Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Nhìn sự thẳng thắn đến ngang ngược của tên râu ria, Diệp Mặc ngây người, ‘Đây là cái lý luận gì? Thống trị một thành trì nếu không phá đi thì không xây được?’

Thấy Diệp Mặc tựa hồ bị trầm tư trước lời nói của mình, vẻ mặt của tên râu ria có vẻ đắc ý lớn tiếng nói tiếp:

- Người là tiên sư đại nhân, Đế Quốc Hàn Lương chúng tôi cũng có vài vị tiên sư đại nhân, đương nhiên họ hiểu rõ ý tôi khi tôi làm như vậy. Đám điêu dân Thành Song Hà này không phục sự quản lý, đối với những con kiến hôi này đương nhiên là phải giết, tôi đây cũng vì sự ổn định và hòa bình lâu dài của Thành Song Hà mà suy nghĩ. Các binh sĩ kia của tôi đều là tinh anh của đế quốc, đương nhiên là những điêu dân kiến hôi kia không thể so sánh.

Tuy rằng tên râu ria không dám nói thẳng là Diệp Mặc làm sai, thế nhưng thỉnh thoảng gã lại đưa ra việc Đế Quốc Hàn Lương có tiên tư đại nhân. Hơn nữa lời nói của gã có ý tứ rõ ràng là dân chúng Thành Song Hà này đều là điêu dân có sinh mạng nhỏ bé không thể so sánh với những binh sĩ của gã. Mà Diệp Mặc đã giết binh sĩ của gã, sự tình này căn bản là hoàn toàn sai lầm.

Diệp Mặc triệt để bó tay trước lý luận của tên này, hắn gật đầu:

- Mày nói không sai, binh lính của mày đúng thực là những tinh anh.

Tên râu ria thấy Diệp Mặc chịu thua, nghĩ rằng hắn sợ tiên sư của Đế Quốc Hàn Lương, lúc này mới dám thể hiện sự giận giữ của mình:

- Tiên sư của Đế Quốc Hàn Lương tôi.....

Diệp Mặc không đợi gã nói hết đã phóng ra một đao gió, phế đi đôi chân của gã rồi nói:

- Các binh sĩ tinh anh này của mày hiện đang cần có một kẻ anh minh để thống lĩnh, vậy giờ ta tống tiễn số binh sĩ phía sau mày xuống dưới trước, mày theo sau, hẳn không có vấn đề gì chứ?

- Mày, mày..... dám đả thương ta…

Tên râu ria tự biết tình cảnh của gã hiện rất không ổn, sắc mặt gã tái nhợt nhưng vẫn cố gắng dùng ngón tay run run của mình chỉ vào Diệp Mặc:

- Ta là hoàng thất của Đế Quốc Hàn Lương, tiên sư của Đế Quốc sẽ không bỏ qua cho mày đâu....

Thế nhưng rất nhanh gã đã không gắng gượng được nữa, bởi vì trong lúc gã nói câu vừa rồi, thì đội ngũ gần trăm binh sĩ ở đằng sau gã đã bị Diệp Mặc giết toàn bộ.

- Được rồi, mày có thể cùng đi với chúng rồi.

Diệp Mặc nói xong thì vô số hỏa cầu cũng được phóng ra.

- Tiên sư của Đế Quốc Hàn Lương sẽ không bỏ qua cho mày.....


Tên râu ria hai chân đã đứt, sắc mặt đầy đau đớn và không cam lòng, hơn nữa còn bị hỏa cầu vây quanh, không ngờ còn thốt lên một câu uy hiếp Diệp Mặc chứ không có nửa câu cầu xin tha thứ.

Lúc này Diệp Vô Tài mang theo hơn mười mấy binh sĩ bị thương đầy mình đi tới, nhìn thấy ánh lửa vây quanh tên râu ria cùng với binh lính của gã, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Một lát sau anh ta mới lắp bắp:

- Tiên sư tiền bối, ngài đã giết thành chủ mới Long Mai Tư.....

Diệp Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Vô Tài bình thản nói:

- Không sai, ta đã giết hắn.

- A.....

Diệp Vô Tài kinh ngạc kêu lên, thế nhưng anh ta rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức kinh hoàng nói với Diệp Mặc:

- Tiên sư, ngài hãi mau chóng rời khỏi đây. Đế Quốc Hàn Lương có tiên sư vô cùng lợi hại, nếu như bọn họ biết chuyện khẳng định sẽ tới nơi này.

- Ta vì sao phải đi? Ta nghĩ ở đây thực rất không tệ.

Diệp Mặc thật tâm nói, hắn xác thực là thích nơi này, cái thành thị mỹ lệ này an tĩnh không nói, lại còn có thể tạo cho hắn một loại cảm giác nhớ nhung nhàn nhạt.

- Thành Song Hà là thành thị mà đế vương của Đế Quốc Hàn Lương ban cho Long Mai Tư, Long Mai Tư đã chết rồi, Đế Quốc Hàn Lương khẳng định sẽ điều tra việc này.

Diệp Vô Tài khẩn trương nói.

Diệp Mặc mỉm cười, hắn đứng ở đầu tường thành nhìn về phía núi xanh xa xa, còn có hai con sông cùng với thảo nguyên liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối kia bỗng nhiên cảm thán:

- Từ hôm nay trở đi thành thị này không còn là của Đế Quốc Hàn Lương nữa mà sẽ trở thành của ta.

Nói xong Diệp Mặc lần thứ hai quay đầu nói với Diệp Vô Tài:

- Cậu đi triệu tập người trấn an cư dân nơi đây, đồng thời đem toàn bộ tài sản trong hoàng cung của tên thành chủ kia mang ra bồi thường những người bị hại. Sau đó chỉnh lý lại sự vụ của toàn bộ thành thị một chút, ta cho cậu làm phó thành chủ. Đồng thời hãy nói cho mọi người trong thành biết thành chủ hiện tại của thành trì này là Diệp Mặc ta.


Diệp Vô Tài bị ngữ khí bình tĩnh của Diệp Mặc tiêm nhiễm, lập tức đứng thẳng người nói:

- Vâng thưa Diệp thành chủ... A, tiên sư tiền bối, ngài cũng họ Diệp?

Diệp Mặc gật đầu.

Diệp Vô Tài thấy Diệp Mặc gật đầu, càng hưng phấn mà nói:

- Con nhất định tương trợ tiên sư đem Thành Song Hà trở lại hình dạng mỹ lệ vốn có, thỉnh Diệp tiên sư... Diệp thành chủ yên tâm.

Diệp Mặc có chút thỏa mãn nhìn về phía Diệp Vô Tài:

- Được, cậu làm cho xong rồi tới phủ thành chủ tìm ta, nhớ kỹ, sau này không gọi nơi này là Thành Song Hà nữa mà sẽ đổi tên thành Mặc Nguyệt Chi Thành.

Diệp Mặc một mực muốn tìm kiếm nơi tạo dựng Mặc Nguyệt Chi Thành.

Hắn đầu tiên đến Thành Song Hà là vì thích cảnh sắc nơi đây. Về phần linh khí thiếu thốn với hắn mà nói căn bản là không vấn đề, chính hắn có thể bố trí một tụ linh trận cao cấp, huống chi hắn còn có một dòng linh mạch. Đem nơi này bố trí trở thành Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn thực sự là một lựa chọn tốt nhất.

Chờ khả năng bố trí trận pháp của hắn tấn cấp Tông sư, hắn thậm chí có thể đem hai dòng sông giao hòa kia, cùng với thảo nguyên vô tận và núi xanh xa xa kia toàn bộ tiến vào trung tâm trận pháp.

- Mặc Nguyệt Chi Thành....

Diệp Vô Tài thì thào nhắc lại một lần. lập tức kinh hỉ:

- Cái tên này đẹp quá, sau này nơi đây là Mặc Nguyệt Chi Thành của chúng ta, Mặc Nguyệt Chi Thành của chúng ta...

- Là Mặc Nguyệt Chi Thành của chúng ta.

Hơn mười mấy binh sĩ phía sau Diệp Vô Tài cùng hô hào lên, tuy rằng chỉ có hơn mười người, thế nhưng thanh âm nhất mực chỉnh tề đầy ý chí chiến đấu.

Diệp Mặc chưa từng hỏi Diệp Vô Tài làm sao để chỉnh đốn Mặc Nguyệt Chi Thành, hắn tin tưởng nếu như Diệp Vô Tài ngay cả một chút khả năng này cũng làm không tốt thì anh ta cũng không thể lên làm Tướng Quân hộ thành được.


Diệp Vô Tài không phụ lòng của Diệp Mặc, một tuần sau Mặc Nguyệt Chi Thành dưới sự chỉnh đốn của anh ta đã lần nữa yên ổn trở lại.

Diệp Mặc đối với năng lực của Diệp Vô Tài rất hài lòng, năng lực của anh ta có chút không xứng với cái tên của anh ta.

Thời điểm Diệp Vô Tài tinh thần hăng hái đến tìm Diệp Mặc, anh ta đã có tới gần ba ngàn quân binh rồi.

Diệp Mặc lấy ra phương án mình quy hoạch xong cho Diệp Vô Tài và nói:

- Quy hoạch của Mặc Nguyệt Chi Thành cứ dựa theo phương án này, những điều nhỏ nhặt khác tìm đại sư thiết kế tự mình chỉnh lý thay đổi, không cần nói cho ta biết.

Cái dự án này là Diệp Mặc căn cứ phương án thiết kế Thành Lạc Nguyệt ngày trước của Diệp Tinh, sau đó tự mình chỉnh sửa lại một chút.

- Vâng thưa thành chủ đại nhân.

Diệp Vô Tài tiếp nhận phương án rồi thẳng thắn hồi đáp.

- Chờ cậu sau khi làm tốt chuyện này, ta có thể thu cậu làm đệ tử, cậu cũng không cần mỗi lần đều gọi thành chủ đại nhân.

Diệp Mặc vừa dứt lời, Diệp Vô Tài nhanh chóng quỳ xuống kêu lên:

- Sư phụ.

Anh ta đã sớm mong muốn được bái Diệp Mặc làm sư phụ rồi, cho nên hiện tại Diệp Mặc nói chấp nhận thu nhận anh ta thì không có gì để do dự cả. Với anh ta mà nói loại cơ hội này có mà không nắm lấy thì thật quá ngu.

Diệp Mặc gật đầu:

- Cậu trước tiên xem qua bản vẽ thiết kế này, nếu có vấn đề gì lập tức nói ta biết.

Diệp Vô Tài xem không hiểu bản vẽ, thế nhưng nhìn thấy quy hoạch chỉnh tề không gì sánh được của đường lối, phòng ốc, công viên, bệnh viện, trường học thì lập tức ngây người. Tuy rằng anh ta có rất nhiều cái không hiểu thế nhưng chỉ cần nhìn là biết muốn trùng kiến thành thị giống như trong bản vẽ này thì cần vô số tiền vàng.

- Sư phụ, đây.... Đây cần phải có bao nhiêu tiền vàng? Bên trong ngân khố tuy rằng còn nhiều tiền vàng, nhưng sau khi đã tiếp tế những người bị hại, cũng không đủ tu sửa thế này, hơn nữa, hơn nữa đây chẳng khác nào quy hoạch lại toàn bộ thành thị.....

Diệp Vô Tài có chút lắp bắp nói.

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Chính là muốn quy hoạch lại toàn bộ Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này đây sẽ là chỗ tu luyện của chúng ta, về phần tiền vàng, cái này dễ làm.

Nói xong. Diệp Mặc vung tay lên, trong phòng nhất thời xuất hiện một đống lớn vàng khối, có đến mấy trăm tấn. Những khối vàng này đều là Diệp Mặc lấy cắp từ trong kho vàng của nước Mỹ, vẫn luôn cất trong nhẫn trữ vật, không nghĩ tới hiện tại lại dùng tới rồi, số vàng khối này thậm chí mới chỉ là một phần


- A, nhiều vàng khối quá.

Diệp Vô Tài chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy.

- Đem những khối vàng này toàn bộ đúc thành tiền vàng, ta nghĩ hẳn là đủ để Mặc Nguyệt Chi Thành thay hình đổi dạng rồi. Chờ Mặc Nguyệt Chi Thành chuẩn bị xây dựng xong, sau đó ta sẽ bố trí một trận pháp phòng ngự bảo vệ thành…

Diệp Mặc đã sớm dự định bố trí trận pháp phòng ngự bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, còn cả tụ linh trận nữa. Thế nhưng hiện tại Mặc Nguyệt Chi Thành còn đang trong quá trình tái thiết lập, hắn cần phải hoàn thành những kiến thiết này trước rồi mới có thể bố trí những thứ kia.

Trong suy nghĩ của hắn, Mặc Nguyệt Chi Thành không chỉ phải trở thành thành thị phồn hoa xinh đẹp nhất đại lục Lạc Nguyệt, mà còn là thành thị an toàn nhất đại lục Lạc Nguyệt.

Diệp Mặc đưa cho Diệp Vô Tài một miếng ngọc bài:

- Trong gian nhà này ta đã bố trí một trận pháp đơn giản, người mang theo ngọc bài này mới có thể tiến đến. Hiện tại ta cần tìm kiếm nơi để bế quan, nếu như cậu có chuyện khẩn cấp cần tìm ta thì hãy bóp nát ngọc bài.

- Vâng thưa sư phụ, con nhất định đem Mặc Nguyệt Chi Thành kiến thiết thật tốt.

Diệp Vô Tài nói xong lại do dự một chút rồi mới nói tiếp:

- Nếu như có tiên sư của Đế Quốc Hàn Lương đến, vậy con nên làm sao?

Diệp Mặc lúc này đã biết Thành Song Hà là một thành thị trong sự quản hạt của Đế Quốc Hàn Lương mà thôi, tuy rằng là một thành thị rất lớn, thế nhưng đối với Đế Quốc Hàn Lương mà nói thì cũng không phải là một nơi lớn.

Đại lục Lạc Nguyệt không thiếu lãnh thổ, tuy rằng có rất nhiều quốc gia vì sự màu mỡ của những mảnh đất mà xung đột gây chiến tranh với nhau, thế nhưng Diệp Mặc tin tưởng Đế Quốc Hàn Lương sẽ không vì một Thành Song Hà mà tới đắc tội với một tu sĩ Nguyên Anh như hắn.

- Nếu có người đến, cậu đem ngọc phù này đưa cho hắn xem, nếu hắn còn không muốn bỏ qua vậy hãy bóp nát ngọc bài.

Diệp Mặc lấy ra một ngọc phù đơn giản, trên mặt ngọc phù này hắn đã khắc lên một dòng thần thức của mình, thần thức của hắn đã tiến nhập Nguyên Anh hậu kỳ, tin rằng tu sĩ bình thường thấy được sẽ không thể không nể tình.

Diệp Mặc đem việc kiến thiết Mặc Nguyệt Chi Thành hoàn toàn giao cho Diệp Vô Tài, hắn rời khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành đến một nơi vắng vẻ tiến nhập Thế Giới Trang Vàng bắt đầu tu luyện.

Hắn biết, không có thực lực thì hắn cũng không là cái gì cả.

Sau khi tấn cấp Nguyên Anh, thực lực của Diệp Mặc lần nữa trở mình, lúc này chuyện thứ nhất Diệp Mặc muốn làm không phải là tu luyện mà là muốn tấn cấp ‘Vụ Liên Tâm hỏa’.

Bởi vì Khổng Diệp lão tiền bối đưa cho hắn một viên khoáng thạch ‘Viêm Liên Bồng Tâm’, lúc hắn tấn cấp Kim Đan đã từng nghĩ đến việc dùng ‘Viêm Liên Bồng Tâm’ để thăng cấp ‘Vụ Liên Tâm hỏa’, thế nhưng lại lo lắng tu vi không đủ sẽ lãng phí tài liệu đỉnh cấp ‘Viêm Liên Bồng Tâm’.

Hiện tại thì hắn đã là Nguyên Anh tầng hai, thế nên chuyện đầu tiên hắn muốn làm là dùng ‘Viêm Liên Bồng Tâm’ thăng cấp cho thiên hỏa của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui