Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tần Niệm Mân là một cô gái cẩn thận và tỉ mỉ, nên cô khẳng định là mình không hề cảm giác sai. Cái tên Diệp Mặc trước mặt này sau khi cầm lấy cái Thủy Tinh Cầu lên xem, thì trong nháy mắt liền kích động vô cùng. Điều này nói rõ rằng hắn rất lưu ý tới cái ụ đá kia, cho nên cô liền không chút do dự nào đi về phía cửa ra, để bản thân có thể chiếm lấy thế chủ động.

Nhưng khiến cho cô không ngờ, chính là ngay cả khi cô sắp rời khỏi phòng khách rồi, thì cái tên Diệp đan sư kia vẫn không hề có chút ý định nào muốn gọi cô trở lại cả, lẽ nào thật sự là cô đã suy đoán sai hay sao?

Tính cách và bản lĩnh luyện đan của Diệp Mặc đều là ứng cử viên tốt nhất. Nếu muốn tìm một người khác thay thế Diệp Mặc, thì nhất thời khó có thể nào tìm được.

Nghĩ tới đây, thì Tần Niệm Mân lại lần nữa ngừng lại, cô quay đầu lại nhìn Diệp Mặc một chút rồi nói:

- Người mua ụ đá kia chỉ có ta cùng cha ta và một vài người khác nữa biết được thân phận y mà thôi, nếu như ngươi không cần cái tin tức này, thì ta sẽ đi thật đấy.

- Không tiễn.

Diệp Mặc lần này nói mà không có chút do dự nào. Hắn biết rằng đối phương xác thực là đã bắt đầu hoài nghi rồi, cho nên nếu như lúc này mà hắn còn tỏ rõ ý định với cái ụ đá kia, thì căn bản hắn chính là thằng ngốc. Cho dù là chỉ có một mình cô ta biết được tin tức về cái ụ đá này, thì hắn cũng sẽ không hỏi tới nữa.

Chỉ cần chờ tới khi thực lực của hắn cường hãn đến một mức nhất định rồi, thì có thể trực tiếp đến thẳng Cung Hoa Thiên mà hỏi.

Tần Niệm Mân thì lại ngây ngẩn cả người. Cô không ngờ là Diệp Mặc lại thực sự không thèm để ý. Lúc này thì cô mới biết rằng hẳn là mình đã phán đoán sai lầm rồi. Cũng đúng thôi, cái tên Diệp đan sư trước mặt này mới chỉ có tu vi Kim Tiên, còn cái ụ đá kia thì lại có giá tới mấy tỷ tiên tinh, căn bản chính là thứ mà hắn không thể nào mơ tưởng tới được. Một Tiên đan sư sơ cấp như hắn, thì cho dù là luyện chế đan dược vô số năm, cũng không thể nào kiếm ra mấy tỷ tiên tinh được.

Quyền chủ động lại lần nữa mất đi. Lúc này giọng điệu của Tần Niệm Mân thậm chí đã mang theo chút ý tứ thỉnh cầu rồi:

- Diệp đan sư, lẽ nào tất cả những thứ kia ngươi đều nhìn không thuận mắt sao? Ngươi giúp ta lần này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thiệt thòi đâu.

Nghe được câu nói này của Tần Niệm Mân, thì Diệp Mặc làm bộ trầm ngâm một lúc lâu, trong lòng lại mừng thầm. Đồng thời hắn cũng thầm than, quả nhiên là ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (trong hoàn cảnh khốn khó, mà tìm được lối thoát). Đúng là làm chuyện gì thì cũng cần phải bảo trì sự bình tĩnh, nếu thiếu kiên nhẫn thì bản thân luôn luôn là người chịu thiệt. Cô gái tên Tần Niệm Mân này muốn mình cùng cô ta giả trang thành một đôi đạo lữ song tu, nhất định là sẽ cần mình đi cùng cô ta một chuyến. Chỉ cần đi theo cô một chuyến, vậy thì có thể quang minh chính đại mà biết tới thân phận của cô ta rồi. Nếu như trên đường lại có thể hỏi ra tung tích của cái ụ đá thì không còn gì tốt bằng. Nếu như hỏi không ra được, vậy thì trước tiên cứ biết được nhà của cô ta ở đâu đã, chờ sau này tu vi của mình cao hơn, thì sẽ lại quang minh chính đại trở lại mà hỏi.

Thấy Diệp Mặc trầm ngâm không nói lời nào, thì Tần Niệm Mân cũng càng không dám nói gì. Chỉ một mực chờ đợi mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, ước gì Diệp Mặc sẽ lập tức đồng ý với yêu cầu của cô.


Sau khi Diệp Mặc trầm ngâm được một lúc, thì mới thở dài rồi nói:

- Ài, con người của ta chỉ thích mềm, không thích cứng. Cô cũng rất biết cách dụng tâm dấy. Thôi được rồi, cô cứ nói ra xem xem tôi phải giúp cô như thế nào, sau đó tôi có thể xem xét một chút xem có thể giúp được hay không.

Trong lòng Tần Niệm Mân liền đại hỉ. Cô liền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình. Diệp Mặc nghĩ tới chỉ trong thời gian gặp gỡ ngắn ngủi của cả hai người, mà cả hai người đều muốn lợi dụng lẩn nhau, thì trong lòng không khỏi có chút cảm giác buồn cười.

Sau khi ngồi xuống thì Tần Niệm Mân liền nói tiếp, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hòa hoãn đi nhiều:

- Diệp đan sư, tôi đến từ Đại La Tiên Môn là Cực kiếm Tiên Môn thuộc Cung Hoa Thiên.

- Đại La Tiên Môn? Trong môn phái các cô có Đại La tiên nhân sao?

Diệp Mặc giật mình hỏi lại một câu. Hắn cũng không thể nào mà không giật mình được. Liễu Trung Yên nói với hắn rằng, thiên chủ của Việt Hành Thiên là Lục Chính Quần cũng chỉ là Đại La tiên nhân mà thôi. Vậy mà Cực Kiếm Tiên Môn lại được công nhận là Đại La Tiên Môn, ý nghĩa không phải là trong môn phái của Tần Niệm Mân cũng có Đại La tiên nhân hay sao?

- Đúng thế, cha của tôi chính là Đại La tiên nhân, cho dù là thiên chủ của Cung Hoa Thiên cũng phải khách khí với cha tôi ba phần.

Tần Niệm Mân nói một cách tự hào.

Diệp Mặc nghi hoặc hỏi tiếp:

- Lẽ nào cha của cô không bị thiên chủ của Cung Hoa Thiên quản lý sao?

Tần Niệm Mân sững sờ nhìn Diệp Mặc, một lát sau mới nghi hoặc hỏi lại:


- Chẳng lẽ anh cho rằng thiên chủ của một Thiên Vực là lớn nhất ư?

Diệp Mặc có chút xấu hổ mà gật đầu. Hắn đúng thật là vẫn cho rằng như vậy đấy. Nếu đã là thiên chủ của một Thiên Vực, thì đó đương nhiên phải là người có quyền lực lớn nhất trên toàn bộ Thiên Vực đó rồi.

- Ách...

Tần Niệm Mân có cảm giác không biết phải nói gì:

- Tôi hoài nghi rằng anh đã phi thăng nhiều năm như vậy, nhưng có phải là vẫn chưa bao giờ quan tâm tới loại chuyện này hay không? Thiên chủ của một Thiên Vực quả thực là có quyền lực rất lớn, nhưng cũng không phải là người có thể quản được toàn bộ người trong Thiên Vực. Đương nhiên, tôi nghe nói Trung Thiên Vực và Thượng Thiên Vực, thì có rất nhiều thiên chủ của một Thiên Vực là người có quyền lực lớn nhất đấy, không có bất kỳ một ai dám phản bác lại ý tứ của thiên chủ cả. Nhưng ở Hạ Thiên Vực chúng tôi, thì thiên chủ cũng không phải là người có quyền lớn nhất. Rất nhiều thế lực của các Đại La Tiên Môn đều không kém hơn so với Phủ thiên chủ. Hơn nữa còn có một số ít Tiên Tông có thực lực còn lớn hơn cả Phủ thiên chủ nữa, chỉ là người ta không hề có ý muốn làm Thiên Chủ mà thôi.

- Hóa ra là như vậy.

Diệp Mặc thở dài. Điều này đối với hắn mà nói, thì thực tế lại là chuyện tốt chứ không phải chuyện xấu. Vì nếu như trong một Thiên Vực, mà chuyện gì Thiên Chủ cũng đều có thể quản được, thì vị Thiên Chủ ấy nếu như muốn tìm một người trong Thiên Vực của mình chắc chắn sẽ không gặp nhiều khó khăn. Khó trách vì sao mà mình ở rừng rậm Hắc Lô đã khá lâu, nhưng lại chưa từng có tin tức gì về lệnh truy nã mình cả. Hóa ra rừng rậm Hắc Lô cũng chưa chắc đã là nơi mà Thiên Chủ của Văn Cử Thiên quản đến. Đương nhiên, cũng có thể là do Thiên Chủ của Văn Cử Thiên không muốn để cho tất cả mọi người đều biết chuyện, nên cuối cùng cũng là tiện nghi cho hắn.

Tần Niệm Mân trợn mắt liếc Diệp Mặc một cái rồi nói tiếp:

- Cha tôi có một người bạn tốt tên là Công Tôn Ân. Vị Công Tôn Ân này chẳng những là một Đại La tiên nhân, hơn nữa còn là một Tiên đan đại sư ngũ phẩm. Công Tôn Ân có một đệ tử tên là Công Tôn Chỉ Ngọc, cũng là một Tiên đan sư, về phần là Tiên đan sư mấy phẩm thì tôi cũng không biết. Nhưng cha của tôi lại muốn gả tôi cho cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia, nhưng tôi thì lại không muốn.

Diệp Mặc đã hiểu ra đôi chút. Tần Niệm Mân nhất định là muốn mình giả mạo làm đạo lữ song tu, sau đó mang mình về ra mắt cha của cô, để cho cha của cô bỏ cái ý định đem cô gả đi ra khỏi đầu.

Sau khi hiểu ra, thì Diệp Mặc liền nói:

- Tiên môn không phải là đều chú ý tới sự môn đăng hộ đối sao? Cái tên Công Tôn Chỉ Ngọc kia là một Tiên đan sư, hơn nữa còn có một sư phụ là Đại La tiên nhân, vì sao cô lại không đồng ý?


Trên khuôn mặt ngọc ngà của Tần Niệm Mân hiện lên một tia đỏ ửng. Từ lúc nói chuyện với Diệp Mặc cho tới giờ, đây là lần đầu tiên mà cô nói với một dáng vẻ thẹn thùng khó khăn của một cô gái bình thường:

- Tôi biết, nhưng tôi đã có người trong lòng rồi. Anh ấy cũng là một Tiên đan sư, hơn nữa hiện tại có lẽ cũng đã là tu vi Huyền Tiên rồi.

Diệp Mặc không ngờ rằng mình lại đoán sai, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi lại:

- Cô đã có người trong lòng rồi, vậy vì sao mà không đưa về ra mắt với trưởng bối của mình? Đừng nói với tôi là cô sợ cha của cô đột nhiên nổi giận giết chết người trong lòng của cô, cho nên cô mới nhờ tôi đi tới để chết thay đấy nhé.

Nói xong, thì Diệp Mặc lập tức trở nên cảnh giác. Loại chuyện này thật sự là có thể xảy ra đấy. Hiện tại thì hắn đã biết rằng Tần Niệm Mân đến từ một Đại La Tiên Môn là Cực Kiếm Tiên Môn rồi, cho nên cũng không nên liểu mạng chấp nhận vụ giao dịch này.

- Anh nói mò cái gì đấy, danh tiếng của cha tôi ra sao? Sao có thể giết một tu sĩ Kim Tiên như anh được? Anh quá đề cao chính mình rồi. Tôi lấy mạng của mình để đảm bảo, cha tôi tuyệt đối sẽ không làm gì anh cả. Tôi sỡ dĩ muốn cho anh thay thế, là vì cha tôi thì nhất định đòi được gặp mặt, nhưng người trong lòng tôi thì đã đi vào Tinh Vực Hỗn Độn để thí luyện rồi.

- Đợi một chút...

Diệp Mặc lại lần nữa cắt đứt lời của Tần Niệm Mân:

- Cái Tinh Vực Hỗn Độn kia là nơi nào?

Diệp Mặc nghe được hai chữ ‘Thí luyện’ này, thì lập tức nghĩ tới việc luyện thể của mình. Hắn đang lo lắng là không có chỗ để tu luyện luyện thể đây. Lúc này Tần Niệm Mân lại nói tới cái Tinh Vực Hỗn Độn kia, không biết có phải là nơi thích hợp để luyện thể hay không? Diệp Mặc hiện tại đã có hiểu biết rất sâu đối với luyện thể rồi, chỉ là không tìm được nơi nào có điều kiện tốt để luyện thể mà thôi. Nếu như cái Tinh Vực Hỗn Độn kia có điều kiện tốt để luyện thể, vậy thì không còn gì tốt hơn với hắn nữa rồi.

Tần Niệm Mân thở dài:

- Tôi thật sự không hiểu là vì sao anh có thể tu luyện được tới tu vi Kim Tiên đấy. Cái gì anh cũng chẳng biết. Tinh Vực Hỗn Độn chính là nơi tốt nhất trong mười một hạ thiên vực để tu sĩ có thể tu luyện. Khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn, xung quanh đều có nguy cơ. Trong đó có thể tu luyện luyện thể, cũng có thể tu luyện các loại pháp thuật và tiên nguyên, cho dù là thần thức cũng có thể tu luyện được. Nó là một nơi thí luyện hay nhất trong mười một hạ Thiên Vực. Mặc dù bên trong đều là một mảnh hỗn độn, nhưng cũng có người nói rằng bên trong chia ra làm chín tầng, mỗi khi lên thêm một tầng thì nguy cơ đều tăng cao hơn. Nhưng cũng có người nói bên trong chia làm ba mươi sáu tầng, nhưng thực hư thế nào thì tôi cũng không biết, vì tôi còn chưa từng đi vào đó.

Nói tới đây, thì chân mày của Tần Niệm Mân liền nhướng lên:

- Tinh Vực Hỗn Độn không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể đi vào thí luyện được, nếu như không có được dũng khí và thực lực nhất định, thì đi vào đó chính là muốn chết.


Nói xong thì trong mắt của cô liền mang theo một tia tự hào và tưởng niệm, hiển nhiên là đang nhớ tới người trong lòng vẫn còn đang thí luyện trong Tinh Vực Hỗn Độn.

Diệp Mặc cũng không hề để ý tới tâm tư của Tần Niệm Mân, lập tức hỏi:

- Tinh Vực Hỗn Độn kia là ở địa phương nào? Như thế nào mới có thể đi vào đó?

Tần Niệm Mân lập tức nhíu mày. Cô có chút bất mãn nhìn Diệp Mặc rồi nói:

- Diệp đan sư, bây giờ là tôi tìm tới anh để hỗ trợ, anh hiện tại còn chưa đồng ý giúp tôi, ngược lại là tôi lại phải giải đáp các thắc mắc của anh.

Diệp Mặc nghĩ lại cũng thấy thực đúng là như vậy, nhưng vì còn rất nhiều thứ mà hắn chưa hiểu, cho nên cứ vô thức mà đặt câu hỏi với Tần Niệm Mân mà thôi. Lúc này mới có chút xấu hổ nói:

- Xin lỗi, tôi chỉ là muốn hỏi xem cái Tinh Vực Hỗn Độn kia ở đâu, rảnh rỗi thì tôi cũng muốn tới đó xem.

Trong lòng Tần Niệm Mân âm thầm lắc đầu. Diệp Mặc cũng chẳng phải là người của một đại môn phái nào, bản thân cũng chỉ là một Tiên đan sư bình thường, vậy mà cũng muốn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn hay sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng ở Hắc Lô trấn vượt cấp giết một tên tu sĩ Kim Tiên trung kỳ đã là rất giỏi rồi sao? Nếu như mình nói cho hắn biết, nếu hắn đi vào Tinh Vực Hỗn Độn, thì nói không chừng là vừa mới vào đã chịu không nổi mà chết rồi, thì không biết là hắn sẽ bị đả kích tới mức nào nữa. (Vậy chứ nếu nó vượt qua được cái Tinh Vực Hỗn Độn này thì cô em sẽ bị đả kích thế nào)

Bất quá hiện tại mình còn cần tới hắn giúp đỡ, thì cô liền nhịn xuống, cố gắng nhẫn nại mà đáp lời:

- Bên trong Tinh Vực Hỗn Độn cực kỳ nguy hiểm. Rất nhiều tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ đi vào cũng đều phải chết. Anh chỉ là một tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ mà muốn đi vào đó, thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ đến. Hơn nữa muốn vào Tinh Vực Hỗn Độn thì cần phải có Đại La tiên nhân dùng 'Liệt không phù' phá vỡ lối vào Tinh Vực Hỗn Độn mới được. Bất quá lúc đi ra thì không cần thiết phải như thế.

Diệp Mặc trầm mặc một lát, sau đó dứt khoát nói:

- Tần tiên tử, tôi đồng ý giúp đỡ cô, nhưng, cô cũng phải đáp ứng tôi hai điều kiện.

- Anh không phải là muốn tiến vào Tinh Vực Hỗn Độn chứ? Nếu như vậy thì không phải là tôi giúp anh, mà là giết anh đó. Tôi xác thực là có thể lấy được 'Liệt không phù' để phá vỡ lối vào Tinh Vực Hỗn Độn, nhưng với tu vi của anh mà đi vào đó thì chính là tìm chết mà.

Tần Niệm Mân không đợi Diệp Mặc nói ra, thì đã kinh ngạc kêu lên. Hiển nhiên là cô đã đoán ra được tâm tư của Diệp Mặc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui