Diệp Mặc không trả lời câu hỏi của Vị tiên áo xanh, chỉ khom người hành lễ nói:
- Tiền bối sau khi cứu được bạn tôi, bạn tôi sẽ tự động kể cho tiền bối nghe chuyện này, tiền bối, vãn bối biết tố chất ngu dốt của mình, nhưng vãn bối cũng còn một việc mong được tiền bối cho phép.
- Cậu nói đi.
Nữ tu áo xanh gật đầu.
Diệp Mặc hiểu rõ, gặp được một Vị tiên dễ gần gũi như vậy rất khó, hắn vội nói:
- Khi bạn của vãn bối tỉnh dậy, vãn bối muốn nói vài câu với cô ấy…
- Việc này tuyệt đối không được.
Chưa đợi Diệp Mặc nói xong, Vị tiên áo xanh liền cắt đứt lời nói của Diệp Mặc:
- Cho dù ta cứu cô ấy, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa ta không thể đưa cậu đến chỗ ta ở, cho nên cậu từ bỏ ý định này đi.
- Vậy xin tiền bối nói cho vãn bối biết, nơi tiên phủ của tiền bối, vãn bối sau này đến tìm bạn của mình
Diệp Mặc kiên định nói, cho dù phải cứu Nhiếp Song Song, hắn cũng không thể nào giao Nhiếp Song Song cho một người xa lạ, hắn ít nhất cũng phải biết lai lịch của Vị tiên áo xanh này mới được.
Vị tiên áo xanh mỉm cười nói:
- Cậu biết tôi sẽ không ham Vô ảnh thao tằm của bạn cậu, hơn nữa cậu hẳn là biết Vô ảnh thao tằm chỉ nhận chủ một lần, cho dù tôi lấy đi, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chỉ do dự chốc lát, cô vẫn nói:
- Lời nói thật có lẽ làm người ta khó chịu, nhưng tôi vẫn là nói với cậu mấy lời thật lòng, nếu tôi không nhìn lầm, tu vi cả đời của cậu chỉ sẽ tới Kim Tiên, cho dù là Huyền tiên cũng không có cách nào chạm tới, mà Phong Linh Căn cực thuần khiết của bạn cậu, lại là chủ của Vô ảnh thao tằm, tiền đồ của cô ấy không có giới hạn, cho dù là sau này đến mười một thượng thiên vực cũng không chừng, cho nên, chúng ta căn bản không còn gặp lại, tôi nói cho cậu biết ở đâu, chỉ làm cậu buồn phiền mà thôi.
Sau khi nói xong, cô ấy lắc đầu thở dài mấy câu
- Đúng là đáng tiếc.
Sau khi thở dài, Vị tiên áo xanh lại lấy ra một chiếc nhẫn ném cho Diệp Mặc:
- Cái này là cấp cho cậu tu luyện đến Kim Tiên đó, cũng là cơ duyên của cậu
Làm xong mấy việc này, Vị tiên áo xanh này nhìn cô gái trẻ nói:
- Úc Tương, chúng ta đi.
Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn vẻ mặt Diệp Mặc có chút ngẩn ngơ, dường như có chút không nỡ, lại đem ngọc giản trong tay mà Diệp Mặc đưa cho cô lúc nãy lần nữa ném lại cho Diệp Mặc nói:
- Cái này tặng luôn cho anh vậy, coi như là thù lao anh giúp sư tỷ tôi tìm được một đồ đệ tốt.
Cô gái trẻ vừa nói xong, hai đường độn quang đã biến mất trước mặt Diệp Mặc, đi cùng còn có Nhiếp Song Song và chiếc giường ngọc đó.
Thật không ngờ xem mình như thằng ăn mày đầu đường xó chợ, trong lòng Diệp Mặc nhất thời tức giận, nhưng nghĩ lại, bây giờ hắn không phải chính là một thằng ăn mày sao? Chiếc nhẫn này mình mượn xài trước, đến lúc đó trả gấp trăm lần cho người phụ nữ đó là được, hắn bây giờ không cần thiết vì tu vi của mình tăng cấp mà băn khoăn.
Thở dài một cái, Diệp Mặc lần nữa đem hòm ngọc của Lạc Nguyệt vào Thế giới trang vàng sau đó mới cầm lấy ngọc giản lúc nãy quét thần thức vào, hắn muốn xem 'Giác Hồn Tảo' rốt cuộc có tác dụng gì khác, vì sao làm cho tên Kim Tiên ở Bỉ Dực Tiên thành kinh hoàng như vậy?
…
Lúc này cô gái trẻ kia tò mò nhìn Vị tiên áo xanh hỏi:
- Sư tỷ, lúc nãy chị nói chỉ đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?
Sư tỷ áo xanh đó lại thở dài lần nữa nói:
- Vô ảnh thao tằm, đều là xuất hiện thành cặp, bây giờ một con ở đây, còn một con nhất định là ở trên người Hư Tiên đó, đáng tiếc mà ta nói, chỉ là đáng tiếc hắn lãng phí một con Vô ảnh thao tằm, có lẽ không phải bị hắn nuôi chết, thì chính là không có tiền đồ.
- A, thì ra là đáng tiếc này, nhưng tên đó cũng không tệ, em xem khá thuận mắt.
Sau khi cô gái trẻ thở dài một cái lại nói:
- Đúng là đáng tiếc thật, là tạp linh căn, hắn có thể phi thăng đến Tiên giới, đúng là làm khó hắn rồi.
…
Sắc mặt Diệp Mặc lúc này thay đổi thất thường, hắn cuối cùng hiểu tác dụng thật sự của 'Giác Hồn Tảo', hèn chi tên Kim Tiên ở Bỉ Dực Tiên thành lại kinh hoàng khi thấy 'Giác Hồn Tảo' đến như vậy.
'Giác Hồn Tảo' có thể thêm vào bất kỳ đan dược nào để tấn cấp đại tiên, còn có thể tăng một phần cơ hội tấn cấp, cũng là nói nếu 'Thái Ất đan' có thể đề cao ba phần tỷ lệ tấn cấp từ Huyền tiên lên Đại Ất Tiên, thì sau khi thêm 'Giác Hồn Tảo' vào, tỷ lệ này sẽ lập tức biến thành bốn phần, như vậy quả thực gần đến nửa rồi.
Bởi vì tu vi càng cao, tấn cấp càng khó, không đơn giản chỉ là tâm cảnh và Tiên Nguyên, quan trọng giống vậy còn có tấn cấp thần thức, nếu Tiên Nguyên của anh dưới sự phụ trợ của đan dược, đã đủ tấn cấp rồi, nhưng thần thức của anh quá kém, thì cũng không thể tấn cấp được.
Ở Tiên giới và Tu Chân giới cũng như nhau, thần thức mới là thứ khó tu luyện nhất, cho nên rất nhiều tu sĩ bị cảnh giới bó buộc, không phải là vì Tiên Nguyên không đủ, mà là tại không đủ thần thức.
Tuy trên ngọc giản không có viết ra rõ ràng, nhưng Diệp Mặc biết trên đó nhất định là Minh tảo, nếu là Âm tảo thì công hiệu đó tuyệt đối còn lớn hơn.
Trừ cái này ra, 'Giác Hồn Tảo' còn có một đặc tính quan trọng, đó là có thể luyện chế 'Song thần đan'.
Tác dụng của 'Song thần đan' giống như 'Phục thần đan' và ‘Thức thần đan’ kết hợp lại. Nó có thể chữa trị phục hồi Thần hồn và thần thức của tiên nhân cao cấp, đồng thời còn có tác dụng cực lớn để chữa trị Nguyên Thần.
Diệp Mặc nhìn đến đây càng âm thầm hối hận, tuy hắn ở Hải Giác kiếm về một đống lớn 'Giác Hồn Tảo’, nhưng ai biết thứ này lại đáng giá và quan trọng chứ?
Diệp Mặc còn tưởng tác dụng của Giác Hồn Tảo cùng lắm chỉ là ở Tu Chân giới mà thôi, sau khi đến Tiên giới, thì giống với Phục thần đan, dần dần mất đi hiệu quả.
Nhưng sự thật là tới Tiên giới, theo đà tu vi của mình tăng cao, Phục thần đan và các loại đan dược khác của Tu Chân giới thực sự là mất đi hiệu quả, nhưng 'Giác Hồn Tảo' lại vẫn vững vàng như thế, việc này Diệp Mặc không ngờ được, bất kể là ở nơi nào, thứ chữa trị được thần hồn và thần thức đều đáng quý vô kể, nếu 'Giác Hồn Tảo' có loại tác dụng này, thì có người khác cướp giật cũng không có gì lạ cả.
Mà trên ngọc giản đối với việc phân loại đẳng cấp 'Giác Hồn Tảo' không ngờ lại là đang được xác định, phía sau có lời chú thích: 'Giác Hồn Tảo' rất khó xuất hiện ở Tiên giới, đẳng cấp có lẽ là giữa tinh linh thảo cấp một đến tiên linh thảo cấp chín, cụ thể không có cách phân loại, phải căn cứ đẳng cấp phân chia, hơn nữa trên ngọc giản không có nói rõ là có Âm thảo chỉ nói chung chung là 'Giác Hồn Tảo'.
Cất đi ngọc giản, Diệp Mặc cũng không dám ở lại nơi này, hắn bây giờ phải đi thật xa, càng xa càng tốt, thứ này dù là đáng tiền hơn nữa, hắn cũng không dám bán ra, bán 'Giác Hồn Tảo' không phải là tự chuốc khổ vào thân sao? Huống chi nếu 'Giác Hồn Tảo' thật sự có tác dụng nghịch thiên này, bản thân hắn cũng không đủ dùng nữa là, sao mà bán cho người khác chứ?
Diệp Mặc lấy ra Thanh Nguyệt, bắt đầu dùng hết sức mà bay, tốc độ Thanh Nguyệt ở Tiên giới không cho là nhanh, nhưng Diệp Mặc bất kể ngày đêm mà bay, một tháng dần trôi qua, hắn đã rời xa khỏi phạm vi Bỉ Dực Tiên thành.
…
Phủ Thành chủ của Bỉ Dực Tiên thành
Thành chủ Tàng Hòa cũng chỉ ngồi ở phía dưới bên phải, Dặc Nghiên tiên tử trước kia cũng ngồi phía dưới bên trái, lúc này ngồi ở đằng trên là một tên đàn ông trung niên mắt tam giác, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn không có biểu cảm gì, người đàn ông mắt tam giác này chính là thiên chủ của Văn Cử Thiên vực, Dặc Bách Văn, cũng là cha của Dặc Nghiên tiên tử
- Phụ vương, con đã hỏi qua, Ly Hoành ba người và Diệp Mặc đó chỉ là tình cờ gặp nhau, Ly Hoành là người nhiệt tình, sẵn giúp Diệp Mặc một chút, đưa hắn đến Bỉ Dực Tiên thành.
Dặc Nghiên tiên tử nói trước.
Người đàn ông mắt tam giác ngồi ở trên gật gật đầu:
- Đừng nên quan tâm đến bọn họ, cũng đừng nói cho họ biết bất kỳ chuyện gì, chỉ thông báo bọn họ, một khi Diệp Mặc về tìm bọn họ, lập tức báo cáo.
Nói xong người đàn ông này lại lần nữa chằm chằm Tàng Hòa nói:
- Việc Giác Hồn Tảo cảnh cáo thương hội Hồng Tiên một tiếng, không cho phép tiết lộ nửa chữ ra ngoài, bằng không…
- Vâng, Thiên chủ Hoàng Thượng, Tàng Hòa đã rõ.
Thành chủ đó vội vàng cung kính trả lời.
Người đàn ông mắt tam giác ừ một tiếng nói tiếp:
- Hư Tiên đó chỉ có hai phần chân khí chuyển hóa thành Tiên Nguyên, tu vi thấp kém, cho dù dốc toàn sức phi hành, bây giờ cũng không thể bay ra ngoài phạm vi Bỉ Dực Tiên thành, huống chi hắn không biết chúng ta đang tìm hắn, Dặc Hỏa, ngươi và Tàng Hòa thành chủ lập tức đi đuổi bắt ở vùng ngoài đầm lầy Mu Tức, có lẽ có thể có được tung tích của hắn.
- Vâng, Hoàng Thượng.
Một tên hộ vệ đứng sau người đàn ông mắt tam giác lập tức khom lưng nói.
Tàng Hòa cũng lập tức đứng dậy lãnh lệnh.
- Phụ vương, Diệp Mặc đó cũng chỉ là một tu sĩ mới phi thăng, tu vi thấp kém, xin cha khi tìm được hắn, hỏi hắn một chút về lai lịch của 'Giác Hồn Tảo', đừng làm hại hắn.
Dặc Nghiên tiên tử vội đứng ra nói.
Người đàn ông mắt tam giác đó mỉm cười nói:
- Cha dĩ nhiên sẽ không làm hại đến hắn, cha còn muốn thưởng cho hắn.
Lúc này một tên hộ vệ đứng sau Dặc Nghiên tiên tử nuối tiếc nói:
- Chỉ đáng tiếc, hắn không có uống 'Văn Phong Nhưỡng, nếu hắn uống Văn Phong Nhưỡng, chúng ta sớm đã tìm thấy hắn rồi.
- Cảm ơn phụ vương.
Dặc Nghiên tiên tử vội đứng dậy nói lời cảm ơn.
Người đàn ông mắt tam giác gật đầu nói:
- Đi làm việc đi, bắt tên Diệp Mặc càng nhanh càng tốt, tuyệt đối không thể kéo dài.
Mọi người đều lui ra khỏi đại điện, đợi mọi người đều lui ra hết, người đàn ông mắt tam giác nói với tên hộ vệ lần nữa:
- Dặc Hỏa, sau khi bắt được Diệp Mặc, ngay tức khắc dùng cách trực tiếp nhất hỏi lai lịch của 'Giác Hồn Tảo', hỏi xong, lại dùng phương pháp sưu hồn kiểm chứng một chút xem hắn nói có đúng không, sau đó…
Thấy sắc mặt thiên chủ bình tĩnh không gì sánh, hộ vệ tên Dặc Hỏa đó vội khom lưng nói:
- Thuộc hạ hiểu rõ.
Nghe được câu trả lời của Dặc Hỏa, người đàn ông mắt tam giác đó mới gật đầu:
- Mau đi đi, ta cần phải biết càng sớm càng tốt
…
Đây là tháng thứ hai Diệp Mặc liên tục phi hành, đã phi hành hai tháng, Diệp Mặc không tiếp tục phi hành, hắn tin là phi hành hai tháng chắc chắn đã rời xa khỏi Bỉ Dực Tiên thành rồi, Thanh Nguyệt tuy không cho là tiên khí hạ phẩm, nhưng là thứ hắn tự luyện chế, hơn nữa đẳng cấp cũng không tệ, dốc toàn lực phi hành, tốc độ so với tiên khí hạ phẩm cũng không chậm hơn mấy.
Lúc này Diệp Mặc đang đứng ở một nơi hoang dã thiếu thốn tiên linh khí, so với Tu Chân giới, Tiên giới càng vắng người hơn, nơi hoang dã thiếu thốn tiên linh khí vô biên như thế, tuyệt đối ít tiên nhân đến, cho dù có đến, cũng chỉ là đi ngang thôi, xung quanh ngoài một vài linh thú cấp thấp thỉnh thoảng chạy qua, thì chỉ có cỏ dại và linh thảo cấp thấp.
Diệp Mặc chọn một nơi không bắt mắt, độn thổ vào trong đất, đến khi không vào sâu hơn được nữa, Diệp Mặc mới vào Thế giới trang vàng, bây giờ đối với hắn mà nói, trừ thế giới trang vàng có thể tin tưởng ra, hắn sẽ không tin bất kỳ Tiên thành và Tức lầu nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...