Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Ở khoang thuyền trung đẳng này Diệp Mặc đã rất hài lòng rồi, về phần đi lên khoang thuyền thượng đẳng thì cùng lắm cũng chỉ mở rộng thêm được một ít mà thôi, cho nên đối với Diệp Mặc hắn mà nói thì hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Ngược lại chính là ở trên tiên thuyền này hắn lại không thể tu luyện, mà càng tới gần khoang thuyền thượng đẳng thì khả năng bị bại lộ của hắn lại càng nhiều. Về phần tham gia cái gì mà đại hội Tiên đan sư, thì hắn căn bản là chẳng thèm suy nghĩ.

Thấy Diệp Mặc cự tuyệt, thì Hàn Trường Điền mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau khi mấy người hồi phục lại tâm tình, thì lúc này mới đứng dậy cáo từ. Tuy rằng Hàn Trường Điền lại một lần nữa nhắc tới việc trợ giúp Diệp Mặc định cư trên khoang thuyền thượng đẳng, nhưng Diệp Mặc vẫn cự tuyệt như trước.

Người như Hàn Trường Điền, thì y sao có thể không biết vì sao mà Diệp Mặc liên tiếp cự tuyệt y hai lần chứ? Bất quá bản lĩnh và sự hiểu biết của Diệp Mặc về luyện đan quá mức nghịch thiên, cho nên Hàn Trường Điền biết rằng Diệp Mặc chắc chắn sẽ không dừng lại ở cảnh giới đại sư Tiên đan tứ phẩm, vậy nên y mới muốn thử thêm Diệp Mặc lần nữa.

Sau khi mấy người này đã đi xa, thì Chân Băng Du mới có chút kỳ quái mà hỏi Diệp Mặc:

- Diệp sư đệ, vì sao cậu lại cự tuyệt bọn họ? Cậu đã giúp bọn họ rồi, bọn họ muốn giúp cậu lên được khoang thuyền thượng đẳng cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà?

Kỳ thực còn có một câu mà Chân Băng Du chưa nói ra, đó là cô nghĩ với tính tình của Diệp Mặc thì chắc chắn sẽ không cự tuyệt mới đúng.

Diệp Mặc tiện tay thiết lập vài đạo cấm chế, sau đó mới trầm giọng:

- Tôi hoài nghi mấy người bọn họ cũng không phải là tiên nhân của Hạ Thiên Vực. Cô thấy đấy, tên Hàn Trường Điền kia mặc dù không nói gì nhiều, nhưng tôi lại cảm thấy cả thánh thủ tiên cô và Bành Cảm Đương dường như đều lấy y làm chủ.

- Chẳng lẽ lại là tiên nhân của Trung Thiên Vực? Cậu không định nói rằng bọn họ thừa tiên tinh tới mức đi từ Trung Thiên Vực tới Hạ Thiên Vực, rồi sau đó lại từ Hạ Thiên Vực đi về Trung Thiên Vực chứ?

Chân Băng Du càng khó hiểu mà hỏi lại Diệp Mặc.

- Cho nên tôi mới không thể giải thích được. Lai lịch của ba người này cũng không bình thường. Hơn nữa dường như họ cũng không đơn thuần xem việc tu luyện là việc chính. Chúng ta chỉ cần kết giao với bọn họ một chút là được rồi, không cần thiết phải trở thành thâm giao.

Diệp Mặc đáp.

Chân Băng Du gật đầu:

- Tôi hiểu, nhưng tôi hi vọng cậu không nên đi vào hư không tìm kiếm 'Hư không phi tuyết'.


Diệp Mặc mỉm cười:

- Tôi tin chắc rằng mình sẽ không ngã xuống. Cô không cần phải lo lắng.

- Có thể kể chuyện của cậu khi còn ở Tu Chân Giới hay không?

- Đương nhiên là có thể...

...

Cứ như vậy Diệp Mặc và Chân Băng Du trò chuyện hết một ngày ở trong cửa hàng. Có thể là do hai người không thể tu luyện ở đây, cũng không có buôn bán gì được, cho nên chỉ có thể dùng cách này để giết thời gian mà thôi.

Giữa lúc hai người cho rằng cả ngày nay chắc sẽ không có buôn bán gì được, thì tên tiên nhân thu thuế lại một lần nữa đi tới đan lâu của Diệp Mặc.

Diệp Mặc biết tên người này là Dư Liên Tang. Trước đây thì hầu hết các tin tức cơ bản của khoang thuyền trung đẳng hắn đều là nghe được từ trong miệng của Dư Liên Tang này. Tuy rằng Dư Liên Tang này cũng chỉ là Đại Ất Tiên sơ kỳ, tính cách cũng rất ổn trọng, tương đối dễ nói chuyện. Bất quá lần này y không hề tới một mình, mà còn dẫn theo một tên Đại Ất Tiên khác.

- Diệp đại sư, tôi nghe nói cậu muốn định cư ở khoang thuyền trung đẳng này, cho nên tôi tới đây để giúp cậu một chút thủ tục.

Không đợi Diệp Mặc và Dư Liên Tang nói, thì tên Đại Ất Tiên được Dư Liên Tang dẫn tới kia đã lên tiếng.

Thấy Diệp Mặc nghi hoặc, thì Dư Liên Tang vội vàng giải thích:

- Diệp đại sư, đây là Hoàng Á Cảnh, người phụ trách quản lý thủ tục cư trú ở khoang thuyền trung đẳng này. Cậu nếu cần định cư ở khoang thuyền trung đẳng này, thì cứ trực tiếp tìm Hoàng chấp sự là được rồi.

Diệp Mặc khó hiểu:

- Nhưng tôi không có tiên tinh, vì nếu cần định cư ở khoang thuyền trung đẳng này theo như lời anh nói lần trước, thì là chỗ bình thường nhất cũng cần tối thiểu năm triệu tiên tinh một năm cơ đấy.


Dư Liên Tang thầm mắng Diệp Mặc không biết linh động, nhưng không đợi cho y giải thích thì tên Hoàng Á Cảnh kia đã cười ha hả nói:

- Diệp đại sư không cần lo lắng. Cậu chỉ cần đem ngọc bài của cậu cho tôi, tôi giúp cậu thay đổi là được rồi.

Diệp Mặc vừa nghe xong thì đã hiểu được, hẳn là một trong ba người Bành Cảm Đương đã giúp hắn rồi. Xem ra lai lịch của bọn họ đúng thật là không tầm thường. Chỉ là không biết người như vậy tại sao lại phải tới tìm mình để nhờ luyện đan. Theo lý thuyết thì Bành Cảm Đương có loại năng lực này, thì thừa sức để tìm một Tiên đan đại sư có bản lĩnh khoang thuyền thượng đẳng mà. Diệp Mặc đoán rằng có lẽ phần nhiều là do Hàn Trường Điền kia đang cố giúp mình.

Tuy rằng đã hiểu là do mấy người Bành Cảm Đương hỗ trợ, nhưng Diệp Mặc vẫn cự tuyệt:

- Đa tạ Hoàng chấp sự, nhưng tôi muốn đợi chính mình thu được đủ tiên tinh rồi thì mới trở lại làm phiền Hoàng chấp sự

Lời này Diệp Mặc vừa nói ra, thì Hoàng Á Cảnh cũng biết là Diệp Mặc không muốn tiếp thụ ân tình của người khác rồi. Tuy rằng trong lòng có chút khinh thường, nhưng cũng cảm thấy Diệp Mặc rất biết điều, cho nên cũng không khuyên nhủ nữa. Chuyện này cũng chỉ là y nhận ủy thác từ người khác thôi, nên nếu đối phương đã không lĩnh tình thì y cũng không cần thiết phải cố gắng giúp đỡ nữa.

- Người tên Bành Cảm Đương kia thoạt nhìn cũng tốt đấy.

Chờ Hoàng Á Cảnh và Dư Liên Tang đi rồi, thì Chân Băng Du liền lên tiếng. Cô cảm giác cái ân tình này là do Diệp Mặc dẫn tới, vì dù sao lúc trước Diệp Mặc cũng đã giúp đỡ bọn họ không ít.

Diệp Mặc khoát tay:

- Lúc trước lời Bành Cảm Đương nói cô không chú ý sao? Khi đó y bảo tôi tham gia đại hội Tiên đan sư, có thể chiếm lấy một thứ hạng, thì sẽ có được rất nhiều tiên tinh. Nhưng tôi lại giúp thánh thủ tiên cô thăng cấp lên đại sư Tiên đan tứ phẩm rồi, thì y và Hàn Trường Điền kia sau khi trao đổi ánh mắt với nhau đã lập tức đổi lại thành tôi vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiên tinh mà không cần phải tham gia đại hội Tiên đan sư.

- Ý của cậu là?

Chân Băng Du không hiểu ý của Diệp Mặc cho lắm.

Diệp Mặc lắc đầu:

- Tôi cũng không biết chuyện của họ, nhưng tôi khẳng định là bọn họ có bí mật. Về phần bí mật là gì, thì hiện tại bọn họ cũng chưa nói ra, cho nên một khi chúng ta tiếp nhận ân tình của họ, thì bọn họ sẽ biến chúng ta thành kẻ chung một chiếc thuyền, và sẽ nói bí mật kia cho chúng ta biết.


Chân Băng Du rất thông minh, và cũng là một người hiểu chuyện. Cho nên Diệp Mặc nói tới đây, thì cô đã lập tức hiểu được và gật đầu đồng ý:

- Một khi chúng ta đã biết bí mật của họ, thì nhất định sẽ phải gia nhập với họ rồi, bằng không thì...

- Đúng thế, bằng không thì chúng ta chỉ có đường chết. Lấy năng lực của họ ở trên tiên thuyền này, thì muốn giết hai người chúng ta quả thực là dễ như trở bàn tay. Huống chi chúng ta khẳng định rằng bọn họ không chỉ có ba người, nói không chừng phía sau càng có thêm nhiều người lợi hại hơn nữa.

Diệp Mặc trầm giọng.

- Vị thánh cô tiền bối kia thoạt nhìn thì rất hiền hòa.

Chân Băng Du tuy rằng đã đồng ý với ý kiến của Diệp Mặc, nhưng ấn tượng của cô đối với Thải Dĩ vẫn rất tốt.

Diệp Mặc không trả lời, vì hắn cũng cảm giác được nhân phẩm của Thải Dĩ không tệ, nhưng dù sao hắn cũng không biết ba người bọn họ.

Diệp Mặc không tiếp thu ý tốt của Hàn Trường Điền, nên quả nhiên là mấy ngày kế tiếp ba người Bành Cảm Đương không có người nào tới nữa. Nhưng việc kinh doanh đan lâu của Diệp Mặc thì càng lúc càng tốt hơn. Mốt số tiên nhân biết có người từ khoang thuyền thượng đẳng tới đan lâu của Diệp Mặc, hơn nữa cả Hoàng chấp sự cũng đã tới, cho nên đều đến để xem xem thế nào.

Cho nên danh tiếng của ‘Mặc Nguyệt đan lâu’ lập tức lan xa. Tiên đan tứ phẩm của ‘Mặc Nguyệt đan lâu’ đều có phẩm chất thượng đẳng đấy, mà các loại Tiên đan dưới tứ phẩm thì đều là hạng nhất, cho nên loại đan dược này tuyệt đối là đan dược có phẩm chất số một ở khoang thuyền trung đẳng.

Tuy rằng cho dù là gián tiếp nhận sự giúp đỡ của ba người Bành Cảm Đương, nhưng một khi danh tiếng của ‘Mặc Nguyệt đan lâu’ đã lan rộng, thì việc kinh doanh cũng lập tức tốt lên nhiều. Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, thì Diệp Mặc đã thông qua việc luyện đan và bán các loại đan dược kiếm tới năm sáu triệu tiên tinh rồi.

Một tháng thuê cửa hàng đã sắp hết hạn, thì Diệp Mặc lại bỏ ra thêm ba triệu tiên tinh để ở lại khoang thuyền trung đẳng nửa năm nữa, đồng thời cũng kéo dài thời gian thuê cửa hàng thêm hai tháng nữa.

Tiên tinh lại lần nữa dùng hết. Lần này thì Diệp Mặc cũng không lo lắng, vì sau khi danh tiếng của đan lâu đã lan rộng, thì tiên tinh vẫn liên tục được thu vào. Chỉ cần qua một thời gian dài nữa, là hắn có thể hoàn toàn đặt chân trong khoang thuyền trung đẳng này rồi.

Đồng thời Diệp Mặc cũng biết, ở khoang thuyền trung đẳng này cũng có thể định cư tại phường thị. Nhưng cần phải thuê trên mười năm mới được. Giá tiền thuê mười năm là một cái giá ở trên trời đấy. Nhưng Diệp Mặc cũng không mấy để ý, vì hắn luôn luôn thuê cửa hàng ở trong phường thị, thì cũng không cần phải tìm một chỗ để định cư nữa.

Hai tháng qua đi, ngoài Bành Cảm Đương có tới tìm hắn một lần ra, thì thánh thủ tiên cô và Hàn Trường Điền cũng không hề tới. Còn Bành Cảm Đương cũng chỉ hàn huyên với Diệp Mặc vài câu, sau đó lại vội vã rời đi ngay.

Diệp Mặc lúc này vẫn chưa đạt được tư cách định cư tại khoang thuyền trung đẳng, nhưng cũng đã đứng vững được rồi. Ở trong phường thị của khoang thuyền trung đẳng, chỉ cần bạn cần Tiên đan tứ phẩm trở xuống, thì đi tới ‘Mặc Nguyệt đan lâu’ là tốt nhất, sẽ không cần phải thất vọng gì, hơn nữa phẩm chất đan dược rất cao. Nhưng hạn chế duy nhất là chỉ giới hạn ở Tiên đan tứ phẩm, còn Tiên đan ngũ phẩm thì ‘Mặc Nguyệt đan lâu’ bây giờ vẫn chưa luyện chế được.

