Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

- Thật sao? Nhiều người như vậy cùng khi dễ một người? Nhai Dặc, ngươi cứ đi khiêu chiến cái tên tiểu tử tu vi thấp kém kia, ta xem chút nữa ai dám tìm ngươi khiêu chiến thì ta sẽ khiêu chiến y trước. Diệu Thành Thiên ta từ khi nào mà trở nên dễ khi dễ như vậy? Bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc đi lên khiêu chiến.

Một giọng nói đầy vẻ khinh thường vang lên, trực tiếp đem Diệp Mặc trở thành một tiểu tử tu vi thấp kém. Còn Hướng Trường Ung và Ân Hồn thì lập tức ngậm miệng.

Người này bọn họ không thể trêu vào. Đó là đệ nhất cao thủ dưới Vị Tiên - Đế Văn Thành của Diệu Thành Thiên, cũng là đệ tử của đệ nhất tông thuộc Diệu Thành Thiên, Cửu Kiền Đế tông.

Người mà Hướng Trường Ung cũng không chọc nổi, thì Ân Hồn càng không thể trêu vào, lại càng không thể nói tới mấy người Tề Bắc Thương ở bên cạnh. Chân mày của Kế Khôn nhảy lên, còn muốn nói điều gì nữa thì liền bị Diệp Mặc ngăn lại.

- Hi Nguyệt tỷ, không cần chị tới, để em là được rồi.

Trong lòng Diệp Mặc sát cơ đã thịnh. Cứ một mực ẩn nhẫn ở trên cái Tiên thuyền này cũng không phải là biện pháp. Nếu như chỉ có một mình hắn, thì hắn còn có thể dễ nói. Nhưng hiện tại hắn cũng có bạn bè ở trên Tiên thuyền này.

Nhẫn nhịn không được, thì không cần thiết phải nhẫn nhịn nữa. Công pháp thần thức đã bị tên Tiên Vương kia biết rõ rồi, cho dù là có tiếp tục ẩn nấp, thì cũng sẽ bị Hoa Như Tuyết tuyên truyền ra, như vậy còn không bằng hắn cứ dứt khoát làm việc dứt khoát luôn.

- Nhanh lên, thời gian của ta có hạn.

Diệp Mặc phi thân lên đài, sau đó bình tĩnh nhìn Nhai Dặc rồi nói.

Giọng nói của Diệp Mặc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Nhai Dặc thì lại nổi sóng. Y không thể ngờ rằng chính mình lại bị nhiều người khiêu chiến như vậy, rước chung lấy một mối thù cùng Đế Văn Thành. Hiện tại Diệp Mặc đã lên lôi đài, còn y thì lại có Đế Văn Thành trợ uy. Tuy vẫn có chút lo lắng nhưng y vẫn không do dự mà bay người lên đài.

- Nếu như bây giờ ngươi nhận thua, thì còn có một tia cơ hội. Nếu không thì đừng trách ta giết ngươi như giết một con gà…

Sau khi Nhai Dặc lên đài, thì không lập tức động thủ mà ngược lại lại nói thêm một câu.


Nếu như không có Hướng Trường Ung, Ân Hồn và Kế Khôn trợ uy cho Diệp Mặc, thì y đã sớm động thủ rồi, đâu còn rảnh rỗi mà chủ động yêu cầu Diệp Mặc nhận thua chứ.

Đế Văn Thành có chút thiếu kiên nhẫn. Y khó chịu nói với Nhai Dặc:

- Nếu đã chủ động khiêu chiến, thì hãy lấy toàn bộ thực lực ra đi. Đáng chết thì liền giết, có gì mà phải sợ.

Đã có những lời này của Đế Văn Thành, thì Nhai Dặc không còn chút gì phải lo lắng nữa. Không đợi Diệp Mặc trả lời câu hỏi của mình, thì một đạo Phương Kích mầu đen cao tới vài trượng đã được y lấy ra.

Đồng thời khi lấy ra Phương Kích, thì Nhai Dặc đã lập tức đánh ra mấy vạn đạo kích ảnh, kích phong nổi lên tứ phía, sát ý tràn ngập. Những tiên nhân đứng ở gần một chút liền lùi ra xa theo bản năng.

Diệp Mặc là một kẻ có tính cách rất dứt khoát, nếu đã quyết định không lùi bước, thì sẽ không hề nương tay. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, hơn nữa Tiên nguyên cùng thần thức của hắn cũng hơn xa Nhai Dặc. Lúc này hắn căn bản là không chờ sát thế công kích của Nhai Dặc hình thành, thì đã đánh ra một quyền rồi.

Oong…

Một quyền này gần như là Diệp Mặc đã toàn lực thi triển. Ngay cả có lưu tình thì cũng là có hạn. Sau khi đánh ra một quyền này, thì toàn bộ đài khiêu chiến rộng mấy chục dặm lập tức bị quyền phong khóa lại. Sát cơ đầy trời hoàn toàn che đậy những đạo kích ảnh còn chưa hình thành khí thế kia.

Cho dù là những tiên nhân đứng dưới lôi đài quan sát, thì cũng đều bị một quyền này khiến cho toàn thân căng thẳng, dường như là một quyền này đang đánh tới chính mình vậy. Từng đợt khí thế áp tới.

Đế Văn Thành thấy một quyền này của Diệp Mặc, thì sắc mặt lập tức đại biến. Y là đệ nhất cao thủ dưới tu vi Vị Tiên của Diệu Thành Thiên, đương nhiên là hiểu được sự lợi hại trong một quyền này của Diệp Mặc.

Xác thực mà nói, đây không phải là một quyền pháp thuật, mà là một quyền thần thông. Một quyền thần thông này đã mang sát thế tràn ra xung quanh, hơn nữa Tiên nguyên cùng uy thế bàng bạc của một quyền này căn bản là khiến người khác khó có thể chống đỡ được.


Uỳnh…

Phương Kích của Nhai Dặc còn chưa hoàn toàn được thi triển, thì đã bị quyền phong trói buộc lại, trở nên nặng nề như ngàn cân, căn bản là không thể nhúc nhích được.

Két…

Quyền phong đánh trúng vào Phương Kích, phát ra một tiếng nổ mạnh đáng sợ. Nhai Dặc biến sắc, Tiên nguyên lập tức được thiêu đốt. Một khi Phương Kích của y bị đối phương trói buộc, thì y căn bản là chỉ có thể chờ chết.

Sát cơ kinh khủng đã bị Diệp Mặc trói buộc lại, mà Nhai Dặc lúc này lại phát hiện y có muốn tránh thoát cũng đã quá muộn rồi. Từng đạo sát thế mắt thường không thấy được như lốc xoáy được quyền thế của Diệp Mặc cuốn theo, giống như một cái Niễn Bàn to lớn áp tới. Nhai Dặc lúc này cảm giác ngay cả việc hít thở của mình cũng trở nên khó khăn, cái Niễn Bàn kia giống như là đã đè chặt lên lồng ngực của y vậy.

Rầm rầm…

Lốc xoáy sát thế đem không gian xung quanh ầm ầm rung động. Đồng tử của Nhai Dặc trợn to, y lúc này đã cảm giác được khí tức của hủy diệt và tử vong.

Giờ phút này Nhai Dặc đã không thể nhịn được sự kinh hãi tột độ của mình nữa. Một quyền này là của Đại La Tiên sơ kỳ đánh ra sao? Còn là kẻ vừa bị Tiên Vương đả thương nữa sao? Như thế nào lại có một quyền thần thông đáng sợ như vậy? Y lúc này đã bắt đầu hối hận khi động thủ chiêu thứ nhất đã chọn việc chủ động công kích rồi. Đáng lẽ trước đó y phải lấy ra pháp bảo phòng ngự chứ, tại sao lại chủ động công kích trước?

- Ta nhận thua…

Nhai Dặc hoảng sợ kêu lên, nhưng y rất nhanh phát hiện âm thanh của mình đã bị sát thế của đối phương bao vây chặt lấy, căn bản là không thể thốt ra được một lời nào. Truyện.Y.Y

Ầm…


Nhai Dặc bị sát thế khủng bố của Diệp Mặc nghiền ép, phát ra một âm thanh trầm đục.

Từng tảng máu thịt văng ra tứ tung, đảo mắt một cái thì sát thế kia đã trở thành hư vô rồi. Lúc này một cây Phương Kích mầu đen bị đánh bay lên cao vài chục trượng đã rơi xuống đất, trực tiếp cắm ngập xuống đài khiêu chiến, sau đó vẫn lay động không ngừng.

Lách cách…

Một cái nhẫn trữ vật rơi xuống nền đài khiêu chiến, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

Sát thế kinh khủng đã không còn nữa, lôi đài lại lần nữa khôi phục lại sự bình ổn, mà Nhai Dặc trên lôi đài đã biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại một vũng máu cùng với cây Phương Kích đang cắm trên lôi đài.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, một mảng yên tĩnh. Cơ hồ tất cả mọi người đều khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, ngay cả hô hấp cũng bị đè nén.

Lúc này Diệp Mặc lại ngưng tụ một đạo Tiên nguyên thành cánh tay vươn ra chậm rãi nhặt lấy chiếc nhẫn trữ vật. Cảnh tượng này thật giống như người đang tản bộ dưới trời chiều, rồi lại chợt phát hiện trên đường có một cái nhẫn liền tiện tay nhặt lên vậy. Hoàn toàn bình thường và tự nhiên, không có một chút cường thế cùng sát ý nào cả.

Yên tĩnh, tất cả vẫn yên tĩnh.

Một Đại La Tiên sơ kỳ, chỉ một chiêu, hay nói đúng hơn là một quyền đã có thể giết chết một tên Đại La Tiên hậu kỳ chủ động đứng ra khiêu chiến. Tất cả mưu kế đều vô dụng, tất cả pháp bảo cũng vô dụng. Thứ hắn dùng chỉ có nắm đấm, là một quyền duy nhất đã giết chết đối thủ.

Lại một thoáng trôi qua, lúc này thì bên ngoài lôi đài mới bộc phát lên từng trận vỗ tay kinh thiên. Những tiếng vỗ tay này dường như muốn đem toàn bộ người khiêu chiến bị lật ngược.

Cả quá trình chiến đấu không chút nào đặc sắc, nhưng những người ở đây không ai lại cho rằng cuộc chiến đấu này không đủ đặc sắc. Những người ở đây đều cho rằng một quyền kinh diễm vừa rồi là thứ chưa bao giờ được thấy qua, một thần thông chưa bao giờ được chứng kiến. Đây mới thực sự là một quyền đaọ thần thông, không có nửa phần chiết khấu.

- Tuyệt…

- Quá tuyệt…

Từng trận âm thanh tán thưởng được mọi người rống lên một tiếng rung trời, nơi này là thế giới của cường giả, chỉ có cường giả mới có thể nhận được sự ủng hộ, chỉ có cường giả mới được tôn trọng. Còn kẻ thất bại chết đi thì sớm đã không còn người nào nhớ tới.


Diệp Mặc thở ra, đứng trên đài khiêu chiến ôm quyền hướng xuống phía dưới. Hắn cảm giác rằng mình không hề làm sai. Người khác đều là đâm đao thấy máu, hắn cũng không cần phải khúm núm. Tôn trọng là xây dựng ở trên thực lực, nếu như cứ một mực ẩn nhẫn thì hắn và bạn bè của hắn đều không có cách nào đạt được sự tôn trọng.

Thực lực của hắn bị bại lộ thì rất nguy hiểm, nhưng thế thì đã sao? Ít nhất hiện tại trên Tiên thuyền sẽ không có mấy người dám động vào hắn nữa. Ở trong hư không thì hắn chỉ cần cẩn thận một chút, không bị Tiên Vương chặn đường là được. Còn nếu đã đến Thanh Vi Thiên, thì trời cao mặc chim bay, nơi nào mà hắn không thể đi được chứ?

Kế Khôn nắm chặt tay, trong lòng tràn ngập sự kiêu ngạo. Cô biết rõ Diệp Mặc làm được, hôm nay quả nhiên là như vậy. Hơn nữa cô còn biết, thực lực của Diệp Mặc so với lúc đối chiến cùng tên Đại La Tiên trung kỳ Minh Tài kia còn mạnh hơn tới mấy lần.

Lúc này cô vững tin rằng lúc trước Diệp Mặc chắc chắn không hề ẩn nấp thực lực, nhưng cái bí mật này cô sẽ không nói cho bất kỳ ai. Cô biết rõ bí mật này quan hệ đến sự sống còn của Diệp Mặc, một khi nói ra ngoài, thì Diệp Mặc cũng không có cách nào an ổn ở lại trên Tiên thuyền này cả, thậm chí còn không thể lộ diện ở Thiên Vực. Tính mạng của cô và Phong Hi đều là do Diệp Mặc ban cho, cho dù là đem mạng cô giao ra ngoài, thì cô cũng sẽ không tiết lộ bất cứ bí mật nào của đệ đệ cả. Tuy rằng cô cũng không biết rốt cuộc nó là cái bí mật gì.

Tề Bắc Thương sừng sỡ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, thật lâu sau mới thì thào một câu:

- Tôi rốt cuộc đã hiểu rồi.

Y rốt cuộc đã hiểu Diệp Mặc vì cái gì có thể khuyên bảo Hướng Trường Ung tới nói lời xin lỗi rồi. Căn bản không phải là Diệp Mặc biết nói chuyện, mà là quả đấm của hắn thật sự quá đáng sợ. Một quyền này, nếu là để cho y lên, thì cho dù là có kịp đề phòng, thì y cũng trốn không thoát. Đối mặt với một quyền này, thì y chỉ có thể chờ chết. Hướng Trường Ung không muốn chết, cho nên chỉ có thể tới nói lời xin lỗi.

Quý Thư cùng Ân Hồn cũng đang sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Mặc, dù là Quý Thư biết rõ Diệp Mặc có tu vi luyện thể Tiên niết thể đỉnh, y cũng không thể tin được Diệp Mặc lại có một quyền đạo thần thông đáng sợ như thế. Nếu như y biết rõ Diệp Mặc đã là tu vi luyện thể Tiên linh thể rồi, thì có lẽ y sẽ càng khiếp sợ hơn.

Hướng Trường Ung thở dài một hơi. Y biết mình đúng là đã rất sáng suốt. Y vốn đã đoán rằng Diệp Mặc có năng lực để giết y trong chớp mắt, mà cho dù là Diệp Mặc không thể giết y trong chớp mắt, thì một khi khiêu chiến thì cũng có thể đơn giản mà giết chết y. Y chỉ cảm thấy may mắn rằng bản thân đã không để cho Diệp Mặc chủ động tới khiêu chiến mình.

Hoa Như Tuyết há to miệng. Cô bỗng nhiên cảm giác được bí mật trên người của Diệp Mặc tuyệt đối không chỉ là công pháp thần thức, mà Diệp Mặc tuyệt đối là phải có bí mật khác nữa.

Nghiêm Cửu Thiên đứng ở một nơi nhìn một quyền Diệp Mặc đánh cho Nhai Dặc thành một vũng máu, lập tức nhíu mày. Y biết rõ bản lãnh của Diệp Mặc, cho nên việc Diệp Mặc có thể một quyền đánh chết Nhai Dặc, thì y căn bản là không có gì ngạc nhiên. Nếu như Diệp Mặc không có chút bản lãnh đấy, thì cho dù là hắn có biết bí mật của y, thì cũng không thể nào mà uy hiếp được y. Cái mà y lo lắng chính là việc Diệp Mặc làm như vậy, sẽ khiến cho càng nhiều người chú ý tới hắn hơn, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Y quan tâm Diệp Mặc, không phải là lo tới chuyện sống chết của hắn, mà là quan tâm tới những thứ trên người hắn. Bất luận là hắn có trận bàn thời gian hay không, thì trên người hắn còn có 'Thần niệm cửu chuyển', còn có Thế giới thạch, còn có Thời Không Thoa. Mà những vật đó đều là của y, y không thể để cho người khác chiếm được.

Đế Văn Thành dung túng cho Nhai Dặc đi lên giết Diệp Mặc lúc này sắc mặt cực kỳ âm trầm. Y cảm giác được cái tên Đại La Tiên sơ kỳ này có chút cổ quái. Loại quyền pháp thần thông kinh khủng này, nếu là để chính y tiến lên phá giải, thì cũng không dễ chút nào. Y nhìn chằm chằm Diệp Mặc, ánh mắt băng hàn. Y hiện đang nghĩ liệu mình có nên tiến lên đài khiêu chiến rồi giết cái tên Đại La Tiên sơ kỳ có thể uy hiếp được tới y này hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui