Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, biểu lộ rất kỳ quái, mà ngay cả mấy chục tên Tiên Vương cũng đều nhìn vào hắn. Tuy nhiên mọi người đều biết vì sao cái tên Huyền Tiên này lại không có ai nguyện ý lập đội cùng, bởi vì hắn là người có tu vi thấp kém nhất ở đây. Nhưng cho dù như vậy, thì cũng không thể không ai để ý tới hắn, có lẽ người này không phải chỉ yếu kém bình thường.
Còn các Thiên Vực khác thì ngoại trừ các tiểu đội bẩy người ra, thì cũng có các tiểu đội bốn, năm hoặc là sáu người một tiểu đội. Chỉ duy nhất có Tông Phiêu Thiên đều là các tiểu đội bẩy người. Chỉ là lại thừa ra một tên có tu vi thấp kém nhất kia. Nhưng chỉ sợ là tên này không những có tu vi thấp nhất, mà năng lực cũng chỉ sợ là kém nhất rồi.
Diệp Mặc cúi đầu im lặng không nói, cử chỉ lộ ra sự lo lắng bất an, dường như là đang lo lắng khi bản thân có lẽ sẽ phải một mình tiến vào Thất Luyện Tháp. Trên thực tế, thì hắn chỉ là không muốn mình bị bại lộ giữa ánh mắt của tất cả mọi người mà thôi. Tu vi dưới Vị Tiên thì cũng thôi, nhưng ở đây lại có nhiều Tiên Vương theo dõi hắn như vậy, nếu hắn trở nên nổi bật, rồi vạn nhất toàn bộ các Tiên Vương này lại dùng thần thức uy áp đối với hắn, vậy thì hắn xong đời rồi.
Đối với việc không ai chịu chung đội với hắn, thì hắn cũng không quan tâm, vì một là tu vi của hắn thấp nhất, thứ hai là vì hắn biểu hiện ra rất yếu đuối và nhu nhược, còn có biểu hiện trên Tiên thuyền của hắn nữa, cho nên mọi người đều xem thường hắn. Đương nhiên cũng có quan hệ tới quy tắc thi đấu vòng thứ nhất nữa. Một khi cùng đội với Diệp Mặc hắn, mà kẻ tu vi thấp như hắn rất dễ bỏ mạng trong Thất Luyện Tháp, thì điểm số của tiểu đội đó sẽ bị giảm đi, cho nên không có tiểu đội nào nguyện ý mang theo một kẻ tùy thời đều mang lại nguy cơ cho mình cả.
Cũng may đối với việc Diệp Mặc cúi đầu không nói, thì phần lớn mọi người đều đồng tình, đương nhiên còn có vài người khinh thường Diệp Mặc. Loại người như thế này quả là lãng phí mất một cái danh ngạch. Còn có một vài Tiên Vương cũng không hề muốn dùng thần thức để kiểm tra một tên Huyền Tiên trung kỳ như Diệp Mặc làm gì.
Ba vị Tiên Vương của Tông Phiêu Thiên cũng âm thầm lắc đầu. Vốn đã không hài lòng việc cho một người như Diệp Mặc đi đại biểu Tông Phiêu Thiên dự thi, càng không hài lòng với thái độ của Diệp Mặc. Vòng thi đấu thứ nhất này còn chưa bắt đầu thì Tông Phiêu Thiên đã bị chế giễu rồi.
Từ Ki đứng ở trong tiểu đội của mình nhìn Diệp Mặc, cuối cũng vẫn lắc đầu không nói. Nếu như Diệp Mặc không phải là gian lận lấy được thành tích, thì nói không chừng là y sẽ đứng ra để giúp Diệp Mặc đấy. Nhưng hiện tại trong mắt của y, thì tình trạng hiện giờ của Diệp Mặc hoàn toàn là gieo gió gặt bão mà thôi.
Vị nữ tiên mặc áo vàng của Tông Phiêu Thiên cũng nhìn Diệp Mặc đang cúi đầu không nói, cũng không nói gì cả. Người này thật sự là khiến người khác không đồng tình nổi, khó trách vì sao lại không có người nào nguyện ý lập đội cùng hắn cả. Hiện tại tất cả mọi người đều đang trao đổi bản đồ với nhau, nhưng hắn lại chỉ cúi đầu im lặng, ngay cả thần thức cũng không dám quét ra ngoài. Đợi lát nữa không có bản đồ, thì ngay cả tầng hai thôi hắn cũng sẽ không thể nào lên được.
Nhưng cô cũng không đi nhắc nhở Diệp Mặc làm gì, hoặc là dưới cái nhìn của cô, thì Diệp Mặc không có bản đồ, và ở lại tầng một thì càng an toàn hơn nhiều.
Hách Dịch Tiên Vương dường như biết ba Tiên Vương của Tông Phiêu Thiên đang có chút xấu hổ, nên trực tiếp phá vỡ bầu không khí nặng nề:
- Vòng thi đấu thứ nhất của Đại Hội Vấn Đạo chuẩn bị bắt đầu, mời các tiểu đội chuẩn bị nhận lấy ngọc bài tiểu đội của mình rồi tiến vào Truyền tống trận.
Diệp Mặc nhìn một chút ngọc bài tiểu đội của mình, trên đó có viết số 79, ngoài ra không còn gì khác cả. Diệp Mặc biết rõ chỉ cần mang cái ngọc bài này theo bên mình, là có thể ghi chép lại thành tích của đội mình. Đồng thời cái ngọc bài này cũng có chút giống với thẻ bài điểm cống hiến, đó là sau khi vượt qua một tầng, thì điểm số trong ngọc bài tiểu đội sẽ tự động tăng thêm. Nếu như có được 'Thất luyện thạch', thì chỉ cần ném vào trong ngọc bài, là có thể tích lũy điểm số đã đạt được.
Những tiểu đội khác có nhiều người, nên mỗi người đều có một miếng ngọc bài, vì ngọc bài còn có thể giúp người trong cùng tiểu đội liên lạc với nhau. Sau khi kết thúc thì điểm số của cả tiểu đội sẽ được cộng lại với nhau thành số điểm chung của cả đội. Đồng thời ngọc bài này cũng có tác dụng truyền tống, một khi gặp phải tình huống nguy hiểm, chỉ cần bóp nát ngọc bài này, thì sẽ lập tức được truyền tống ra ngoài. Một khi bóp nát ngọc bài, thì điểm số trước đó đã lấy được sẽ tự động chuyển vào điểm số chung của cả tiểu đội.
Đội ngũ dự thi hơn 600 người chia thành 106 tiểu đội. Nhưng tốc độ Truyền tống trận đi vào Thất Luyện Tháp rất nhanh, chỉ 10 giây là đã có một tiểu đội được truyền tống đi rồi. Chỉ không đến nửa giờ thì cả 106 tiểu đội đều đã được truyền tống vào Thất Luyện Tháp.
Diệp Mặc là người cuối cùng được truyền tống vào Thất Luyện Tháp. Cũng bởi vì tiểu đội của hắn chỉ có một mình hắn mà thôi.
Vì không muốn để cho Tiên Vương của các Thiên Vực thất vọng, cho nên bên ngoài quảng trường Thất Luyện Tháp không có trận pháp theo dõi tình hình bên trong, mà chỉ có danh sách các tiểu đội nào đạt được thứ hạng, chứ không hề hiển thị rõ ràng tiểu đội đó thuộc về Thiên Vực nào.
Cho dù là như vậy, thì thứ tự cao thấp của 106 tiểu đội vẫn là điều khiến mọi người phải quan tâm chú ý, cho nên sau khi vòng thi thứ nhất của Đại Hội Vấn Đạo bắt đầu, thì cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bảng theo dõi thứ hạng của các đội.
Chỉ không tới thời gian nửa nén nhang, thì đã có một tiểu đội xuất hiện trên vị trí thứ nhất. Tiểu đội số 11 đã lấy được một điểm, tạm thời có được vị trí thứ nhất.
…
Sau khi Diệp Mặc được truyền tống đi, thì chỗ hắn đứng lại là một khóm bụi gai màu đỏ lửa. Xung quanh không có bất kỳ ai cả.
Diệp Mặc vừa mới hạ xuống, thì hai còn tiên yêu thú cấp một ở bụi gai đỏ đã lập tức đánh tới. Diệp Mặc liền tiện tay vung Tử đao lên, lập tức hai con tiên yêu thú kia đã bị chém nát.
Đáng tiếc là giết tiên yêu thú ở trong này không có điểm. Lúc này Diệp Mặc liền bay lên một khối nham thạch, sau đó dùng thần thức quét ra ngoài.
Khắp nơi ở đây đều là các đầm lầy, bụi gai, rừng rậm… Các loại Phi Trùng tàn sát bừa bãi khắp nơi. Cũng có rất nhiều tiên linh thảo kỳ lạ cổ quái sinh trưởng ở cái nơi hẻo lánh này. Nhưng đều chỉ là một ít tiên linh thảo cấp thấp mà thôi. Cái tầng một Thất Luyện Tháp này Diệp Mặc có cảm giác là nó vô cùng rộng lớn, căn bản là không biết rõ tận cùng là ở đâu.
Thần trí của hắn ở trong này dường như là đã bị áp chế xuống phạm vi mười ngàn dặm. Diệp Mặc nhíu mày, lúc này hắn đã hiểu được lợi thế của chủ nhà rồi. Thí sinh dự thi của Nguyễn Nhạc Thiên khẳng định là biết lối vào tầng hai nằm ở đâu, thậm chí còn có cả bản đồ nữa, mà hắn thì hoàn toàn mù đường.
Hắn cũng không biết rằng tất cả các tiểu đội tiến vào Thất Luyện Tháp thì chỉ có một mình hắn là không có bản đồ mà thôi, ngay cả Tông Phiêu Thiên thì mỗi tiểu đội cũng đều có một cái bản đồ. Những bản đồ này có thể là không có chỉ dẫn cặn kẽ, nhưng vẫn có thể chỉ dẫn cho thí sinh thí luyện biết được lối vào tầng tiếp theo, chứ nếu như không có lối vào, thì còn thí luyện cái gì nữa?
Diệp Mặc thì lại không hề muốn ở lại tầng một, vì ở tầng một này cho dù là tìm được 'Thất luyện thạch', thì cũng chỉ có loại 'Thất luyện thạch' một mầu, chỉ có thể đạt được điểm số thấp nhất. Đi dạo ở chỗ này chỉ hoàn toàn là tốn thời gian mà thôi, hơn nữa tiên yêu thú ở chỗ này đẳng cấp cũng thấp, căn bản không có giá trị rèn luyện gì. Đoán chừng là tầng một này chỉ là chuẩn bị cho Hư Tiên và Kim Tiên mà thôi.
Diệp Mặc lập tức lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra, nhanh chóng rời khỏi. Hắn muốn tìm một nơi có người để hỏi một chút. Tốt nhất là có thể tìm được tiểu đội thuộc Nguyễn Nhạc Thiên, lúc đó có thể lấy được một phần bản đồ trên người họ cũng không biết chừng.
Diệp Mặc vừa mới bay ra ngoài mấy trăm dặm, thì đã có một đạo lốc xoáy khủng bố xuất hiện ở giữa thần thức của Diệp Mặc. Diệp Mặc lập tức hoảng sợ, khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lướt ngang đi mấy ngàn thước, lúc này mới tránh khỏi đạo lốc xoáy kia. Mà khi thần thức của hắn quét trở lại, thì đạo lốc xoáy kia đã hoàn toàn biến mất.
- Không ngờ lại là 'Hư không tuyền sát'!
Diệp Mặc tự lẩm bẩm một câu. Nếu như không phải là vì thần thức của hắn cực kỳ cường hãn, thì vừa rồi hắn đã bị cuốn vào 'Hư không tuyền sát' rồi. Cái 'Hư không tuyền sát' này cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, vì ở trong Hỗn Độn Tinh Vực cũng có thứ này. Nếu bị cuốn vào cái 'Hư không tuyền sát' khó lòng phòng bị này, thì đến xương cốt cũng không còn.
Ở đây còn là tầng một, nhưng xem ra mình phải cẩn thận hơn một chút.
Diệp Mặc không hạ 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' xuống, chỉ là mở rộng thêm thần thức ra ngoài để phòng ngừa loại 'Hư không tuyền sát' này xuất hiện lần nữa.
Lại nửa ngày nữa trôi qua, Diệp Mặc đối với lối vào tầng hai vẫn hoàn toàn mù tịt, ngược lại là hắn đã giết không ít tiên yêu thú phi hành trên đường đi. Ngoại trừ các loại tiên yêu thú cấp một và cấp hai, thì cũng có một số loại tiên yêu thú chuyên ẩn nấp, nhưng ở trong mắt Diệp Mặc thì căn bản chẳng là gì cả. Hắn ngay cả Vô Ảnh Kiêu cũng có thể giết, thì tiên yêu thú cao thủ ở đây tính là gì chứ.
- Ồ, đây có phải là tên ngốc đó không, ở Thất Luyện Tháp này mà dám đạp trên pháp bảo phi hành bay nhanh như vậy sao?
Lúc này có một tiểu đội bốn người đã nhìn thấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đang bay đi rất nhanh.
Khi mà tiểu đội này phát hiện ra Diệp Mặc, thì hắn đã phát hiện ra bốn người từ trước rồi. Hắn cũng không chút do dự nào mà khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' tiến thẳng về phía bốn người.
- Ha ha, đây không phải là thằng ngốc mà không ai nguyện ý cho hắn vào tiểu đội hay sao? Nhưng tiếc là trên người hắn không có gì béo bở cả. Ồ, vẫn còn dám tiến về phía chúng ta sao?
- Quả thực là đang hướng về phía chúng ta, hắc hắc, đừng nói là không có béo bở gì, vì cái pháp bảo phi hành của hắn cũng không tệ đâu.
Bốn người còn đang bàn tán, thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc đã đi tới trước mặt họ rồi.
- Bốn vị bằng hữu, xin hỏi một chút các người có bản đồ Thất Luyện Tháp hay không?
Diệp Mặc đứng ở trên 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ôm quyền hỏi.
- Có bản đồ, nhưng cần phải trả một cái giá lớn.
Một tên cằm nhọn liền cười hắc hắc rồi nói.
Diệp Mặc níu mày:
- Cái này ta biết, các người cần bao nhiêu Tiên tinh.
- Tiên tinh thì không cần, mày để lại cái pháp bảo phi hành của mày là được rồi. Đúng rồi, còn cả nhẫn trữ vật của mày nữa.
Một tên Huyền Tiên khác liền cười ha hả nói. Theo suy nghĩ của chúng, thì Diệp Mặc tới nơi này vốn là để biếu không chúng pháp bảo phi hành và nhẫn trữ vật đấy.
- Tao bổ sung thêm một câu, cái mạng nhỏ của mày cũng để lại ở đây luôn đi, bằng không thì chờ khi ra ngoài lại đòi kiện tao, vậy thì tao không chịu được đâu.
Tuy hai tên Huyền Tiên trước đó không nói là muốn giết Diệp Mặc, nhưng tên cuối cùng này thì lại trực tiếp nói là muốn cái mạng của Diệp Mặc.
Thấy mấy tên này không muốn lấy bản đồ ra, thì Diệp Mặc vốn đã muốn tiến lên cướp đoạt rồi. Nhưng khi hắn nghe được tên kia nói muốn giết hắn, thì lập tức nổi lên tâm tư giết người diệt khẩu.
Ở đây vẫn là tầng một, hiển nhiên là mọi người còn chưa hề có điểm tích lũy gì. Vaò tình huống này, đối phương còn muốn giết hắn, vậy thì hoàn toàn là vì cướp bóc mà thôi. Huống chi Đường Diệu Thiên vốn đã để lại ấn tượng cực kém cho Diệp Mặc, vì lúc trước hắn và Chân Băng Du vốn là chuẩn bị đi Đường Diệu Thiên đấy, nhưng kết quả là đã bị bọn chúng đuổi ra khỏi Tiên thuyền khi còn đang ở trong hư không.
- Đã như vậy thì tặng chúng mày một quả cân…
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, Hắc Thạch Cân đã được ném ra. Một ngọn núi nhỏ mầu đen mang theo khí thế bàng bạc cùng Tiên nguyên lực cuồn cuộn cuốn tới.
- Muốn chết…
Thấy Diệp Mặc dám chủ động ra tay, thì bốn tên Huyền Tiên thuộc Đường Diệu Thiên này lập tức giận dữ. Không ngờ là một tên Huyền Tiên trung kỳ cũng dám chủ động ra tay đánh với bốn người họ, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...