như lúc nào cũng có thể khép lại.

Từng đường sấm sét Hư không đánh xuống, vài tên Đại La Tiên rơi lại phía sau căn bản là không có cả năng lực để chống đỡ, lập tức đã bị sấm sét Hư không đánh thành tro bụi.

- Tranh thủ thời gian bỏ qua đại trận, đây là Thiên Cấm Lôi Kích đấy. Chúng ta cưỡng ép mở ra giao diện ẩn nấp Thiên Vực còn lại khiến cho tài nguyên cao cấp lộ ra ngoài, tạo thành Thiên Cấm Lôi Kích. Nếu như cứ tiếp tục nữa, thì sẽ có thêm nhiều người bị sét đánh chết. Một tên Tiên Đế lớn tiếng kêu lên.

Kỳ thật không cần tên Tiên Đế này hô lên, thì những Tiên Đế còn lại cũng đã biết rồi. Đối mặt với uy lực của Thiên Cấm Lôi Kích, thì những Đại La Tiên kia căn bản là không có chút năng lực chống đỡ nào. Lúc này mười tên Tiên Đế liền triệt tiêu Tiên nguyên lực của mình, cái khe hở kia lập tức thu hẹp lại.

Khe hở vừa thu lại, thì tài nguyên cũng lần nữa bị khép lại. Cảm giác về Thiên đạo không thấy đâu nữa, Lôi Kích cũng lập tức biến mất hoàn toàn.



Hơn một ngàn tên Đại La Tiên lâm vào trong sương mù vô tận, thần thức căn bản là không có cách nào phóng ra ngoài, càng không xác định được bất kỳ một cái phương hướng nào. Việc này kém xa với tưởng tượng của họ. Trong tưởng tượng của họ, khi họ tiến vào cái khe hở kia, thì sẽ được đặt chân lên một vùng đất mới, khắp nơi trên mặt đất là Tiên tuyền, Tiên linh thảo, Tiên linh vật.

Nhưng sau khi bọn họ tiến vào được thời gian một nén nhang, thì sương mù mờ ảo vẫn quay cuồng, không có cách nào mở rộng thần thức ra cả. Thình thoảng còn có vài đạo không gian loạn lưu bất chợt truyền đến. Nhưng đạo Không gian loạn lưu này còn vô cùng lợi hại nữa, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị cuốn đi, căn bản là không biết sẽ trôi nổi tới nơi nào.

Từ những ảnh hưởng truyền tới Tiên linh căn, thì những Đại La Tiên cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức nuốt xuống một viên 'Phi tuyết đan'.

Cho dù như thế, nhưng vẫn không có ai nguyện ý bóp nát ngọc bài truyền tống để thoát ra ngoài cả. Những Đại La Tiên này đều chỉ nắm chắc ngọc bài truyền tống trong tay. Trừ phi tới thời điểm tất phải chết, nếu không thì sẽ không có ai muốn mất đi cơ hội lần này.

Diệp Mặc không biết thời điểm hiện tại đã tiến vào Tiểu Thiên Vực hay không, cho nên thần trí của hắn vẫn không hề dám đưa ra ngoài.


Mịch Vân đương nhiên không biết Diệp Mặc đã ẩn nấptrong ngọc bài của cô, lúc này cô chỉ giống như những người khác, cũng đang quay cuồng trong mảnh hư không tràn ngập bụi sương mù này, đồng thời giữ chắc lấy ngọc bài của mình để tùy thời đều có thể bóp nát ngọc bài mà thoát thân.

Nhưng mảnh hư không này dường như là không hề có điểm cuối, sau hai canh giờ, thì cô vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai ở xung quanh cả. Lúc này cô vẫn không ngừng lòng vòng quanh mảnh hư không này.

Diệp Mặc xem chừng đã đến thời điểm cần phải tiến vào hư không rồi, cho nên thần thức của hắn lập tức mở rộng ra ngoài dò xét.

Từng mảnh bụi sương mù quay cuồng trong hư không xuất hiện trong thần thức của hắn, cho dù là hắn có thần thức đao, thì cũng không thể nào đem thần thức của mình mở rộng ra thêm nữa.

Lúc này Diệp Mặc sao lại không biết hắn không còn nằm trong diện giám sát của Tiên Đế chứ, cho nên trước tiên hắn liền không do dự 'Thuấn di' mà ra, biến mất khỏi mảnh hư không sương mù này.

Thanh Mịch Vân nhíu mày một cái, cô dường như cảm giác được chung quanh mình có chút không gian dao động, nhưng khi cô dùng thần thức của mình để điều tra thì lại không thấy gì cả.



Diệp Mặc thở ra. Cuối cùng đã tiến vào Tiểu Thiên Vực rồi. Tâm ý của hắn lúc này lập tức biến hóa, khiến cho mặt nạ trên mặt hắn lúc này đã biến thành khuôn mặt của một người đàn ông trung niên.

Dưới bụi sương mù, Diệp Mặc lập tức cảm giác được Tiên nguyên của mình trở nên trì trệ, sau một khắc thì hắn lập tức biết đây là do tiên linh căn của hắn niết hóa cho nên hắn lập tức nuốt xuống một viên 'Phi tuyết đan', đồng thời đẩy nhanh tốc độ của mình.

Từng đạo hư không loạn lưu đánh lên trên người của hắn, nhưng Diệp Mặc giống như là không hề cảm giác được. Hắn vốn quanh năm tu luyện luyện thể trong hư không, hơn nữa hiện giờ đã là Tiên linh thể rồi, cho nên những đạo hư không loạn lưu có thể cuốn bay một Đại La Tiên bình thường này khi đánh lên trên người của hắn tối đa cũng chỉ tạo ra mấy vệt đỏ ngoài da mà thôi.

Chờ tới khi hắn ổn định lại, thì thần thức đao của hắn lập tức được phóng ra. Thần thức của người khác hoàn toàn không có cách nào mở rộng ra xung quanh tầm trăm mét, còn hắn thì đã có thể phá vỡ được lớp lớp vòng vây, vượt ra ngoài phạm vi ngàn mét, thậm chí còn kéo dài tới tận chính giữa rồi.

Rất nhanh Diệp Mặc đã xác định được phương hướng mình cần phải đi, đồng thời đẩy nhanh tốc độ lên. Chỉ sau một giờ, Diệp Mặc đã hoàn toàn thoát được khỏi mảnh hư không tràn ngập bụi sương mù kia, nhìn thấy từng tầng khí quyển.


Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng thấy mấy tên Đại La Tiên khác xuất hiện phía trên tầng khí quyển. Lúc này thần thức của hắn đã hoàn toàn có thể mở rộng ra ngoài, cho nên hắn cùng với những tên Đại La Tiên còn lại đều giống nhau, dùng tốc độ nhanh nhất mà xuyên qua tầng khí quyển, muốn mau chóng hạ xuống mặt đất của Tiểu Thiên Vực.

Một luồng Tiên linh khí nồng đậm tới tận cùng tràn tới khiến Diệp Mặc hít vào một hơi thật dài. Đây mới là nơi tốt thật sự.

Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thấy một tia khí tức không rõ ràng xâm nhập vào thân thể. Tia khí tức kia dường như đều có tác dụng ăn mòn đối với Tiên linh căn và Tiên nguyên, nhưng một tia khí tức đó lập tức bị 'Phi tuyết đan' của Diệp Mặc hòa tan đi. Diệp Mặc đoán rằng, những khí tức này chính là 'Hội linh ma khí' rồi.

Diệp Mặc nghĩ rằng hắn là người đầu tiên tiến vào Tiểu Thiên Vực, nhưng hắn vừa nghĩ tới đây thì đã có một đạo thân ảnh xuất hiện cách hắn không xa.

Diệp Mặc vừa nhìn thì đã nhận ra, đó chính là Nghiêm Cửu Thiên.

Nghiêm Cửu Thiên ngược lại lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Mặc, không biết có phải là y không nhận ra Diệp Mặc hay không, mà lần này lại không hề gây sự với Diệp Mặc mà lập tức động thân biến mất không thấy bóng dáng nữa.

Thứ tốt trong Tiểu Thiên Vực quá nhiều, không có ai muốn lãng phí thời gian vô ích ở chỗ này cả, cho nên Diệp Mặc lập tức chọn hướng ngược lại với Nghiêm Cửu Thiên mà rời đi.

Hắn không sợ Nghiêm Cửu Thiên, nhưng nếu có thời gian đấu đá với Nghiêm Cửu Thiên ở trong Tiểu Thiên Vực này, thì không bằng đem cái thời gian đó tập trung vào việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện thì hơn.

Chỉ trong thời gian nửa nén hương, thì Diệp Mặc đã tìm được một khu vực Tiên linh thảo cấp bẩy. Trước mặt hắn lúc này toàn là Tiên linh thảo cấp bảy, hơn nữa còn là Tiên linh thảo đã lâu năm, chất lượng cực kỳ cao.

Lúc này Diệp Mặc đâu còn suy nghĩ gì nữa, mà hắn căn bản là cũng không đi thu thập những gốc Tiên linh thảo này, mà là di dời cả một vùng Tiên linh thảo này vào trong Thế giới trang vàng.

Diệp Mặc càng tiến sâu vào trong, thì trong lòng càng kinh hỉ. Chuyến đi này quả thật là quá đáng giá, thật giống với những gì trong tưởng tượng của hắn. Các loại Tiên linh thảo cấp năm tới cấp bẩy chất thành đống, thậm chí còn có cả một ít Tiên linh thảo cấp tám nữa. Có chút tiếc nuối là không có gốc Tiên linh thảo cấp chín nào, cả Hỗn độn chi vật trong truyền thuyết cũng không có.


Hết cả một ngày, thì Tiên Dược Viên của Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng đã mở rộng ra thành một vườn thảo dược rộng tới vài dặm. Tuy Tiên linh thảo cao cấp không nhiều lắm, nhưng các loại Tiên linh thảo bình thường thì lại có số lượng rất lớn.

Càng khiến cho Diệp Mặc vui mừng chính là ở chỗ này ngoài 'Hội linh ma khí' ra, thì căn bản cũng không có con Tiên yêu thú nào, cũng không có gì nguy hiểm cả.

Từ phía xa truyền tới từng đạo không gian dao động. Lúc này Diệp Mặc biết rõ đó chính là những Đại La Tiên còn lại đã đi xuyên qua tầng khí quyển của Tiểu Thiên Vực, xuất hiện ở Tiểu Thiên Vực này.

Mảnh Tiểu Thiên Vực này rộng lớn vô cùng, mà số lượng người tiến vào cũng không nhiều, cho nên căn bản là không có người nào làm ra hành động cướp đoạt tài nguyên cả.

Khi mà Diệp Mặc muốn tiếp tục tiến vào sâu hơn để tìm kiếm Tiên linh vật, thì hắn bỗng nhiên lại cảm giác được Thế giới trang vàng của mình có gì đó không ổn. Ngay lập tức, Diệp Mặc đã nhìn thấy được vườn dược liệu mình vừa mới ném vào trong Tiên Dược Viên lúc này đã bị tàn phá tới mức tiêu điều rồi.

Một con dã thú giống như Long Mã (mình rồng đầu ngựa) đang đứng trong Tiên Dược Viên mà cắn nuốt Tiên linh thảo. Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc nhất chính là con Long Mã này toàn thân đen kịt, trên lưng là một cặp cánh mầu vàng kim. Chỉ là cái đầu ngựa của nó căn bản cũng không phải là đầu ngựa, mà giống với đầu một con Giao Long hơn. Khi nó đang ăn uống một cách thích thú, thì cặp cánh kia không ngừng giang rộng ra.

Diệp Mặc giận dữ, hắn căn bản là không biết từ khi nào trong Thế giới trang vàng của hắn xuất hiện loại Tiên yêu thú quái dị này. Vẫn còn may là hắn phát hiện ra sớm, nếu như chậm tý nữa, thì không biết 'Khổ Trúc' và 'Hỗn độn thụ' của hắn liệu có bị con súc sinh kia xơi nốt không nữa?

Nếu như 'Khổ Trúc' và 'Hỗn độn thụ' bị hủy, thì hắn thật là muốn khóc cũng không được. Cho nên lúc này hắn đâu còn nhớ tới việc đang ở bên ngoài nữa, trực tiếp tiến vào trong Thế giới trang vàng đánh ra một quyền.

Ầm…

Một quyền này của Diệp Mặc trong Thế giới hỗn độn không chỉ cường hãn hơn bên ngoài gấp mười lần. Một quyền này vừa đánh ra, thì sát cơ vô tận liền tụ họp tới, trong nháy mắt tạo thành một đạo lốc xoáy sát thế.

- Diệp đại ca, đừng động thủ, em là 'Vô ảnh'…

Khiến cho Diệp Mặc càng thêm kinh hãi chính là trong miệng cái con ngựa quái dị có đôi cánh màu vàng kim này còn phát ra tiếng người nữa. Cũng may là Diệp Mặc nghe được rõ lời nó nói, cho nên lập tức thu lại nắm đấm nhìn về phía 'Khổ Trúc'.

Cái kén khổng lồ phía dưới 'Khổ Trúc' lúc này đã sớm biến mất rồi, cho nên Diệp Mặc lập tức hiểu được, cái tên 'Vô ảnh' tham ăn kia đã từ một con tiểu yêu thú to bằng hạt đậu biến thành một con Long Mã to lớn có cánh hết sức quái dị rồi.

- Chuyện này rốt cuộc là sao?


Diệp Mặc nhìn Tiên Dược Viên bị hủy đến cả bẩy phần kia, thiếu chút nữa đã muốn đấm cho 'Vô ảnh' một phát.

- Diệp đại ca…

- Dừng, đừng dùng cái giọng điệu kinh tởm ấy gọi tao.

Diệp Mặc nhìn ánh mắt nịnh hót của 'Vô ảnh', thì liền hung tợn mà quát lên. Trong lòng hắn thì lúc này lại cảm thấy rất kỳ quái. Hắn biết rõ ‘Vô ảnh thao tằm’ sẽ tấn cấp, nhưng hắn chưa từng nghe nói qua ‘Vô ảnh thao tằm’ sau khi tấn cấp thì hình dáng sẽ biến đổi. Đã thế trước mặt hắn còn là loại biến đổi quá mức quái dị nữa.

“Chẳng phải là những tiểu sư muội xinh đẹp vẫn hay gọi anh là Diệp đại ca sao?”

Ánh mắt của 'Vô ảnh' lúc này tỏ vẻ rất vô tội, trong lòng lại nghĩ tới việc những mỹ nữ khác gọi Diệp Mặc là Diệp đại ca thì được, tại sao nó lại không thể gọi?

- Lão đại, sau khi em cắn nuốt 'Hoàng đế đạo tinh' thì liền biến dị, sau đó trở thành thế này. Nếu như không phải là vẫn luôn ở bên 'Khổ Trúc', còn có cả Thế giới hỗn độn nữa, thì em đã sớm hóa thành bụi phấn rồi.

'Vô ảnh' cảm giác được sự bất mãn của Diệp Mặc, thì liền nói với vẻ đáng thương.

- Biến dị sao?

Diệp Mặc nhíu mày. Hắn biết rõ một số Thần thú cao cấp sẽ có thể gặp phải tình huống biến dị, cũng biết 'Vô ảnh' là một trong các loại Thần thú, nhưng chẳng lẽ loại biến dị mà 'Vô ảnh' nói chính là cái thứ động vật quái dị trước mặt hắn lúc này sao?

- Vậy bây giờ mày là đẳng cấp gì rồi?

Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi hỏi. Dựa theo lời kể của Chân Băng Du, thì sau khi ‘Vô ảnh thao tằm’ tấn cấp lần thứ hai thì sẽ gọi là Thiên Thao.

Thấy mình gọi Diệp Mặc là lão đại thì không bị quát mắng, nên 'Vô ảnh' liền thận trọng nói tiếp:

- Em bây giờ là Thiên Thao hậu kỳ. Uy lực của cái 'Hoàng đế đạo tinh' kia quá lớn, cho nên sau khi em biến dị thì cần phải có Tiên linh thảo để củng cố tu vi. Chỉ là em không dám động tới những thứ khác, cho nên khí thấy lão đại ném vào một ít Tiên linh thảo, thì liền thuận miệng ăn mấy CỌNG CỎ NON không mấy quan trọng thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui