Diệp Mặc không thể không phẫn nộ, hắn lúc này cho dù là lúc yếu nhất, thậm chí bất kỳ ai cũng có thể ức hiếp được. Chân Băng Du lại mang theo kẻ địch cường mạnh lợi hại như vậy đến, đây không phải là đồ ngốc thì là cái gì? Hơn nữa Chân Băng Du chắc chắn không phải là đối thủ của người này, đợi lát nữa người này giết Chân Băng Du rồi, người tiếp theo bị giết chính là hắn. Đáng thương hắn bây giờ đến thủ đoạn cuối cùng - Thế giới trang vàng cũng không vào được nữa rồi, thì làm sao lại không tuyệt vọng được?
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc cũng không ra tay, lập tức nhíu mày, đợi đến lúc Diệp Mặc chửi ầm lên, cô cảm thấy có chút không đúng.
Cùng lúc đó, màn kiếm đầy trời của Huyền Hoà kiếm của cô cũng đã bị đối phương phá, không đợi cô thu lại Huyền Hoà kiếm, vô số những tia sáng màu đen đã bắn đến. Đồng thời một pháp bảo hắc long cực lớn đang gào thét cuốn đến, Chân Băng Du chắc rằng, chỉ cần bị pháp bảo hắc long này trói lấy, thì chết là cái chắc.
Lúc này cô căn bản cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, một thải vân chướng được phóng ra, đột ngột chặn lại trước mặt cô. Chân Băng Du biết thải vân chướng của mình không thể nào chặn lại được pháp bảo hắc long của đối phương, nhưng bây giờ cô cũng không quản nhiều như vậy được nữa rồi.
Mấy tia sáng màu đen đánh lên Thải vân chướng, phát ra những âm thanh thình thịch. Nhưng cho dù như vậy, Thải vân chướng vẫn không chặn lại được những đường đao đen còn lại.
Phụt một tia màu đen xuyên qua sườn phải của cô, đồng thời lại có một tia nữa đánh vào ngực của Diệp Mặc, đồng thời mang theo một tia máu tươi. Diệp Mặc luyện thể mặc dù lợi hại, nhưng cũng chưa niết bàn, vẫn còn là tu vi Thần cảnh. Đối diện với tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ, thân thể của hắn cũng không trụ nổi.
Chân Băng Du lập tức hiểu tại sao Diệp Mặc lại mắng cô đồ ngốc, hóa ra Diệp Mặc cũng trọng thương rồi, thậm chí còn bị thương nặng hơn cô nhiều. Mình dẫn tên tu sĩ này đến, không phải là tìm Diệp Mặc giúp đỡ, mà lại là khiến Diệp Mặc chịu chết.
Sau khi hiểu ra điều này, Chân Băng Du cũng không kịp để ý đến những thứ khác, miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời phóng một tấm bùa ra.
Không gian phát ra từng đợt lay động kịch liệt, phù lục mang theo những cuồng bạo như bão táp, dường như muốn trực tiếp cuốn người vào xoáy thành mảnh vụn. Tên tu sĩ Huyền Tiên trung kỳ kia lập tức hiểu tấm phù lục này của Chân Băng Du cực kỳ kinh khủng, không chút do dự phóng ra một pháp bảo phòng ngự, đồng thời lùi về phía sau. Gã tin rằng Chân Băng Du cũng không chạy thoát được, cho dù có một phù lục thì đã sao? Chẳng lẽ cô còn nhiều phù lục như vậy sao?
Chân Băng Du lại lần nữa lấy ra một tấm phù lục nữa, lại phun một ngụm máu tươi lên trên.
- Bùa dịch chuyển tức thời.
Diệp Mặc trong lòng lại càng mắng to, người con gái này dùng bùa dịch chuyển tức thời, bản thân mình vẫn là phải chết, có sư phụ là Đại La Tiên nhân quả nhiên không tệ, đến loại bùa di chuyển tức thời chỉ Vị Tiên mới có thể luyện chế ra được cũng có. Hắn rõ ràng đã đánh giá thấp Chân Băng Du, trong nháy mắt Chân Băng Du khởi động bùa di chuyển tức thời, Diệp Mặc lại cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng tỏa đến, ngay lập tức một thân thể mềm nhũn mang hắn đi.
Ngay sau đó, một cảm giác choáng váng truyền đến, Diệp Mặc trong lòng nhẹ bẫng, hắn biết mình cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Xem ra có sư phụ là Đại La Tiên nhân, đúng là không tệ.
…
Trong một sơn động cực kỳ bình thường của Hỗn Độn Tinh vực, sắc mặt Chân Băng Du tái nhợt sau khi lôi Diệp Mặc vào trong động, rồi bố trí vài cấm chế ẩn nấp cấp thấp đơn giản ngay cửa động, lúc này mới thở phào ngồi xuống. Lúc này thần thức và chân nguyên của cô cũng tiêu hao gần hết rồi, vì liên tiếp thiêu đốt máu huyết lại càng suy yếu bội phần.
- Chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Khi tôi đến, cũng không biết anh đã bị thương rồi.
Chân Băng Du thở hổn hển nói.
Diệp Mặc ngược lại lại có chút ngượng ngùng, không lâu trước đó hắn còn đang mắng Chân Băng Du đồ ngốc, bây giờ người ta lại cứu mạng hắn. Mặc dù tai bay vạ gió này là do người con gái này mang đến, nhưng cũng là người cứu mạng hắn.
Diệp Mặc hắng giọng một tiếng rồi khua tay nói:
- Được rồi, dù gì cô cũng lại cứu tôi lần nữa. Cô sao lại chọc giận đến tên lợi hại như vậy? Cho dù tôi không bị thương, đánh nhau với tên đó, thì cũng thua nhiều thắng ít.
Khi đang nói chuyện, Diệp Mặc cũng đã chữa trị vết thương trên ngực mình rồi, đồng thời nghĩ có nên đưa cho người con gái này mấy viên đan dược hay không.
Nhưng khiến hắn chấn động chính là, Chân Băng Du không ngờ lại thay đồ trước mặt hắn, bộ váy áo màu xanh kia nhanh chóng được cô cởi xuống, thậm chí đến áo lót bên trong cũng có xu thế sắp cởi ra, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không chủ động nhìn lén tiên tử này thay quần áo, nhưng Chân Băng Du căn bản cũng không có ý tránh né chút nào.
Sau khi bộ váy áo màu xanh được cởi ra, bên trong vẫn còn một bộ hộ giáp tơ tằm thiên lạc cực mỏng, nhưng sự chấn động của đường cong cực kỳ quyến rũ kia cũng đã bạo lộ không thể nghi ngờ gì nữa, da thịt trắng như ngọc, cho dù cũng có chút dấu vết máu, nhưng cũng không thể nào che đi vẻ kinh diễm trong đó. Đôi gò bồng đảo trắng ngọc lộ ra một nửa, còn bên dưới thì lại loáng thoáng hiện ra chút màu đen.
Nếu như không phải người con gái này trước giờ lạnh như băng, cũng không có chút lời lẽ khiêu khích nào, Diệp Mặc cũng đã cho rằng người này đang dụ dỗ mình.
- Đợi một chút…
Diệp Mặc gọi Chân Băng Du lại.
Thấy Chân Băng Du quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, Diệp Mặc đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Băng Du sư tỷ, cô thay quần áo không tránh đi, hoặc là để tôi tránh ra chỗ khác một chút, cứ thay trước mặt tôi như này sao?
Chân Băng Du thấy Diệp Mặc nói vậy, lập tức liền nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Cũng chỉ là một tấm da mà thôi, có cái gì cần phải tránh? Nếu như anh cứ đắm chìm trong nhục dục của tấm da này, không thể nào thoát khỏi nó, thì anh vĩnh viễn cũng chỉ thế này thôi. Công pháp tu luyện của anh quả thực rất lợi hại, nhưng tu vi của anh cũng mới…
- Ồ…
Chân Băng Du sau khi ồ một tiếng, chằm chằm nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh không ngờ trong thời gian nửa năm lại thăng cấp lên được Kim Tiên trung kỳ, điều này sao có thể được?
Nói xong, dường như cô nhớ ra điều gì, lại gật đầu nói:
- Anh lấy được truyền thừa công pháp thực sự rất tài giỏi, nếu như anh một lòng cầu đạo thì…
Những lời này còn chưa nói xong, cô liền lắc đầu, dường như biết Diệp Mặc không phải là loại người một lòng cầu đạo, cũng không phải nói hắn sợ sự gian nan nguy hiểm của tu luyện, mà là vì hắn không thoát khỏi nhục dục, loại tu sĩ như này cô cũng không ưa nhìn. Năm đó Mộ Vô Song nghịch thiên như vậy, cuối cùng còn bị người khác vây công mà chết. Nếu Mộ Vô Song chuyên tâm đại đạo, thì làm sao có chuyện như vậy được?
Cô cũng không tiếp tục khuyên bảo Diệp Mặc nữa, mà lại cởi nốt đồ lót của mình ra, đồng thời phóng một đường khứ trần quyết, sau đó mới lấy một bộ áo lót mới, thay ngay trước mặt Diệp Mặc rồi nói:
- Tôi biết truyền thừa tu luyện của anh rất tài giỏi, nhưng tôi muốn báo cho anh biết, sau này truyền thừa đó của anh tuyệt đối không thể nào tiết lộ ra ngoài, nếu không anh chết là cái chắc.
Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu tại sao người con gái này lại biết rõ hắn và Phong Mạch Thuần cùng ra ngoài, mà lại thờ ơ như vậy, hóa ra trong mắt cô, đó chỉ là tấm da thịt mà thôi.
Người con gái này không phải không hiểu những chuyện này, chỉ là cô căn bản không chú ý đến, cô rất rõ chuyện giữa nam nữ kia, thậm chí khuyên bản thân mình đừng đứng núi này trông núi nọ. Những lời cô khuyên mình, chứng tỏ cô chẳng những biết đối nhân xử thế, hơn nữa còn hiểu thế nào là bảo vệ mình.
Đối mặt với tiên tử có khuôn mặt tuyệt mĩ và dáng người tuyệt đẹp này, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy đần độn vô vị.
- Nói cách khác nếu có người tìm cô để lên giường thì cô cũng đồng ý sao?
Diệp Mặc bỗng nhiên rất muốn biết Chân Băng Du này có bằng lòng chuyện này hay không.
Chân Băng Du lúc này cũng thay xong áo lót, đồng thời cũng mặc một bộ nội giáp cực mỏng, rồi cười nhạt nói:
- Mơ đi cưng.
- Tôi không phaỉ là loại người đơn thuần như Phong Mạch Thuần, tôi mãi mãi sẽ không tặng nguyên khí thuần âm của mình cho người khác.
Chân Băng Du vẻ mặt vô cảm nói xong, khinh thường liếc nhìn Diệp Mặc.
- Cô thường xuyên làm như này trước mặt người ngoài? Hoặc là trên đường cũng dám tự nhiên thay quần áo như này?
Diệp Mặc có chút tò mò hỏi.
- Anh bị thương nặng rồi có thể thay quần áo trên đường cái sao? Đồ ngốc. Tôi dám thay quần áo trong này, là vì anh bị thương còn nặng hơn tôi, không thể nào ra tay với tôi được.
Chân Băng Du nhớ rõ chuyện Diệp Mặc mắng cô đồ ngốc, lại mắng lại lần nữa.
Diệp Mặc im lặng, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy kiểu lý do hiếm có như này. Hắn biết rõ Chân Băng Du nói ra tay, không phải mình muốn làm loạn với cô, mà là muốn dùng vũ lực ra tay với cô. Người con gái này xem ra cũng khôn khéo vô cùng, hơn nữa đối với theo đuổi tu đạo còn cố chấp hơn nhiều tu sĩ.
Nói cách khác cô quả thực là một tiên tử không dính bụi trần, cách nhìn nhận đối với chuyện nhục dục thân xác nam nữ cũng như những gì cô nói, quả thực chỉ là một tấm da thịt mà thôi. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy có chút kỳ quái, hoặc là cô cho rằng cách nghĩ của cô mới là đúng.
Cũng đúng, thân thể chẳng phải là một tấm da thịt hay sao? Thậm chí đối với tu tiên giả mà nói quả thực đúng là như vậy. Rất nhiều tu tiên giả là vì từ thế tục phàm nhân mà đến, cho nên cũng không thể nào thay đổi được quan niệm này. Nhưng Diệp Mặc lại lắc lắc đầu, hắn cảm thấy nếu như tư tưởng thực sự đạt được đến cảnh giới như Chân Băng Du, thì là một loại bi ai.
Hắn thà rằng chết già, cũng không muốn tu luyện đến mức như Chân Băng Du, ngoại trừ tu luyện, những thứ khác đều là túi da, hoặc ngoại trừ vấn đỉnh vô thượng đại đạo, không có vật gì khác nữa.
- Tôi có thể mượn chút đan dược của cô không?
Diệp Mặc cũng không còn tâm trạng nào trò chuyện tiếp với Chân Băng Du, bọn họ không phải là người cùng một thế giới.
Chân Băng Du khẽ gật đầu, lấy ra một bình ngọc ném cho Diệp Mặc nói:
- Vết thương của anh sau khi trị khỏi rồi, tôi sẽ bàn với anh về một vụ giao dịch.
Diệp Mặc sau khi nuốt mấy viên đan dược, thần thức cuối cùng cũng khôi phục được một chút. Sau khi khôi phục được thần thức rồi, Diệp Mặc không chút do dự lấy đan dược từ trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó nuốt từng vốc lớn. Đan dược của hắn tốt hơn nhiều của Chân Băng Du, đều là đan dược thượng đẳng hoặc hạng nhất.
Vết thương chỉ cần bắt đầu khôi phục, Tam Sinh quyết lại càng hiện rõ tác dụng. Diệp Mặc cảm thấy tiên nguyên của mình nhanh chóng khôi phục, đồng thời thức hải cũng dần khôi phục lại. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy thức hải của mình có một đường bóng mờ, điều này khiến Diệp Mặc có một dự cảm cực kỳ nguy hiểm.
Lập tức Diệp Mặc liền lấy ra mấy trận kỳ, nhìn sắc mặt nghi ngờ của Chân Băng Du nói:
- Tôi cũng muốn thay quần áo, nhưng cảnh giới của tôi chưa cao được như cô, tôi cần bố trí một trận pháp ẩn nấp.
Sắc mặt của Chân Băng Du lạnh như băng, lại lần nữa nhắm mắt tu luyện, những lời Diệp Mặc nói đối với cô cũng giống như không khí.
Diệp Mặc cũng lơ đễnh, hắn đã biết cái mà người con gái này theo đuổi, không cần để ý.
Khi Diệp Mặc ném mấy chục trận kỳ xuống, khi toàn bộ thân hình của hắn đều biến mấy, Chân Băng Du bỗng nhiên đứng dậy, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ còn là một tiên trận sư cấp hai, sao lại có loại người nghịch thiên như này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...