Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Diệp Mặc đương nhiên cũng biết cô gái tên Nam Cung Tiểu Đại. Cô là một trong mười mỹ nữ Nam An Châu, người của Nam Cung sơn trang. Nam Cung sơn trang vốn là Ngư Dược Long Môn sơn trang, đồng thời cũng có tên là Cửu Tinh sơn trang. Chỉ là sau khi Sở Cửu Vũ rời đi, thì Cửu Tinh sơn trang đã bị người của Nam Cung gia chiếm lấy.

Lâm Dị Bán vẫn luôn muốn thu hồi lại Cửu Tinh sơn trang, nhưng tu vi của y hiện tại mới là Thừa Đỉnh, thực lực còn xa mới có thể khiêu chiến tông môn tám sao như Nam Cung sơn trang.

Diệp Mặc tuy rằng vẫn dự định là sẽ đi xem Nam Cung sơn trang một lần, nhưng cũng không phải là giúp Lâm Dị Bán ra mặt, hơn nữa chưa chắc Lâm Dị Bán đã nguyện ý để cho Diệp Mặc ra mặt dùm mình. Với y mà nói, thì tự mình thu hồi lại Cửu Tinh sơn trang mới là điều tốt nhất.

Nghe được Diệp Mặc hỏi, thi Từ Đồng vội nói:

- Lúc đó ngoại từ Nam Cung Tiểu Đại và Diệp Tử Phong ra, còn có cả đệ nhất thiên tài dòng chính Nam Cung gia là Nam Cung Bình Điền ở đó. Dị Bán thấy Nam Cung Bình Điền thì liền nhịn không được mà châm chọc vài câu, kết quả là Nam Cung Bình Điền trả lời lại một cách mỉa mai. Nếu như không phải tôi và Dị Bán đều là người của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì không chừng là sẽ bị người của Nam Cung gia giết chết tại chỗ rồi.

- Lúc Dị bán và Nam Cung Bình Điền tranh luận thì có rất nhiều người vây xem. Dị Bán dưới sự giận giữ đã muốn động thủ, kết quả là trúng phải kế khích tướng của Nam Cung Bình Điền. Hai người liền đem tất cả đồ đạc giao cho người bên cạnh, chỉ mang theo một pháp bảo công kích, sau đó đi ra ngoài quyết đấu. Bọn họ quyết đấu bất kể sinh tử, cũng không có ai biết họ đi tới đâu để quyết đấu. Hơn nữa hai người đều nói trước mặt rất nhiều người rằng bất luận là ai sống ai chết, thì những người khác đều không thể làm gì cả.

- Chuyện này xẩy ra khi nào?

Diệp Mặc cảm giác được chuyện này dường như có chút không đúng, lập tức hỏi lại Từ Đồng.

- Đã một tháng rồi. Dị Bán đi rồi, tôi rất lo sợ. Na Na đi đâu tôi cũng không biết, cho nên đợi ở Ngư Di thành mười ngày, vẫn không gặp được Dị Bán trở về, nên mang theo sự lo âu sợ hãi mà trở về Mặc Nguyệt Chi Thành.

Vành mắt của Từ Đồng vẫn sưng đỏ, hiển nhiên là cô cho rằng Lâm Dị Bán đã lành ít dữ nhiều rồi.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Lâm Dị Bán đi quyết đấu khiến cho Từ ì đâu còn tâm trí nào mà để ý lo lắng cho Trình Na Na nữa? Nhưng Diệp Mặc càng nghĩ thì càng thấy chuyện này có chút quỷ dị.

Trình Na Na đột nhiên tìm được Diệp Tử Phong thì thôi, nhưng vì sao Nam Cung Bình Điền lại đột nhiên xuất hiện?

- Anh, cái tên Diệp Tử Phong kia thật sự là ác tâm mà, em cảm thấy người như y sống làm gì cho lãng phí linh khí (Ở Nam An Châu thì đúng là không thể nói sống làm gì cho chật đất được). Na Na bỏ qua thời gian tu luyện của chính mình, cực khổ ở bên ngoài tìm kiếm mấy năm trời. Vất vả lắm mới gặp được y, thì không ngờ y lại là kẻ không có nhân tính như vậy.

Đường Bắc Vi thấy Diệp Mặc không nói gì. Lo lắng rằng Diệp Mặc trong lòng sẽ tức giận, nên vội vã đến bên cạnh cầm tay an ủi Diệp Mặc. Hiển nhiên là cô đối với Diệp Tử Phong không có nửa điểm hảo cảm nào.

Sau khi nói xong, thì cô dường như cảm giác được lời mình nói không được thỏa đáng cho lắm, nên lại áy náy nhìn Diệp Lăng:


- Chị Lăng, em là đang luận sự, chị đừng để trong lòng.

Thấy Trình Na Na chỉ biết khóc, thì cô cũng không thể làm gì khác hơn là quay sang an ủi:

- Na Na, nếu tôi là cô, thì đã sớm một cước đạp cái loại người vô tình vô nghĩa này đi rồi, cần gì phải đau lòng như vậy.

Diệp Mặc thấy Tố Tố và Khinh Tuyết đều không đến, thì biết rằng bọn họ vẫn đang bế quan tu luyện. Thấy Đường Bắc Vi còn muốn nói tiếp, thì Diệp Mặc liền khoát tay:

- Tôi muốn đi tới Nam Cung sơn trang một chuyến. Từ Đồng, Na Na, hai người đi cùng tôi đi.

- Em cũng đi.

Đường Bắc Vi nhanh chóng thốt lên.

- Anh, em muốn đi hỏi anh hai một chút. Bởi vì anh chưa trở về, cho nên em vẫn chưa đi. Lần này em muốn đi cùng anh.

Diệp Lăng lúc này mới nói một câu đầu tiên.

Diệp Mặc gật đầu:

- Bắc Vi thì không nên đi, nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, với tư chất của em, mà đến giờ vẫn còn là tu vi Nguyên Anh tầng chín. Tĩnh Văn thì đã sắp thăng cấp Thừa Đỉnh rồi, ngay cả Ánh Trúc cũng sắp đuổi kịp em rồi. Em nên tranh thủ thời gian bế quan tu luyện thì hơn.

Thấy Đường Bắc Vi còn muốn nói gì đó, thì Tống Ánh Trúc vội vã kéo cô lại rồi nói:

- Bắc Vi, anh của em nói rất đúng, hiện tại thông đạo phi thăng đã mở rồi, đến lúc đó mọi người cùng nhau phi thăng, em nguyện ý ở lại đây một mình sao?

Nghe Tống Ánh Trúc nói xong, thì Đường Bắc Vi lập tức gạt bỏ ý niệm muốn đi cùng ra khỏi đầu. Cô lập tức gật đầu đồng ý đi tu luyện.


- Chính anh cũng nên cẩn thận một chút, sau khi Ức Mặc trở về vẫn một mực tu luyện, tu vi của nó tiến bộ rất nhanh, anh không cần phải lo lắng.

Tống Ánh Trúc nói xong, thì liền đi qua giúp Diệp Mặc sửa sang lại y phục.

...

Nam An thành. Có thể nói đây là thành thị tu chân lớn nhất Nam An Châu. Tuy rằng thực lực không bằng Đan Thành, nhưng nơi này là chỗ mà tu sĩ cấp thấp thích nhất. Về sự phồn hoa của nó thì không hề kém hơn so với Lưu Xà thành.

Nguyên nhân chủ yếu là do Nam An thành gần với Vô Tâm Hải, rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều đi tới Vô Tâm Hải tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Mạc Hải thành cách Nam An Châu khá xa, hơn nữa việc quản lý của Mạc Hải thành cũng rất hỗn loạn. Tu sĩ bị giết rồi có khi vẫn còn chưa biết là có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Nam An thành thì lại khác. Sự an toàn của Nam An thành thì vẫn được đảm bảo. Trước đây Hư Nguyệt Hoa chính là đi từ Nam An thành ra ngoài, sau đó thẳng một đường đi tới Mạc Hải thành.

Lúc này trong tất cả các quán rượu ở Nam An thành, hay là Linh tức lâu, thì chủ đề chính luôn là Diệp thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành giết hết mấy tỷ Sa Hồn Thú, sau đó lại tiêu diệt Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm. Đương nhiên hấp dẫn nhất vẫn là chuyện Diệp Mặc phá hủy Diễm Hải cấm địa ngăn chặn biển lửa bạo phát. Bời vì sau khi ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa bị hủy đi, thì rất nhiều người đều có được 'Cực diễm kim tinh'.

Linh tức lâu ở hai bờ của Nam An thành có vị trí tốt nhất, giá cả lại vừa phải, cho nên lúc này luôn kín hết chỗ.

- Hắc hắc, hiện tại mấy tông môn rời khỏi Diễm Hải cấm địa hẳn là phải hối hận tới tận ruột gan rồi. 'Cực diễm kim tinh' đó, chỉ cần một khối thôi đã đủ phát tài rồi. Đáng tiếc, ta lúc đó không có mặt ở đấy.

Nghe được người khác bàn tán, thì một tên tu sĩ Kim Đan cũng không nhìn được mà tự sướng một câu.

- Ngươi ở đó thì đã làm sao? Thấy mấy tông môn chín sao đều đã bỏ đi, mà ngươi còn có thể ở lại mới là chuyện lạ. Những tu sĩ ở lại lúc đó đều là tu sĩ không sợ chết, hoặc là tu sĩ cực kỳ đại nghĩa. Ta thấy bọn họ hoàn toàn xứng đáng có được 'Cực diễm kim tinh' đấy.

- Ta nghe nói sau khi Diệp thành chủ tới Diễm Hải cấm địa, thì chỉ vung tay lên đã ngăn chặn được ngọn lửa rồi. Sau đó thì khắp nơi đều xuất hiện 'Cực diễm kim tinh'.

- 'Cực diễm kim tinh' thì cũng thôi, đã thế còn được Diệp thành chủ hứa hẹn rằng mỗi tu sĩ ở lại Diễm Hải cấm địa đều có thể nhờ ngài luyện chế cho một lò đan dược đấy ngươi có biết không? Hiện tại thì mỗi một tu sĩ từng ở lại Diễm Hải cấm địa đều là một miếng bánh ngọt, vô số người đều muốn lôi kéo bọn họ đấy. Chính là để bọn họ hỗ trợ...

Lúc này lại có một tên mập tu vi Kim Đan trung kỳ hạ giọng nói:


- Các ngươi biết không? Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miễu Tiên Trì còn công khai muốn trở thành song tu đạo lữ của Diệp thành chủ đấy. nhưng Diệp thành chủ lại không hề để ý tới cô.

- Không thể nào, Hậu Phi tiên tử là một ‘Băng nữ’ vô cùng cao ngạo mà.

- Sao lại không thể, đây tuyệt đối là sự thật. Bản lĩnh của Diệp thành chủ vô cùng lớn, nhưng thái độ làm người vẫn luôn đúng mực. Nếu như là ta, thì trước hết cứ thu vào tay rồi hãy nói. Một ‘Băng mỹ nhân’ xinh đẹp như vậy...

- Tên béo đáng chết, ngươi không muốn sống rồi. Dám nói Diệp thành chủ và Hậu Phi tiên tử như vậy. Ngươi hãy mau câm mồm lại...

Vừa lúc đó, bỗng nhiên lại có một đạo ô quang bay tới. Tên béo vừa rồi còn đang nói về Hậu Phi tiên tử, thì nháy mắt đã bị đạo ô quang này đánh nát đầu rồi.

Những người xung quanh đều bị dọa đến kinh hãi mà tránh ra xa. Chỉ có một cô gái tuyệt mĩ và một tên thanh niên mặc đồ mầu trắng vẫn ngồi ở một bên không hề nhúc nhích. Hiện tại tất cả mọi người đều biết, tên béo nói xấu Hậu Phi tiên tử kia là do hai người này giết chết đấy.

- Lâm sư tỷ thân thủ thật tốt.

Tên thanh niên mặc đồ trắng kia vội vã nói một câu với vẻ kính phục.

Cô gái được gọi là Lâm sư tỷ khinh thường nhìn thoáng qua tên thanh niên mặc đồ trắng kia rồi nói:

- Giết một con kiến hôi tu vi Kim Đan thôi mà cũng gọi là thân thủ tốt sao? Vuốt mông ngựa thì ngươi cũng không cần phải nói khoác như vậy.

Tên thanh niên kia xấu hổ ho khan một. Nhưng cô gái kia cũng không tiếp tục nói về chuyện này mà là lạnh lùng nhìn về phía những tên tu sĩ còn lại rồi nói:

- Nếu như lại để ta nghe thấy các ngươi bất kính với Hậu Phi tiên tử một lần nữa thì ta sẽ giết không tha.

Những tu sĩ còn lại đều vô cùng kinh hoàng, nhanh chóng khúm núm gật đầu rồi rời đi.

Cô gái xinh đẹp nhìn về phía những tu sĩ đang vội vã rời đi kia lạnh giọng nói:

- Đúng là một đám vô tri không biết gì cả. Phệ Linh Trùng trong phạm vi ngàn dặm là thứ mà sức người có thể tiêu diệt được hay sao? Lại còn vung tay lên đã phá hủy Diễm Hải cấm địa nữa chứ. Thật đúng là chuyện gì cũng có thể bịa ra được. 'Cực diễm kim tinh', đó là thứ chỉ có trong ‘Vô tận tinh không’, từ lúc nào mà lại biến thành sỏi đá trên đường cái ở Tu Chân Giới rồi? Một đám ngu ngốc.

- Sư tỷ hà tất phải nhiều lời với hạng người vô tri này, bọn họ căn bản là cũng không biết cái gì gọi là 'Vô tận tinh không', chỉ là một đám người nhàm chán tán dóc giết thời gian mà thôi.


Tên thanh niên mặc đồ trắng kia lại lần nữa nói.

Lần này thì cô gái kia gật đầu:

- Ngươi cũng thật sự là kém cỏi, có 'Nhất đóa tử viêm', hơn nữa còn là Đan Vương lục phẩm, không ngờ lại ở trong đại hội Đan Vương thua dưới tay một tên còn trẻ tuổi hơn so với ngươi nữa. Thật là mất mặt, thật sự là xấu hổ đến chết người.

Trong mắt tên thanh niên mặc đồ trắng kia hiện lên một tia không cam lòng, bất quá cái tia không cam lòng kia chớp mắt đã biến mất. Sau đó y lập tức nói:

- Sư tỷ, cũng không thể trách ta được. Ai biết tên kia lại chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ chứ. Hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh, lại là một tên tán tu, cho nên ta căn bản là không thèm để ý. Không ngờ là hắn luyện đan từ Anh hỏa, tới Địa Hỏa, cuối cùng không ngờ còn lấy ra 'Vụ liên tâm hỏa' đứng thứ ba trong Tu Chân Giới. Nếu như sớm biết rằng hắn có 'Vụ liên tâm hỏa', thì ta căn bản là sẽ không để cho hắn đi lên tới ‘Mười hai bậc Đan Vương’.

Cô gái xinh đẹp lạnh lùng nhìn thoáng qua tên thanh niên rồi nói tiếp:

- Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy. Sư phụ cho ngươi 'Nhất đóa tử viêm', nhưng ngươi lại dùng nó để thua dưới 'Vụ liên tâm hỏa'.

Tên thanh niên kia xấu hổ nói:

- Sư tỷ, chỉ cần tỷ giúp ta lần này, thì lần sau tỷ muốn ta làm chuyện gì ta cũng đồng ý.

Cô gái xinh đẹp kia thở dài:

- Sư phụ chuẩn bị phi thăng rồi, còn ta sau khi trở về chào hỏi tỷ tỷ, cũng phải chuẩn bị để trùng kích Hóa Chân trung kỳ. Ta cũng chỉ có thể giúp ngươi một lần cuối cùng thôi, sau này có chuyện gì nữa, thì ngươi tự mình giải quyết đi. Nói đi, muốn ta giúp ngươi như thế nào?

Trong mắt tên thanh niên mặc đồ trắng hiện lên một tia mừng rỡ, lập tức nói:

- Chỉ cần tỷ có thể cướp được 'Vụ liên tâm hỏa' của hắn, thì những thứ còn lại ta có thể tự mình làm được. Ta muốn dùng bản lĩnh luyện đan đánh bại hắn ở ngay tại Đan Thành, sau đó sẽ giết hắn. 'Vụ liên tâm hỏa' thì ta không muốn, sẽ để lại cho tỷ.

- Ta biết rằng ngươi ở trên con đường đan đạo nếu như không thể đánh bại hắn, thì kiếp này cũng chỉ có thể dừng lại ở Đan Vương lục phẩm mà thôi. Được rồi, ta giúp ngươi lần này. Hắn đang ở đâu?

Cô gái xinh đẹp không chút do dự nào hỏi lên.

- Khi ta rời khỏi Nam An Châu đi tìm tỷ, thì hắn vẫn còn đang ở Đan Thành. Hiện giờ chúng ta cứ đi Đan Thành trước rồi hãy nói.

Tên thanh niên mặc đồ trắng kia lập tức trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui