Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc vừa mới bay ra khỏi Tây Hoang Sa Địa, đã nhìn thấy hai gã Đại Ất Tiên. Hai gã Đại Ất Tiên kia trông thấy Diệp Mặc bay ra từ Tây Hoang Sa Địa, cũng hơi hơi nghi hoặc.

Nhưng hai người lập tức liền lộ ra vẻ khiếp sợ, Diệp Mặc nhíu mày một cái, còn chưa hỏi gì, một tên Đại Ất Tiên trong đó liền nói với tên còn lại:

- La huynh, ta truyền đi một cái tin cho Liệt Sơn đại ca, bảo huynh ấy cùng tới đây tụ hợp được không?

Tên còn lại lập tức gật đầu,

- Ừh, bảo huynh ấy nhanh lên, nếu không, người khác sẽ tới trước một bước đó.

Đại Ất Tiên mở lời trước này không đợi gã còn lại kia nói xong, nhấc tay liền có một phi kiếm truyền thư phát ra. Phi kiếm truyền thư kia hình như không giống với phi kiếm truyền thư thông thường, mang theo một chút ánh sáng màu đen.

Diệp Mặc vẫn luôn cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại trước sau vẫn không nói ra được là không ổn ở chỗ nào. Sau khi phi kiếm truyền thư của Đại Ất Tiên này phát ra, Diệp Mặc lập tức liền hiểu ra không ổn ở chỗ nào, hắn không hỏi nữa, mà chọn luôn một phương hướng cấp tốc phi thân mà đi. Sau khi đi được khoảng chừng vài trăm dặm, Diệp Mặc bắt đầu ẩn dấu thân hình, đồng thời liên tục phát động mấy cái thuấn di, lại tiếp tục thay đổi phương hướng của mình, sau đó điên cuồng phát động độn thuật.

Nếu như thời gian còn kịp, hắn khẳng định là sẽ không chút do dự giết chết hai gã Đại Ất Tiên này, nhưng hắn lại không còn kịp nữa rồi. Hắn tin tưởng, hai gã Đại Ất Tiên vẫn không cách nào tìm ra phương hướng chính xác của hắn.

Hai gã Đại Ất Tiên kia trông thấy hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên là nhận ra hắn, sau đó nhanh chóng phát ra phi kiếm truyền thư, nhất định là tìm người tới giúp đỡ rồi. Cho dù là hai Đại Ất Tiên này đã từng nhìn thấy hắn ở Nặc Y tiên thành, cũng không đến nỗi lộ ra vẻ kinh hãi, còn phát ra phi kiếm truyền thư. Nếu không phải là đã từng nhìn thấy hắn ở Nặc Y tiên thành, vậy hiển nhiên là hắn đã bị truy nã, thậm chí ở tiên thành khác cũng có chân dung của hắn.

Cho nên hai tên Đại Ất Tiên này vừa nhìn thấy hắn, liền lập tức phát ra phi kiếm truyền thư, mục đích chính là tìm sự giúp đỡ. Còn những câu đối thoại kia, Diệp Mặc trực tiếp coi như là đánh rắm.

Theo Diệp Mặc, có loại thủ đoạn như này nhất định là Hách Dịch tiên vương, nếu phi kiếm truyền thư đã đặc thù như thế, nói không chừng Hách Dịh tiên vương cố ý phát ra đấy. Một khi Hách Dịch tiên vương đã nhận được tin tức mình đang ở Tây Hoang Sa Địa, Diệp Mặc hắn đi về hướng nào? Chỉ có một con đường chết mà thôi. Bị một tiên vương chặn ở một góc Thiên Vực, Đại La Tiên cũng đi không được, đừng nói là hắn - một Đại Ất Tiên vừa mới thăng cấp.


Chính vì vậy, ngay cả thời gian giết hai gã Đại Ất Tiên Diệp Mặc cũng không có, lập tức chạy đi luôn. Sau khi lộ ra hành tung, Diệp Mặc không hề nắm chắc ở lại trong Thế giới trang vàng có thể trốn tránh được Tiên vương không. Lỡ như Tiên vương trực tiếp tìm được Thế giới trang vàng, thì hắn sẽ thiệt thòi lớn. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn tiến vào Thế giới trang vàng ngay dưới mí mắt Tiên vương.

Cho nên bây giờ cái duy nhất hắn có thể làm chính là, lao ra khỏi phạm vi thần thức của Tiên vương chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn, chỉ cần ra khỏi phạm vi thần thức của Tiên vương, hắn sẽ có một tia hi vọng. Đương nhiên hắn cũng hy vọng mình phán đoán sai, hoặc người tới không phải là Tiên vương. Nếu như người tới thật sự không phải là Tiên vương, một tia hi vọng này của hắn cũng là cực kỳ xa vời.

- Hắn hình như cũng hơi phát giác ra, chúng ta phải làm sao đây? Đuổi theo không?

Một Đại Ất Tiên trong đó nhìn nhìn phương hướng Diệp Mặc biến mất hỏi.

Gã Đại Ất Tiên còn lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Đuổi theo không? Ngươi so với Quan Phi Kiếm thì như thế nào? Đừng thấy chúng ta đã là Đại Ất Tiên, nhưng Quan Phi Kiếm cũng có thể giết ta. Mà người này có thể giết chết Quan Phi Kiếm, há có thể đơn giản, huống chi nếu ta không nhìn lầm. Hắn đã giống như chúng ta cũng là Đại Ất Tiên rồi.

- Đây há chẳng phải là nói hắn có thể dễ dàng giết chết chúng ta? Vừa nãy ngươi làm như vậy...

- Vâng, nhưng chúng ta chỉ nói là tìm bạn đến tìm kiếm nơi mà thôi, hắn căn bản cũng không lấy cớ giết chúng ta. Huống chi tin tức chúng ta phát ra xong, Trường Tân tiên vương đại nhân chẳng mấy chốc sẽ lại tới đây. Chúng ta không cần đuổi theo nữa. Chỉ cần nhớ kỹ phương hướng đối phương biến mất là được rồi.

- Lỡ như hắn đổi phương hướng thì sao?

- Hắn chỉ có khả năng phát giác mà thôi, nếu như hắn thật sự phát hiện chúng ta gài hắn, với tính cách của tên đó, tuyệt đối sẽ giết chúng ta. Cho nên, chúng ta chỉ cần ở đây đợi Tiên vương đại nhân là được rồi. Cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần có thể cung cấp hành tung của hắn, thì coi như là chúng ta thành công.

Chỉ là không đến một giờ, một người đàn ông mặt đen đã rơi xuống đây. Hai gã Đại Ất Tiên kia liền vội vàng tiến lên thi lễ nói:


- Ra mắt Thôi Thành tiên vương.

Người đàn ông mặt đen kia gật gật đầu trầm giọng nói:

- Phi kiếm truyền thư vừa rồi của Trường Tân tiên vương là hai người các ngươi phát ra hả? Các ngươi trông thấy tung tích của Mạc Ảnh kia?

- Vâng, Tiên vương đại nhân. Chúng tôi vừa đến đây, đã thấy Mạc Ảnh đi ra từ Tây Hoang Sa Địa, sau đó nhanh chóng đi về phía đông.

Một gã Đại Ất Tiên vội vàng đáp, nói xong còn chỉ chỉ phương hướng Diệp Mặc biến mất.

Tiên vương mặt đen kia gật gật đầu, bước nhanh về hướng Diệp Mặc rời khỏi, nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ trong thời gian chưa đến nửa nén hương, Tiên vương kia đã lại rơi xuống trước mặt hai gã Đại Ất Tiên, cái mặt vốn đã đen lại càng đen hơn. Hơi thở chết chóc đáng sợ từ trên người y tràn ra, tựa như bất cứ lúc nào hễ động thủ là có thể giết chết hai người trước mắt.

Hai gã Đại Ất Tiên không chịu nổi áp lực từ cái loại sát khí đáng sợ này, hai chân bắt đầu run rẩy, thậm chí quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

- Thôi Thành tiên vương đại nhân...

- Hừ, lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, lại dám lừa gạt ta. Theo lộ trình của ta, nội trong nửa nén hương không có bắt được cái bóng dáng nào, điều đó có nghĩa là hắn căn bản không phải là đi từ phía đông.


Tiên vương mặt đen giọng điệu tồi tệ, mang theo một luồng sát khí đậm đặc.

- Ồh...

Tiên vương mặt đen nói xong, hình như đã bắt được một chút rung động không gian, căn bản là không đợi hai gã Đại Ất Tiên trả lời, lại bước nhanh đi.

Hai gã Đại Ất Tiên quỳ trên mặt đất kinh hãi không thôi, dù Tiên vương mặt đen đã biến mất, cũng không dám đứng lên. Hai gã hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm giác sự việc lần này không chắc chắn chính xác. Thôi Thành tiên vương tuy chỉ là một tiên vương sơ kì, nhưng muốn bóp chết bọn họ thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.

Ngay cả Thanh Nguyệt Diệp Mặc cũng không dám phóng ra, chỉ điên cuồng phát động độn thuật. Hắn biết Tiên vương rất thần thông, dù cách nhau mấy ngàn vạn dặm đường, với Tiên vương mà nói, nói không chừng cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi là có thể tới rồi. Mà hắn lại phải bay cả nửa ngày, điều này có liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn, hắn không dám có chút sơ suất nào.

Lại sau nửa nén hương nữa, Tiên vương mặt đen lại dừng lại, lúc này y đã rõ sự giảo hoạt của Diệp Mặc, dao động không gian ban nãy bị y bắt được, chỉ là một kế sách mà thôi. Có lẽ là một Thần Thức Ấn Ký mà đối thủ để lại, thần thức của y vừa mới quét tới, còn chưa kịp đuổi theo, Thần Thức Ấn Ký kia đã biến mất không thấy đâu.

- Một Huyền Tiên nho nhỏ cũng lợi hại như thế, chẳng trách Phi Kiếm lại gặp bất trắc trong tay của hắn. Biết Thần Thức Ấn Ký như vậy, nói không chừng cả công pháp thần thức cũng biết.

Tiên vương mặt đen hừ lạnh một tiếng, lại đổi một phương hướng khác đuổi theo.

Diệp Mặc càng chạy càng xa, lại vẫn không có chút cảm giác an toàn nào. Lúc Thần Thức Ấn Kí của hắn biến mất, Diệp Mặc dừng lại. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào trong lòng đất, trốn vào Thế giới trang vàng.

Diệp Mặc trong lòng rất rõ ràng, lúc này tiến vào Thế giới trang vàng là cực kỳ nguy hiểm. Rất có thể sẽ bị thần thức của Tiên vương bắt được, đáng tiếc hắn không có lựa chọn nào khác. Một khi dao động của Thế giới Trang vàng bị bắt được, hắn xong đời là cái chắc.

Đáng tiếc bây giờ đã là thời điểm vạn bất đắc dĩ rồi, một làn sóng dao động Thần Thức ấn ký hắn để lại lúc trước kia bị thần thức mạnh mẽ quét qua, Diệp Mặc đã biết rõ là có Tiên vương đuổi tới, nếu hắn tiếp tục chạy, một khi mấy phương hướng kia Tiên vương đều đã đuổi tới, mình rơi vào trong thần thức của y, thì chỉ có thể chờ chết.

Trong Thế Giới Trang vàng, Diệp Mặc cố gắng làm cho Thế giới Trang vàng của mình ẩn đi, thu lại tất cả khí tức có thể thu lại, nếu như vậy mà vẫn bị Tiên vương bắt được, thị chỉ có thể nói là mệnh hắn đã như vậy.

Sau khi Diệp Mặc ẩn nấp không lâu, một luồng thần thức cực kì khủng bố quét qua, thậm chí ngay cả lòng đất cũng không bỏ qua, luồng thần thức kia không quét đến Thế giới Trang vàng, nhưng lại khiến cho Thế giới Trang vàng cảm giác được. Mà Thế giới trang vàng là của Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng cảm giác được. Cho dù là ở trong Thế giới Trang vàng, hắn cũng nín thở.


Sau khi luồng thần thức kia quét qua, Diệp Mặc vẫn không đi ra, đại khái qua khoảng thời gian nửa nén nhang, Diệp Mặc lao ra khỏi Thế giới Trang vàng, đầu cũng không ngoảnh phóng Thanh Nguyệt ra bay nhanh đi. Đây là hắn đang mạo hiểm, hắn căn bản là không biết đối phương có bỏ qua cái phương hướng này hay không, nhưng hắn không có sự lựa chọn.

...

- Đúng là quá kì quái, một Huyền Tiên tầm thường mà thôi, không ngờ lại thực sự chạy thoát khỏi phạm vi thần thức của ta?

Tiên vương nọ cau mày lại, lập tức liền phát ra mấy phi kiếm truyền thư.

Phi kiếm của y không giống với phi kiếm của người khác, chỉ cần còn ở trong Nguyễn Nhạc Thiên vực là có thể thu được, y không tin sau khi biết được phạm vi, một Huyền Tiên tầm thường có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của mấy vị tiên vương.

Diệp Mặc vẫn không biết mấy Tiên vương đã tới phụ cận Tây Hoang Sa Địa mà hắn biến mất, muốn vây hắn lại. Bây giờ hắn vừa điều khiển Thanh Nguyệt chạy như điên, vừa khôi phục Tiên Nguyên. Một khi Tiên Nguyên gần như khôi phục hoàn toàn rồi, lập tức liền thi triển độn thuật. Khi thi triển độn thuật mệt mỏi, lại phóng Thanh Nguyệt ra để chạy trốn.

Diệp Mặc rất rõ ràng, trong thời gian ngắn nhất hắn nhất định phải chạy khỏi Nguyễn Nhạc Thiên, tuy nhiên với tu vi hiện tại của hắn, dưới tình huống không có Thiên Vực tiên thuyền, muốn vào hư không thì có chút khó khăn, thậm chí có thể sẽ toi mạng. Nhưng hắn biết rõ, dưới sự đuổi giết của Tiên vương, nếu không tiến vào hư không, hắn không có bất kỳ cơ hội nào.

Hành tung của hắn đã bại lộ, Nguyễn Nhạc Thiên vực có lớn hơn nữa, hắn cũng không thể nào ẩn nấp được. Hắn không thể thông qua Truyền Tống Trận, cũng không có pháp bảo phi hành cao cấp.

Với thù hận giữa hắn và Hách Dịch tiên vương, Hách Dịch tiên vương hoàn toàn có thể nội trong thời gian một ngày, sẽ phong tỏa hoàn toàn phạm vi mà hắn có thể chạy ra, hoặc căn bản là không cần tới một ngày. Một khi Hách Dịch tiên vương phong tỏa lộ tuyến Nguyễn Nhạc Thiên vào Thiên Vực Hư Không, hắn ngoại trừ tuyệt vọng ra, không có cách nào khác.

Điên cuồng đốt cháy máu huyết, điên cuồng thi triển độn thuật, còn chưa tới một ngày, Diệp Mặc đã thấy Thiên Vực Hư Không của Nguyễn Nhạc Thiên.

Lúc này hắn tự thấy may mắn vì Tây Hoang Sa Địa mà mình lựa chọn là vị trí độ kiếp gần Thiên Vực Hư Không, bằng không hắn thực sự là chết như thế nào cũng không biết.

Sau khi trông thấy Thiên Vực Hư Không, Diệp Mặc không chút suy nghĩ, liền phi thân vọt vào trong Hư Không, dù chết, hắn cũng không thể bị Hách Dịch tiên vương bắt được. Chết ở trong Thiên Vực Hư Không, cũng còn tốt hơn nhiều so với bị rơi vào trong tay Hách Dịch tiên vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui