Vốn dĩ vẫn còn mười mấy tên tu sĩ Hóa Chân và hơn chục tên tu sĩ Kiếp Biến nữa, những tu sĩ dưới cấp Kiếp Biến thậm chí cũng có hơn mấy trăm người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại mấy tông môn lớn như Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái, Phiêu Miểu tiên trì, Tiên Tinh phái. Nhưng những tông môn nhỏ dưới tám sao cũng còn năm sáu tông môn, còn lại đều là những Tán Tu tự phát ở lại. Còn Huyền Băng phái và Phiêu Miểu tiên trì cũng chưa đi, mọi người đều đoán rằng, đó là vì liên quan đến Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết.
Tu sĩ Hóa Chân chỉ còn lại hai người của Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái có một người, cộng thêm Kỷ Bẩm, còn lại đều là tu sĩ Kiếp Biến hoặc dưới cấp Kiếp Biến.
- Chưởng môn sư tỷ, em làm sai rồi sao?
Thiện Băng Lam nhìn thấy nhiều tu sĩ rời đi như vậy, trong mắt cô lộ ra tia thất vọng, quay người hỏi một nữ tu Hóa Chân khác của Thanh Mộng Trai.
Nữ tu Hóa Chân được gọi là chưởng môn sư tỷ kia cũng chỉ mỉm cười nói: - Sư muội, nếu em cảm thấy đúng, thì em làm. Thế giới này không có cái gì là đúng với sai cả, chỉ có nên làm hay không nên làm thôi. Em cảm thấy nên làm chuyện này, thì đó là đúng. Ma Minh cư sĩ cảm thấy gã không nên làm chuyện này, cũng chưa chắc đã là sai. Người tu đạo, bản tâm mà thôi…
- Cám ơn sư tỷ chỉ bảo, Băng Lam hiểu rồi.
Thiện Băng Lam trong mắt lộ ra chút minh ngộ, cảm thấy tâm cảnh của mình lại được nâng lên một tầng mới.
Cô thở ra một hơi nói với những tu sĩ còn lại:
- Nếu đạo hữu nào bằng lòng cùng tôi ngăn lại ngọn lửa Diễm Hải kia, mời tiếp tục ở lại đây, nếu như không muốn, Băng Lam cũng sẽ không cho rằng mọi người làm không đúng.
- Mời Thiện trưởng lão chỉ thị, chỉ cần chưa tuyệt vọng, chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Chúng tôi tin Thiện chưởng môn và Thiện trưởng lão, tin rằng Diệp thành chủ chắc chắn sẽ có cách tiêu diệt hết Phệ Linh Trùng kịp thời đến đây.
Vài tu sĩ dưới cấp Thừa Đỉnh lần lượt trả lời, nhưng cũng không có tu sĩ nào rời đi nữa.
Tu Chân giới mặc dù phần lớn tu sĩ đều rất ích kỷ, nhưng cũng có bộ phận tu sĩ căn bản cũng không so đo sống hay chết, bọn họ biết Nam An châu diệt vong, bọn họ căn bản cũng chẳng còn con đường nào đi được, so với chết ở Vô Tâm Hải, thà rằng bây giờ tìm được một chút cơ hội. Đương nhiên một số tu sĩ ở lại, là vì cuồng nhiệt sùng bái và tôn kính Diệp Mặc.
Thiện Băng Lam trong lòng bỗng nhiên nóng như lửa, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quá hẹp hòi rồi, cho dù là Tu Chân giới, cũng có vô số tu sĩ vì người khác mà chết.
- Kỷ tiền bối, chúng ta bố trí một trận pháp phòng ngự trong này nữa, ba người tôi và sư tỷ còn có trưởng lão Hóa Chân đoạn hậu, bảo vệ trận pháp này. Kỷ tiền bối và những tu sĩ còn lại lùi về sau năm mươi dặm, rồi lại bố trí một trận pháp phòng ngự cuối cùng.
Thiện Băng Lam vừa nói xong, lại nghe thấy một tiếng nổ ầm cực lớn, trận pháp phòng ngự trước mặt bỗng nhiên nổ tung trong nháy mắt. Vô số những ngọn lửa kinh khủng vô tận lập tức bắn ra ngoài, điên cuồng hướng về phía mọi người. Tốc độ vô cùng nhanh, dường như trong nháy mắt cũng đã cháy được nửa đường. Ngọn lửa còn chưa đến, thì sức nóng kinh khủng cũng đã cuốn đến, những tu sĩ có tu vi yếu hơn chút cũng cảm giác được từng trận choáng váng.
- Không ổn rồi, mọi người nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn, không kịp bố trí trận pháp nữa rồi…
Kỷ Bẩm lớn tiếng hô, gã cũng không ngờ trận pháp phòng ngự trước mắt này lại không kiên trì được đến hai tuần hương. Căn cứ theo kinh nghiệm của gã, một trận pháp phòng ngự ít nhất cũng phải kiên trì được nửa ngày. Thời gian nửa ngày này bọn họ có thể bố trí một trận pháp phòng ngự nữa, nhưng trận pháp trước mặt này bất ngờ nổ tung, phá vỡ kế hoạch của gã.
Ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này giống như bị một đập nước lớn ngăn nước lại vậy, một khi bị vỡ rồi, thì ngọn lửa đó điên cuồng phóng ra, quả thực quá nhanh chóng. Những tu sĩ trên cấp Ngưng Thể còn tốt hơn chút, những tu sĩ dưới cấp Ngưng Thể thậm chí đến rút lui cũng không kịp.
Kỷ Bẩm nắm được hai tu sĩ Hư Thần bay lên trời rời khỏi nơi này, liền nhìn thấy một đường đao màu tím trực tiếp được bổ xuống.
Bùm…
Đường đao màu tím đó hoàn toàn đập vào ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, nổ thành tiếng nổ cực lớn, còn những ngọn lửa đang điên cuồng phóng ra, không ngờ lại bị đường đao màu tím này chém đứt, cứ như vậy bị chặn lại.
Tất cả mọi người lúc này mới phản ứng lại, bọn họ lập tức nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng bên cạnh ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa. Con dao thái rau mà Diệp Mặc dùng cũng đã biến hóa thành một thanh đao lớn dài nghìn trượng, mà thanh đao này đúng lúc chặn lại lỗ hổng của Diễm Hải cấm địa. Sau đó Diệp Mặc lại phóng ra mấy chục trận kỳ ném xuống, trận kỳ kết hợp với Tử Đao, nhanh chóng ổn định lại biển lửa đang gào thét kia.
- Diệp thành chủ đến rồi…
Dường như cùng lúc đó, tất cả những tu sĩ thoát chết trong tích tắc cũng đều vui mừng sung sướng. Nhưng đợi sau khi đám người đó hiểu ra, lập tức lại sững người lại, Diệp Mặc cũng là tu sĩ Hóa Chân, tại sao hắn có thể đứng bên ngọn lửa mà không sao cả?
Còn lúc này một bóng màu xanh rơi xuống giữa đám người đó, Thanh Nguyệt dừng lại, Thiên Vị chưởng môn và Đỗ Tú Dĩnh bước ra ngoài.
- Thiên Vị chưởng môn, ông không sao chứ?
Kỷ Bẩm và Thiện Băng Lam dường như đồng thời thốt lên.
Thiên Vị có chút ngại ngùng nói:
- May mà Diệp thành chủ đến kịp thời, tiêu diệt Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét, rồi lại cứu tu sĩ của Băng Kiếm môn và Kim Cương tự. Tôi cũng không giúp được gì nhiều, Diệp thành chủ tiêu diệt mấy tỉ con Sa hồn thú, lại tiêu diệt Phệ Linh Trùng, rồi lại cấp tốc chạy đến đây, đó mới thực sự là khổ cực.
Mặc dù người có mặt tại đây không nhiều, nhưng tất cả mọi người nghe thấy Thiên Vị nói vậy cũng chấn động. Phệ Linh Trùng cũng không phải là loại trùng bình thường, một người có thể giết được Phệ Linh Trùng trong phạm vi nghìn mét vô cùng vô tận sao? Hơn nữa, từ lúc nào Sa hồn thú lại có đến mấy tỉ con? Nhưng những người ở đây cũng biết, Thiên Vị tuyệt đối sẽ không nói khoác. Ông ta nói có, thì chắc chắn có.
Lúc trước rất nhiều người nghe thấy Phệ Linh Trùng của Băng Kiếm môn phạm vi những nghìn mét, đều cho rằng Ma Minh là mượn cớ để rời đi, bây giờ bọn họ mới biết những lời mà Ma Minh nói không chút khoa trương nào, không ngờ lại đến phạm vi nghìn mét thật.
Bất luận là mấy tỉ Sa hồn thú hay là Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét, cũng sợ đến mức nghĩ cũng không dám nghĩ đến, còn Diệp Mặc không ngờ lại giết chết hết những thứ này? Vậy Diệp Mặc nghịch thiên đến mức nào?
Thiện Băng Lam lúc này mới nhớ ra Diệp Mặc chặn trước ngọn lửa, lập tức phản ứng lại, vội vàng kinh hoảng quay đầu, lại phát hiện Diệp Mặc cũng đã chầm chậm bước đến, những ngọn lửa Diễm Hải vô tận bị một đao của con dao thái rau kia cộng thêm mấy trận kỳ nữa chặn lại.
- Diệp thành chủ quả nhiên độc nhất vô nhị, cho dù Sở Cửu Vũ tiền bối năm đó cũng kém hơn. Diệp thành chủ làm tất cả vì Nam An châu, tôi nghĩ tất cả tu sĩ của Nam An châu cũng sẽ không quên.
Diệp Mặc vừa muốn bước đến chào hỏi Thiện Băng Lam và Kỷ Bẩm, thì một nữ tu lại bước lên trước chào hỏi hắn trước.
Đây cũng là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ chín, dung mạo xinh đẹp, khiến người ta nhìn không ra được tuổi tác thực tế của cô rốt cục là bao nhiêu. Mặc một áo đạo sĩ màu xanh nhạt, hoàn toàn ôm trọn lấy thân hình cô.
Thấy áo đạo sĩ trên người cô là của Thanh Mộng Trai, mặc dù Diệp Mặc chưa gặp cô bao giờ, những cũng đoán được nữ tu trước mặt này có khả năng là chủ trì Thiện Vũ Dĩ của Thanh Mộng Trai, cũng chính là sư tỷ của Thiện Băng Lam. Không đợi Thiện Băng Lam giới thiệu, Diệp Mặc vội bước đến hành lễ nói:
- Diệp mặc bái kiến Thiện tiền bối Thanh Mộng Trai, cám ơn tiền bối ở lại đây bảo vệ Diễm Hải cấm địa.
Thiện Vũ Dĩ mỉm cười, cũng không nói thêm bất kỳ câu nói khách khí nào khác.
Thiện Băng Lam lại bước đến kích động nắm lấy tay Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, không ngờ anh lại có thể một đao chém đứt được ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, lúc trước còn tiêu diệt được Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét và hàng tỉ Sa hồn thú nữa. Cám ơn, Thiện Băng Lam cám ơn anh làm tất cả vì Nam An châu.
Diệp Mặc cũng không ngờ Thiện Băng Lam lại kích động như vậy, hắn chưa bao giờ thấy Thiện Băng Lam kích động như bây giờ. Từ trước tới nay, Thiện Băng Lam đều là cho dù thế nào thì cũng chỉ mỉm cười một chút hoặc nói thêm vài câu mà thôi. Nhưng lúc này, cô đến tay của mình cũng bắt lấy rồi.
- Sư phụ, sư phụ nắm chặt lấy tay của Diệp thành chủ rồi.
Lăng Hiểu Sương thấy Diệp Mặc ngượng ngùng, vội vàng nhắc nhở một câu.
Thiện Băng Lam lập tức lại phát hiện ra thái độ của mình, cô vội buông tay, vẫn kích động không ngừng. Rõ ràng chuyện mà Diệp Mặc làm, so với cô thất lễ nắm chặt lấy tay Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không là cái gì.
- Diệp tiền bối…
- Diệp đan vương…
- Diệp thành chủ…
Lúc này những tu sĩ còn lại ai ai cũng ánh mắt cung kính nhìn Diệp Mặc chào hỏi, lúc này không ai là không kích động. Nam An châu mất đi rồi, bọn họ cũng không còn chỗ nào tồn tại được. Diệp Mặc bảo vệ được Nam An châu, cũng là cứu bọn họ. Hơn nữa bọn họ tin rằng Diệp Mặc có thể ngăn cản được sự phát nổ của mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia.
Trong này có mười mấy tu sĩ Hóa Chân, mấy chục tu sĩ Kiếp Biến cũng không ngăn được mồi lửa Diễm Hải kia lại, Diệp Mặc sau khi đến rồi, một đao chém ra là có thể ngăn lại được, có thứ gì còn có sức thuyết phục hơn nữa?
Tất cả tu sĩ chào hỏi với Diệp Mặc đều mang tâm trạng kích động khó diễn tả thành lời, may là bọn họ còn chưa đi, nếu như bọn họ đi rồi, sau này sự tích kề vai sát cánh cùng Diệp Mặc tiêu diệt Diễm Hải cấm địa, cũng không có phần của bọn họ nữa rồi.
Một số tu sĩ thậm chí lộ ra thái độ tự hào, chỉ cần đợi Diệp Mặc phong bế mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia lại rồi, sau đó bọn họ sẽ dùng Thủy Tinh Cầu ghi lại bản thân cũng đã từng góp sức trong Diễm Hải cấm địa lần này.
Diệp Mặc mặc dù nghi ngờ trong này sao lại có một số ít tu sĩ thế này, lại còn chào hỏi từng người một nữa. Ngạn Quan trong lòng đồng thời cũng vui mừng sung sướng, gã sau khi thấy một đao của Diệp Mặc chém đứt ngọn lửa điên cuồng trong Diễm Hải cấm địa phóng ra kia, liền biết được, gã ở lại trong này là đúng rồi.
Dường như cùng lúc đó, Ngạn Quan và Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miểu tiên trì cùng đến chào hỏi Diệp Mặc, chưởng môn của Tiên Tinh phái là Quý Thúc Nghiệp cũng đến chào hỏi Diệp Mặc.
Đám người sau khi chào hỏi Diệp Mặc xong, Diệp Mặc mới nghi ngờ hỏi:
- Tại sao trong này chỉ có mấy người này? Những người còn lại đâu?
Đã nói hắn và Thiên Vị đi tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng, những người còn lại ở trong này phong bế Diễm Hải cấm địa khoảng mười lăm ngày, không để cho ngọn lửa Diễm Hải phân tán ra ngoài. Tại sao sau khi hắn tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng quay về, người trong này chỉ còn chút ít thế này?
Lăng Hiểu Sương hừ lạnh một tiếng nói:
- Một số tên ham sống sợ chết đó, sư phụ tôi nói muốn bảo vệ trong này mười lăm ngày, những người đó nghe nói Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét đến rồi, cái gì mà tiền bối của Kim Cương tự bị Phệ Linh Trùng cắn chết rồi. Ai ai cũng đề nghị rời khỏi Nam An châu, trốn vào trong Vô Tâm Hải, chỉ có sư phụ tôi là không đồng ý. Những tu sĩ ở lại đây đều nghĩ giống sư phụ tôi, Nam An châu ngoại trừ tu sĩ chúng tôi ra, còn có bao nhiêu sinh mạng nữa, sư phụ tôi nói không thể không chịu trách nhiệm mà rời đi như vậy được.
Những tu sĩ ở lại thấy Lăng Hiểu Sương nói vậy, ai ai cũng cảm thấy lòng dạ của mình được nói ra hết rồi, thậm chí còn cảm thấy tự hào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...