- Nếu có người chủ trì, vậy thì rút thăm như thế nào đương nhiên là cần giao cho người chủ trì đảm nhiệm. Nếu như mỗi người đều nhúng tay vào, thì chẳng phải là sẽ loạn sao?
Hách Dịch Tiên Vương bị Khải Phong Tiên Vương nói cho nghẹn lời, chỉ có thể mạnh mẽ nói tiếp. Nếu như nơi này là một nơi vắng vẻ nào đó, thì y đã sớm hạ sát thủ đối với Khải Phong Tiên Vương rồi.
- Ha ha ha, Hoàng Minh ta đã từng gặp không ít kẻ không nói đạo lý bao giờ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào giống như ngươi cả.
Hoàng Minh Tiên Vương bỗng nhiên cười lên ha hả, trực tiếp cắt ngang lời nói của Hách Dịch Tiên Vương.
Thấy những Tiên Vương khác đều nhìn mình, thì Hoàng Minh Tiên Vương liền thu bộ mặt tươi cười lại rồi nói:
- Hách Dịch, đừng giả bộ nữa. Tất cả mọi người đều không phải kẻ mù, cái quy tắc trước mặt do ngươi định ra có lợi cho ai, chúng ta cũng không muốn nói thêm. Nhưng cái con kiến hôi Đại La Tiên chủ trì vòng thi thứ ba kia lại dám ngang nhiên giở trò gian lận, thì ta thật sự là muốn nhìn một chút xem kẻ nào là kẻ đứng sau lưng chỉ thị cho con kiến hôi đó làm bậy.
Hoàng Minh Tiên Vương mặc dù thừa biết là do Hách Dịch Tiên Vương chỉ thị, nhưng y cuối cùng vẫn không nói thẳng ra. Trực tiếp trở mặt với các Tiên Vương của Nguyễn Nhạc Thiên không phải là một ý kiến hay. Huống chi các vòng thi trước đó cũng không có biểu hiện rõ ràng là quy tắc đó có lợi cho Nguyễn Nhạc Thiên, thậm chí còn không thể nắm được chứng cứ nào. Nhưng lần này tên tiểu tử Đại La Tiên chủ trì kia miệng nói là rút thăm để chia cặp đấu trực tiếp, nhưng đến cuối cùng lại là gian lận trắng trợn bằng cách phân phát lá thăm cho các tiên nhân dự thi.
Nếu không phải là Diệp Mặc cắt ngang, khiến cho tám lá thăm kia bị xáo trộn lên, thì có thể khẳng định là Diệp Mặc sẽ phải so đấu với Quan Phi Kiếm, Lãnh Thanh Sam sẽ giao đấu với Tần Vô Nhận.
- Hừ, ta cũng muốn biết một tên Đại La Tiên chủ trì nhỏ bé vì sao lại dám ngang nhiên gian lận như vậy là do ai đã chỉ thị.
Một tên Tiên Vương của Khổng Thăng Thiên cũng hừ lạnh một tiếng rồi nói. Khí thế trên người y lúc này cũng điên cuồng phát ra ngoài, hiển nhiên là chỉ cần ai đó một lời không hợp là sẽ ra tay ngay.
- Hách Dịch Tiên Vương, tên chủ trì trận đấu kia quả là suy nghĩ còn chút thiếu sót, tuy là y cũng chỉ là hảo tâm thôi, nhưng việc trực tiếp đem tám lá thăm kia đưa tới trước mặt các thí sinh dự thi quả thật là có chút không thỏa đáng.
Một tên Tiên Vương khác của Nguyễn Nhạc Thiên biết rõ hành động của tên Đại La Tiên kia đã làm mọi chuyện trở nên khó yên ổn rồi, nếu như Hách Dịch Tiên Vương lại không chịu thừa nhận nữa, thì rất có thể tiếp đó sẽ là một thảm họa
Nhiều Tiên Vương như vậy lao vào đánh nhau, thì tòa tiên thành sẽ bị hủy là cái chắc, mà Nguyễn Nhạc Thiên cũng phải lùi lại vô số năm.
Đối mặt với khí thế của mấy tên Tiên Vương liền, thì Hách Dịch Tiên Vương chỉ còn nước thỏa hiệp mà thôi. Hoàng Minh Tiên Vương cũng đã cho y mặt mũi rồi, cho nên nếu không thật sự chịu thỏa hiệp, thì chỉ là tự chuốc khổ vào thân mà thôi.
- Giải xuống, sau đó đổi người chủ trì.
Hách Dịch Tiên Vương hừ lạnh một tiếng, ngay cả nói cũng lười nói nhiều.
Tên Đại La Tiên kia vốn là nghe theo chỉ thị của Hách Dịch Tiên Vương, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân lại bị đánh trọng thương, sau đó còn bị giải đi nữa.
Rất nhanh đã có một tên Đại La Tiên khác được đưa tới để chủ trì trận đấu. Lần này thì tên Đại La Tiên mới này cũng không dám thu hồi lại tám lá thăm kia, mà liền nói thẳng:
- Xin mời tám thi sinh dự thi tiến lên tự mình lựa chọn cho mình một lá thăm.
Quan Phi Kiếm là người đầu tiên đưa tay ra chọn một lá thăm, đồng thời lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi nói:
- Tránh được một kiếp, không có nghĩa là có thể thoát được cái mạng nhỏ đâu!
Diệp Mặc cũng chọn một lá thăm, căn bản là chẳng thèm nhìn Quan Phi Kiếm lấy một cái. Hiện giờ Quan Phi Kiếm coi hắn là người chết rồi, nhưng hắn cũng đã xem Quan Phi Kiếm như là người chết rồi.
Diệp Mặc biết rõ, nếu như hắn không quấy phá tám lá thăm này, thì ngay ở trận thứ nhất hắn đã phải đối địch với Quan Phi Kiếm rồi. Tuy là đối với hắn thì không sao, vì hắn ước gì được sớm giết chết Quan Phi Kiếm. Nhưng nếu như vậy, thì hắn sẽ không thể tiếp tục cho Hách Dịch Tiên Vương một cái ‘tát’ thật đau rồi.
Bởi vì hắn biết rõ, một khi Lãnh Thanh Sam và Tần Vô Nhận đánh nhau, thì sẽ là trận đánh kẻ sống ta chết. Điều này sẽ khiến cho đám Nguyễn Nhạc Thiên kia được ngồi mát ăn bát vàng. Diệp Mặc biết rõ nếu như Lãnh Thanh Sam đã đối chiến người của Nguyễn Nhạc Thiên, thì nhất định sẽ dốc sức liều mạng mà hạ sát thủ, thậm chí sẽ giết chết đối phương. Mà Tần Vô Nhận thì càng là một kẻ lãnh huyết vô tình, cho nên y chắc chắn cũng sẽ dốc sức mà giết đối thủ.
Nếu như hắn, Lãnh Thanh Sam và Tần Vô Nhận ba người đều rút thăm gặp đối thủ là người của Nguyễn Nhạc Thiên, thì nếu vận khí tốt sẽ có thể liên tiếp giết được ba tên của Nguyễn Nhạc Thiên.
Bởi vì với quy tắc của Hách Dịch Tiên Vương kia, chính là đem kết quả cuối cùng dành cho năm trong tám tên thí sinh của Nguyễn Nhạc Thiên chiến thắng. Nếu như bỗng nhiên lại bị chết mất ba người, thì chắc chắn Hách Dịch Tiên Vương sẽ phải tức giận tới mức hộc máu. Còn việc đối chiến với Quan Phi Kiếm, thì Diệp Mặc cũng không hề vội. Hắn tin rằng với bản lãnh của Quan Phi Kiếm, thì đến cuối cùng hắn cũng sẽ gặp được y mà thôi.
Diệp Mặc bóp nát lá thăm kia, lúc này trên đỉnh đầu của hắn đã xuất hiện một dãy chữ số phiêu du trên không trung, đó là số ba đấu với số sáu. Lập tức hắn đã nhìn thấy đỉnh đầu Trương Cuồng hiện một loạt chữ: số sáu đầu với số ba. Nói cách khác, lúc này hắn đã xác định được đối thủ của mình.
Lúc này thì những người còn lại đều hủy đi lá thăm của mình, thứ tự là Quan Phi Kiếm sẽ giao đấu với Ninh Huân Nhiên, Lãnh Thanh Sam giao đấu với Mạnh Thiên, Tần Vô Nhận đấu với Huyên Lãnh.
Tuy đây không phải là kết quả lý tưởng mà Diệp Mặc mong đợi, nhưng đối với kết quả lần rút thăm này hắn vẫn rất hài lòng.
Trận đấu thứ nhất. Sau khi Quan Phi Kiếm tiến lên lôi đài, thì Huân Nhiên cũng đã biết mình không phải đối thủ của y nên trực tiếp nhận thua.
Trận thứ hai, Lãnh Thanh Sam đánh với Mạnh Thiên. Mạnh Thiên coi như là gặp xui xẻo, vì tuy là quy tắc được xếp ra để có lợi cho Nguyễn Nhạc Thiên, nhưng không có nghĩa là tất cả người của Nguyễn Nhạc Thiên đều có bản lãnh, muốn Tiến vào top 8 căn bản cũng không khả năng
Pháp bảo của Lãnh Thanh Sam là một thành trường kích mầu đỏ sẫm. Lần trước Dư Lai tới khiêu chiến Lãnh Thanh Sam, thì Diệp Mặc thấy qua. Lúc đó pháp bảo mà Lãnh Thanh Sam sử dụng cũng chính là chuôi trường kích này. Nhưng Diệp Mặc biết rõ, đó là Lãnh Thanh Sam cũng giống như Quan Phi Kiếm, cho tới giờ vẫn chưa lần nào toàn lực ra tay.
Pháp bảo của Mạnh Thiên là Băng Ngân Hoàn. Gọi là Ngân Hoàn, kỳ thật nó giống một chiếc gương. Nhưng tấm gương này khác với Hỏa Vân Kính, chính giữa thì băng tuyết bao trùm, mà vìa xung quanh chính là ánh lửa vờn quanh
Manh Thiên hiểu được là Lãnh Thanh Sam muốn giết y, nhưng trên thực tế thì chính y cũng nhận được tin tức là cần phải chém Lãnh Thanh Sam thành trăm mảnh. Lãnh Thanh Sam trận trước đã mướn giết Phó Lăng Thiên. Chỉ là tu vi của Phó Lăng Thiên thực sự rất lợi hại, cho nên không thể giết được Phó Lăng Thiên mà thôi.
Lúc này Mạnh Thiên đã toàn lực ra tay, sau khi Băng Ngân Hoàn được ném ra thì liền tạo thành một mặt toàn lửa và một mặt băng tuyết, mà ngọn lửa cùng băng tuyết kia không ngừng quay cuồng quanh trường kích mầu đỏ sậm mang theo hình ảnh một con huyết giao của Lãnh Thanh Sam.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn có thể nhìn thấy được ánh lửa và băng tuyết của Ngân Hoàn, về sau khi băng tuyết bị huyết giao cắn nuốt dần tiêu tán theo thời gian, thì chỉ còn lại ánh lửa và huyết giao mà thôi. Theo Tiên nguyên thôi động, thì con huyết giao kia lại lần nữa bắt đầu cắn nuốt ánh lửa
Tất cả mọi người lúc này đều đã biết rõ Mạnh Thiên hiện tại hoàn toàn rơi vào hạ phong rồi, việc thua cuộc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sắc mặt của Hách Dịch Tiên Vương lúc này âm trầm, y liền liếc nhìn tên Đại La Tiên kia, và tên Đại La Tiên cũng lập tức hiểu rằng Hách Dịch Tiên Vương muốn mình nhắc nhở yêu cầu Mạnh Thiên nhận thua.
Kỳ thật không cần tên Đại La Tiên kia nhắc nhở, thì Mạnh Thiên đã định lên tiếng chịu thua rồi. Nhưng y vừa định mở miệng, thì trường kích mầu đỏ của Lãnh Thanh Sam lại thu lại, huyết giao liền tiêu tán không còn. Mạnh Thiên lúc này lập tức vui vẻ, biết rằng cơ hội phản công đã tới.
Phập…
Một vệt sáng mầu đỏ máu xuyên qua thân thể của Mạnh Thiên. Lúc này Mạnh Thiên đang há hốc miệng vì cuối cùng y đã hiểu được ý đồ của Lãnh Thanh Sam rồi. Lãnh Thanh Sam biết rõ rằng y muốn nhận thua, cho nên liền đem huyết giao thu hồi lại rồi nhưng tụ lại thành một mũi giáo. Khi y cho rằng mình có cơ hội phản kích bằng cách đánh lén, thì mũi giáo của Lãnh Thanh Sam cũng lập tức xé toang thân thể của y ra.
Nhưng đây cũng chưa phải là kết thúc, mũi giáo mầu đỏ sậm của Lãnh Thanh Sam bỗng nhiên xoắn một cái trong thân thể của Mạnh Thiên khiến cho thân thể của Mạnh Thiên lập tức nứt toác thành bốn mảnh, biến thành một vũng máu. Nguyên Thần của Mạnh Thiên ở trong vũng máu kia cũng nhanh chóng bị trường kích của Lãnh Thanh Sam bổ trúng, nháy mắt đã biến thành hư vô.
Trận thứ hai, Lãnh Thanh Sam thắng.
Ánh mắt của Hách Dịch Tiên Vương lạnh như băng, vì Mạnh Thiên chẳng những thất bại, hơn nữa còn bị Lãnh Thanh Sam giết chết. Lúc này y lại một lần nữa lạnh lùng liếc nhìn Diệp Mặc, vì Diệp Mặc đã trở thành cái đinh trong mắt của y rồi. Nếu như không phải là Diệp Mặc làm rối loạn thứ tự trận đấu, thì Mạnh Thiên căn bản là sẽ không phải chết.
Tên Đại La Tiên chủ trì thấy Mạnh Thiên bị giết rồi, thì bỗng nhiên giật nẩy cả mình. Y đã không kịp ngăn cản Lãnh Thanh Sam giết Mạnh Thiên, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Mặc đã sớm biết mình sẽ trở thành tử địch với Hách Dịch Tiên Vương, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý.
Trận thứ ba, Tần Vô Nhận đánh với Huyên Lãnh tiên tử.
Huyên Lãnh tiên tử ở trên Thiên Tiên bảng được xếp gần với Trương Cuồng, nhưng thứ tự không đồng nghĩa với thực lực. Thực lực của cô so ra thì yếu hơn Trương Cuồng nhiều. Nhưng mỹ mạo của cô khiến cho cô có thêm chút điểm trên Thiên Tiên bảng. Tuy là trên Tiên Giới mười nữ tiên thì có tới chín nữ tiên cực kỳ xinh đẹp, nhưng Huyên Lãnh tiên tử lại có một diện mạo xinh đẹp vượt trội hơn cả các mỹ nữ khác.
Tần Vô Nhận thì lại chẳng có chút khái niệm gì về mỹ nữ cả, ba người đã cùng y đối địch thì chết mất hai. Người thứ ba thì không phải là y không muốn giết, mà là tên kia đã nhanh chóng trốn được khỏi lôi đài.
Lúc này thì Lãnh Thanh Sam vừa mới giết Mạnh Thiên xong, cho nên tình cảnh máu tanh đó càng kích thích sát khí của y. Y lập tức xem Huyên Lãnh tiên tử trở thành con mồi của mình. Đối với người khác mà nói, việc đối chiến với một mỹ nữ như Huyên Lãnh tiên tử, thì sao mà nỡ nặng tay được chứ. Nhưng Tần Vô Nhận thì lại hoàn toàn không có cái khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì cả.
Hai người vừa động thủ, thì Tần Vô Nhận đã toàn lực ra tay rồi, toàn bộ lôi đài đều là hào quang mãnh liệt phát ra từ pháp bảo của y. Huyên Lãnh tiên tử mặc dù là một cô gái, nhưng bản lĩnh thì cũng không kém quá nhiều so với Tần Vô Nhận.
Kết quả là cấm chế của lôi đài bị hai người làm cho phải rung động không ngừng, căn bản là không phân biệt rõ ai là người chiếm được thế thượng phong.
Đối với trận chiến của Tần Vô Nhận và Huyên Lãnh tiên tử, thì Diệp Mặc không có tâm tình dùng thần thức thăm dò. Ai thắng ai thua trong trận này không hề quan trọng với hắn. Hắn đang suy nghĩ xem sau khi ra khỏi Vấn Đạo Các, thì hắn phải đi tới đâu?
Một lúc sau, những tiếng nổ mạnh trên lôi đài không những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều thêm.
- Ngươi dám…
Một thanh âm thanh thúy đột ngột truyền đến từ phương xa, lập tức khiến cho Diệp Mặc phục hồi lại tinh thần. Thanh âm vừa rồi phát ra từ rất xa, nhưng lúc này thì một bóng người đã tiếp cận tới quảng trường Vấn Đạo Các rồi. Chỉ là bóng người kia còn chưa tới gần lôi đài, đã nghe được một tiếng kêu thảm phát ra từ lôi đài rồi. Bóng người kia lập tức chậm lại, lúc này Diệp Mặc đã nhìn rõ, đây là một nữ tiên cực đẹp, và cũng là một vị Tiên Vương.
- Ngươi dám giết Huyên Lãnh, ta làm thịt ngươi…
Vị nữ Tiên Vương kia liền nghiêm giọng nói, sau đó liền đưa tay bắn ra một đạo băng tiễn.
Rõ ràng là một đạo băng tiễn cực kỳ đơn giản, nhưng Diệp Mặc lại cảm giác tâm thần của mình giống như là bị cướp đi vậy. Hắn thậm chí là không dám dùng thần thức để quét tới đạo băng tiễn kia, vì hắn có một loại trực giác, một khi thần trí của hắn chạm tới đạo băng tiễn kia, thì tâm thần của hắn sẽ lập tức không thể khống chế được nữa, thậm chí là còn có thể bị hòa tan.
Đây là năng lực của Tiên Vương sao? Thật là lợi hại! Trong lòng Diệp Mặc chấn động mãnh liệt, đồng thời cũng cúi thấp đầu. Nắm tay của hắn cũng siết chặt lại. Vị nữ Tiên Vương này chỉ tùy ý phóng ra một đạo băng tiễn, thì đã khiến hắn có cảm giác khủng bố như vậy rồi. Nếu như một Tiên Vương thực sự ra tay toàn lực, thì còn như thế nào nữa?
Lúc này Diệp Mặc rốt cuộc đã hiểu, dù là hắn có thể vượt cấp giết chết đối thủ, thậm chí không phải là kẻ mà các đối thủ ở cùng đẳng cấp có thể so sánh được. Nhưng cho dù là khi hắn thăng cấp Đại La Tiên viên mãn, cũng không nhất định có thể giết được một Tiên Vương sơ kỳ bình thường nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...