Tên tu sĩ Huyền Tiên kia sau khi xem xét tình hình xung quanh, cũng không phát hiện có gì bất thường, lúc này mới cười khẩy tiến vào trong động. Đường pháp bảo hắc long kia sau khi gã tiến vào trong động, liền uốn lượn trên đỉnh đầu gã. Lần này gã sớm đã phóng ra hắc long của mình, chính là sợ lại bị hai người Diệp Mặc chạy thoát lần nữa.
Một trận âm thanh “oong oong” truyền đến, âm thanh này là từ pháp bảo hắc long trên đỉnh đầu tên tu sĩ Huyền Tiên đang xoay tròn phát ra.
Diệp Mặc cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy loại pháp bảo này, hắn cũng không kinh hãi, đây chỉ là pháp bảo dùng luyện chế thú hồn. Loại pháp bảo này có một khí linh không thể trưởng thành được, nhưng so với những pháp bảo không có khí linh bình thường thì cũng mạnh hơn nhiều lần.
Pháp bảo hắc long của tên tu sĩ Huyền Tiên này phát ra những âm thanh này còn có một cảm giác uy hiếp, rõ ràng khí hồn kia cũng không tầm thường.
- Giết…
Tên tu sĩ Huyền Tiên này căn bản cũng không thèm nhìn Diệp Mặc, chỉ chằm chằm nhìn Chân Băng Du hét một tiếng xong, thì hắc long trên đỉnh đầu lại lần nữa hóa thành tia sét màu đen phóng đến. Chỉ trong nháy mắt hắc long đó hình thành nên một đại ma bàn phạm vi hơn một trượng, bao trùm lấy Chân Băng Du lại. Nếu như không phải cái động này quá nhỏ, thì đại ma bàn này tuyệt đối cũng không phải chỉ có phạm vi một trượng.
Dường như cùng lúc đại ma bàn hắc long này bao vây lấy Chân Băng Du, những âm thanh ung ung từ trong thân thể của Huyền Tiên này vang lên, từng đường ánh sáng màu đen giống như những cái gai trên người con nhím vậy, từ trong người gã bắn ra.
Diệp Mặc kêu lên một tiếng đau đớn, lúc trước hắn chính là bị những gai nhím này gây thương tích. Không đợi những gai nhím này lại bắn ra, trận kỳ trong tay hắn đã được rắc ra.
Trong nháy mắt trận pháp khép lại, tên tu sĩ Huyền Tiên này liền cảm nhận được. Gã không tinh thông trận pháp, nhưng bị người ta dùng trận pháp vây khốn lại, gã rõ ràng cũng nhìn ra.
Lúc này gã rốt cục cũng hiểu ra tại sao Chân Băng Du khi chạy trốn lại muốn tìm đến tên Kim Tiên sơ kỳ nhỏ bé này. Hóa ra hắn còn là một Tiên trận sư, nhưng cho dù gã bị vây khốn lại, gã cũng không thèm để ý. Chỉ là một tên Kim Tiên sơ kỳ, cho dù là Tiên trận sư, vậy thì đã sao?
Gã lại càng thúc giục tia sáng đen của mình, nhưng nhanh chóng lại cảm giác không ổn, tia sáng đen của mình không ngờ như rơi vào biển sâu, trong động phủ trước mặt phạm vi chỉ có mấy trượng lại biến mất hình mất dạng.
Đồng thời pháp bảo cự long màu đen kia cũng bị trận pháp chặn lại, cũng không gây tổn thương gì đến nữ tu sĩ Huyền Tiên kia. Không chỉ vậy, hắc long nhất thời cũng chưa có cách để xông ra khỏi trận pháp
Tên Huyền Tiên này lập tức hiểu Diệp Mặc chẳng những là một Tiên trận sư, hơn nữa còn là một tiên trận sư rất biết dùng trận pháp đối địch. Cần phải giết chết con kiến hôi Kim Tiên này trước đã, nếu không bản thân mình bị trận pháp này vây khốn lại, cũng không làm được cái gì nên hồn.
Tên tu sĩ Huyền Tiên này nghĩ đến đây, pháp bảo hắc long lại lần nữa phát ra những âm thanh oong oong, hướng về phía Diệp Mặc.
Chỉ có điều pháp bảo cự long màu đen kia vừa mới đập vào khốn sát trận của Diệp Mặc, thì tên tu sĩ Huyền Tiên liền cảm thấy một đường sát cơ cực lớn tiến tới trước mặt. Mà trước đó, gã không ngờ lại không có chút cảm giác nào.
Đường sát cơ này gã rất quen thuộc, lúc trước đấu với Chân Băng Du không phải một lần hai lần, đây chính là đòn tấn công của một pháp bảo khác của người con gái kia. Lúc trước người con gái đó mỗi lần tấn công, gã đều có thể cảm nhận sớm được, bây giờ sát cơ đến trước mặt gã mới nhận ra, chắc chắn là do trận pháp tạo thành.
Cự long màu đen cũng không kịp va đập vào pháp bảo của Diệp Mặc, trực tiếp bị gã thu hồi lại, chặn lại trước thanh địch mà Chân Băng Du phóng ra.
Lúc này tên tu sĩ Huyền Tiên căn bản cũng không quản Chân Băng Du nữa, pháp bảo hắc long sau khi chặn Chân Băng Du lại, gã điên cuồng xông về phía Diệp Mặc, đồng thời một lá bùa đập ra ngoài.
Đối phó với một tu sĩ Kim Tiên, cũng phải dùng đến phù lục, gã cảm thấy thật mất mặt. Nhưng trong lòng gã lại biết rõ, nếu như không giết tên Tiên trận sư bố trí ra trận pháp này, thì gã hôm nay đừng nói là thắng, cho dù giữ được tính mạng cũng khó. Tên Kim Tiên sơ kỳ nhỏ bé này gây uy hiếp với gã, còn lớn hơn nhiều so với nữ tu Huyền Tiên sơ kỳ trước mặt này.
Ầm…
Phù lục trong trận pháp của Diệp Mặc lại phát ra tiếng nổ cực lớn, không gian xung quanh bị kích động từng đợt sóng, không gian của Hỗn Độn Tinh vực dường như không được vững chắc như bên ngoài.
Tên tu sĩ Huyền Tiên này phát hiện ra phù lục của mình đã nổ rồi, ngoại trừ khiến trận pháp của đối phương lắc lư bất ổn ra, thì cũng không có hiệu quả gì, thân hình của tên Tiên trận sư Kim Tiên sơ kỳ này căn bản cũng không có trong vùng nổ kia. Không đợi gã lại phóng ra pháp bảo lần nữa, lại một đường sáng nhạt quét đến.
Đây không phải là người con gái kia ra tay, chắc hẳn là do tên Kim Tiên bố trí ra trận pháp kia. Tên tu sĩ Huyền Tiên sau khi hiểu đường ánh sáng nhàn nhạt kia là do Diệp Mặc tấn công, gã lại lần nữa phóng ra Tiên khí hạ phẩm, đồng thời giơ tay hướng về phía đường sáng nhàn nhạt kia chộp đến.
Diệp Mặc cười khẩy, chỉ là một tên Huyền Tiên trung kỳ, còn trong trận pháp của mình, mà cũng dám dùng tay trực tiếp bắt hắn.
Hắn lại ném ra mấy trận kỳ, Tử Đao cũng đã bổ trúng tấm chắn của tên tu sĩ Huyền Tiên này.
Răng rắc…
Một tiếng giòn tan vang lên, tên tu sĩ Huyền Tiên này hoàn toàn không ngờ tiên nguyên của Diệp Mặc lại hùng hậu đến vậy, tấm chắn của gã trong tình trạng vẫn còn chưa toàn lực phóng ra, không ngờ đã bị trực tiếp đánh bay, thậm chí có một đường nứt lờ mờ.
- Anh không phải là Kim Tiên sơ kỳ…
Những lời này của gã vừa mới nói xong, phụt một tiếng, một đường máu phun ra, Tử Đao của Diệp Mặc cũng đã bổ trúng ngực của tên tu sĩ này.
Sau khi biết Diệp Mặc không phải Kim Tiên sơ kỳ, tên Huyền Tiên này trong lòng cũng vô cùng hoảng hốt, lúc này gã lại bị trọng thương rồi, lại càng không nghĩ ngợi gì quay người liền muốn bỏ chạy. Từ lúc Diệp Mặc liều một chiêu cùng gã, gã liền có thể cảm nhận được tu vi tiên nguyên của Diệp Mặc tuyệt đối không kém gì một tu sĩ Huyền Tiên sơ kỳ, thậm chí còn hơn một chút. Mà gã chẳng những bị vây khốn trong trận pháp, còn phải đối diện với hai Huyền Tiên, thì khác gì tìm đến cái chết?
Tên tu sĩ Huyền Tiên này vừa định quay người lại, thì vô số đường kiếm mắt thường không nhìn thấy được cũng đã từ trong trận pháp bắn ra, bao vây lấy gã.
Tên tu sĩ Huyền Tiên cũng không thèm chú ý trận pháp của Diệp Mặc là trận pháp gì, lại càng điên cuồng kích phát cự long màu đen của mình, muốn dựa vào cái này lao ra khỏi động phủ.
Nhưng Diệp Mặc bố trí khốn sát trận này, trong khoảng thời gian ngắn gã căn bản cũng không xông ra được. Gã biết mình không nên vào trong cái động này, tiến vào trong trận pháp của đối phương. Nếu như không trong trận pháp, gã chắc chắn mình sẽ không sợ tên Tiên trận sư này. Trong lòng gã đồng thời cũng vô cùng buồn bực, pháp bảo hắc long bị trận pháp của đối phương áp chế lại, đến 1/10 uy lực cũng không phóng ra được
Pháp bảo hắc long phát ra từng trận uy áp kinh khủng, Diệp Mặc biết rõ tên này muốn tự nổ pháp bảo của mình xông ra ngoài. Loại pháp bảo có khí linh thú hồn kiểu này, tự nổ cũng rất kinh người.
Lúc này Diệp Mặc làm sao để cho pháp bảo của đối phương tự nổ được? Tiên nguyên và thần thức của hắn lại càng điên cuồng khởi động, Tử Đao bạo phát phóng ra.
Màu tím từ nhạt đến đậm, căn bản còn chưa đến nửa tích tắc, đã đánh lên đỉnh đầu của tu sĩ Huyền Tiên kia.
Một tấm phù lục bạo liệt trong tay tên tu sĩ Huyền Tiên này, còn chưa kịp phóng ra, đã bị một đao của Tử Đao chém thành hai khúc.
Thấy Diệp Mặc dùng trận pháp mình liên hợp, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã giết được tên tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ này. Chân Băng Du trong mắt hiện lên tia kinh hãi, cô biết Diệp Mặc dùng trận pháp chắc chắn sẽ thắng, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại thắng một cách gọn gàng nhanh lẹ như vậy, hơn nữa tên tu sĩ Huyền Tiên này sau khi chết, nguyên thần dường như bị một bóng đen nuốt mất, bóng đen đó là thứ gì, cô căn bản cũng không nhìn rõ.
Bởi vậy có thể thấy, Diệp Mặc còn đòn sát thủ khác chưa lấy ra, Chân Băng Du không nói nhiều, tự mình đến trước mặt tên tu sĩ Huyền Tiên kia thu lại Huyền Hòa Kiếm.
Diệp Mặc sau khi thu hồi trận kỳ lại, đơn giản phá đi cấm chế nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Huyền Tiên kia, nhưng tiên tinh trong đó lại khiến Diệp Mặc quá mức thất vọng. Diệp Mặc đếm qua một chút, nhiều lắm cũng không hơn năm trăm nghìn tiên tinh, một tu sĩ Huyền Tiên lại nghèo như vậy sao?
Nhưng Diệp Mặc cũng nhanh chóng hiểu chuyện gì xảy ra, trong nhẫn trữ vật này còn có ba bình Tiên đan tam phẩm, Tiên linh đan tứ phẩm và nguyên liệu luyện khí cũng không ít. Là một Huyền Tiên, chắc hẳn biết tác dụng của tiên tinh cũng không phải tốt nhất trong tu luyện, chỉ có thể đem tiên tinh đổi thành những thứ khác hữu dụng hơn, mới có thể gia tăng tốc độ tu luyện của mình.
Diệp Mặc thấy Chân Băng Du nhìn mình, hắn nhanh chóng tìm được Thải Vân Chướng của Chân Băng Du. Một Tiên khí hạ phẩm Thải Vân Chướng, Diệp Mặc thực sự cũng không coi ra gì, hắn cầm lấy Thải Vân Chướng ném cho Chân Băng Du:
- Đồ của cô trả lại cho cô.
Thấy Chân Băng Du thu lại Thải Vân Chướng, Diệp Mặc quay người định rời khỏi nơi này.
- Đợi một chút, tôi vừa nói có một chuyện muốn hợp tác cùng anh, anh xem có muốn hay không?
Chân Băng Du bỗng nhiên gọi giật Diệp Mặc lại.
- Là chuyện gì?
Diệp Mặc lạnh nhạt hỏi.
Chân Băng Du không để ý Diệp Mặc cũng không có hứng thú lắm, tự mình nói:
- Tôi biết có một chỗ có Hỗn Độn Thanh Địch, nếu như anh muốn thì…
Diệp Mặc đột nhiên quay người lạnh lùng nhìn chằm chằm Chân Băng Du, Hỗn Độn Thanh Địch chính là thứ mà bộ xương khô kia nói dưới đầm suýt nữa lấy đi mạng của gã, bây giờ Chân Băng Du nói như vậy là có ý gì?
Đồng thời Diệp Mặc cũng chuẩn bị sẵn rồi, lúc nào cũng có thể phóng ra Tử Đao. Nếu như người con gái này dám khiến cho mình xuống dưới đầm nước kia, thì hắn sẽ không chút do dự giết chết cô.
Xuống dưới đầm nước đó chắc chắn chỉ có con đường chết, người con gái này lại bảo hắn xuống đầm nước đó, thì chính là bảo hắn đi chết rồi.
Cảm nhận được sát cơ, Chân Băng Du lùi về sau hai bước, nhíu mày. Cô không hiểu tại sao sau khi mình nói ra Hỗn Độn Thanh Địch, Diệp Mặc lại có sát cơ với cô.
Cho nên cô cũng chú ý đến, nếu như Diệp Mặc dám động tay, cô sẽ không chút do dự tự bảo vệ mình. Lúc này Chân Băng Du đoán rằng, chắc hẳn sau khi Diệp Mặc biết Hỗn Độn Thanh Địch, muốn một mình nuốt hết, không muốn hợp tác cùng mình.
Nghĩ tới đây, Chân Băng Du cũng không muốn nói chuyện này với Diệp Mặc. Mặc dù biết một mình mình căn bản cũng không thể nào lấy được Hỗn Độn Thanh Địch, nhưng cô không nói ra địa điểm, Diệp Mặc muốn một mình nuốt hết, điều này khiến trong lòng cô cực không thoải mái.
- Thôi, tôi không muốn hợp tác với anh nữa
Chân Băng Du nói xong, liền muốn rời khỏi đây luôn.
Diệp Mặc ngược lại lại có chút nghi ngờ, chẳng lẽ hắn đoán lầm rồi sao? Nếu như đoán lầm, vậy thì cũng mất đi một cơ hội tốt rồi, Hỗn Độn Thanh Địch cũng không phải là đồ đơn giản, thứ này chính là thứ mà hắn đang cần.
- Cô nói Hỗn Độn Thanh Địch ở đâu?
Diệp Mặc cũng không kìm chế được hỏi một câu, dù sao cái này cũng liên quan đến việc hắn niết bàn. Một tu sĩ luyện thể, nếu như niết bàn hoàn mĩ, mới có thể thăng cấp lên tầng cao hơn, nếu không căn bản cũng không có chút ý nghĩa nào.
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc hỏi vậy, cũng không đắn đo, thứ này đồng thời cũng là một thứ rất quan trọng với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...