Hôm nay sau khi Diệp Mặc tiễn một khách hàng đi, đang quay ra nghiên cứu trận pháp, thì Dư Liên Tang liền vội vã chạy tới. Mặc dù Dư Liên Tang chỉ là một tiểu tiên nhân thu thuế thuê cửa hàng, nhưng Diệp Mặc vẫn giúp y không ít. Bình thường thì khi y cần luyện đan, Diệp Mặc cơ bản đều không thu phí thủ tục của y. Cho nên thời gian dài qua đi, y và Diệp Mặc cũng trở nên quen thuộc.


Mặc dù hai người vẫn không được tính là bạn bè, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể lấy được nhiều tin tức mới từ y.

- Anh Dư, vì sao lại vội vã tới đây như vậy?

Diệp Mặc thấy Dư Liên Tang tiến đến, thì liền thu hồi lại tài liệu thôi diễn trận pháp, đứng lên ôm quyền cười nói.

- Diệp đại sư, hôm nay tiên thuyền sẽ dừng lại, sau đó sẽ có rất nhiều người đi hư không tìm kiếm 'Hư không vẫn thạch', cậu có muốn đi hay không?

Hiện tại Dư Liên Tang đối với Diệp Mặc cũng có chút biểu tình nịnh bợ rồi, có tin tức gì mới đều tới nói cho Diệp Mặc biết ngay.

Đối với những người không có quyền lực gì nhiều như y, chỉ là một quản sự nho nhỏ trên tiên thuyền, thì có thể kết giao với một đại sư Tiên đan tứ phẩm như Diệp Mặc chính là một sự may mắn lớn.

Diệp Mặc còn tưởng rằng một khi tiên thuyền dừng lại, thì Bành Cảm Đương sẽ tới nói cho mình biết, nhưng hắn không ngờ là Bành Cảm Đương cũng không đến. Tiên thuyền dừng lại rồi, thì hắn đương nhiên là muốn đi. Hắn đi cũng không phải là vì 'Hư không vẫn thạch' mà là vì 'Hư không phi tuyết'.

- Đa tạ anh Dư, tôi đang muốn đi vào hư không kiếm chút 'Hư không vẫn thạch' đây, không ngờ là hôm nay tiên thuyền đã dừng lại rồi. Tôi vẫn chưa biết làm sao để được đi vào hư không, xin anh Dư nói cho tôi biết với.

Diệp Mặc liền tranh thủ ôm quyền cảm tạ.

Dư Liên Tang không ngờ một đại sư Tiên đan như Diệp Mặc còn muốn đi hư không thu thập 'Hư không vẫn thạch'. Y vốn là chỉ muốn tới đây rủ Diệp Mặc đi ngắm cảnh hư không để tăng thêm chút cảm tình, nhưng hiện tại Diệp Mặc muốn đi, thì y lại không thể khuyên nhủ gì Diệp Mặc rồi. Bản thân y tới thông báo cho Diệp Mặc, rồi lại khuyên Diệp Mặc không đi thì hẳn là Diệp Mặc sẽ có cách nghĩ không tốt về y.

- Không có vấn đề, tôi có thể đưa cậu tới. Khi tiên thuyền dừng lại, thì những người muốn đi ra ngoài hư không đều phải lên sàn tầu thì mới có thể tiến vào hư không. Thế nhưng ở ngoài hư không vô cùng nguy hiểm, hơn nữa tiên thuyền cũng chỉ dừng lại thời gian nửa năm, cho nên nếu một khi quá hạn chưa trở về, thì tiên thuyền sẽ không bao giờ chờ đợi đâu.

Dư Liên Tang cuối cùng vẫn cố gắng gián tiếp khuyên nhủ Diệp Mặc.

Diệp Mặc vội nói:

- Tôi biết, đa tạ anh Dư. Chờ tôi vào chào sư tỷ thì chúng ta sẽ cùng nhau đi.

Không đợi Diệp Mặc đi vào thì Chân Băng Du đã đi ra ngoài rồi. Trong nội tâm của cô thầm than, mặc dù biết chuyện mà Diệp Mặc đã quyết định thì không thể nào thay đổi, nhưng trong lòng cô vẫn không muốn Diệp Mặc tiến vào hư không để tìm 'Hư không phi tuyết' cho cô.

- Tôi đi cùng cậu.

Chân Băng Du xuống dưới lầu rồi, thì cũng không hề khuyên bảo Diệp Mặc, trái lại lại yêu cầu được đi cùng hắn tiến vào hư không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui