Lông mày thanh tú vi hợp, Nghiêm Quân Đường bước nhanh đến cửa, đẩy cửa ra, lại không thấy bất cứ người nào. Lông mày nhíu lại chặt hơn, hắn đang muốn tìm người hỏi thăm,đột nhiên có một tiếng kinh hô lại từ phía sau la lên.
"Thiếu gia?! Người...... Người tại sao ở đây?" Một nha hoàn thấy hắn,sợ đến thiếu chút nửa thét chói tai.
Xong, thiếu gia tại sao trở về trước thời gian? Nha hoàn lập tức xoay người chạy trốn, muốn coi như không gặp phải thiếu gia, nhưng Nghiêm Quân Đường lại gọi nàng đến.
"Ngọc Nhi, tiểu thư đâu?" Nghiêm Quân Đường xoay người nhìn về phía nha hoàn của Đỗ Tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt tiểu thư nàng......" Mỗi lần bị gọi lại, Ngọc Nhi chỉ có thể ấp úng, sợ đến không dám ngẩng đầu.
"Nàng thế nào?" Thấy dáng vẻ của Ngọc Nhi sợ hãi, Nghiêm Quân Đường hơi hoài nghi.
"Nàng...... Nàng ra ngoài." Nuốt nuốt nước miếng, Ngọc Nhi nhỏ giọng trả lời.
" Thiếu phu nhân đâu? Có phải cùng với Tiểu Nguyệt tiểu thư đi ra ngoài rồi?"
"Thiếu..... Thiếu phu nhân nàng......"
"Nói chuyện thì nói nhanh lên! Đừng ấp a ấp úng!"Lông mày thanh tú trầm xuống, Nghiêm Quân Đường đã mất hết tính nhẫn nại.
"Dạ!" Lần đầu tiên thấy thiếu gia biến sắc, Ngọc Nhi không khỏi bị dọa đến khóc."Cả hai đã ra ngoài rồi ạ."
"Cả hai người đó đi đâu?"
"Nàng...... Cả hai giả nam trang đi......"
Nghe đến nữ giả nam trang, Nghiêm Quân Đường lập tức có dự cảm bất hảo, nha đầu Đỗ Tiểu Nguyệt kia không có chuyện gì là không dám làm.
Nghĩ đến lần này,nhịnkhông được phun ra ngữ khí, Nghiêm Quân Đường lớn tiếng hỏi."Đi đâu?"
"Bách...... Bách hoa các......" Ô...... tiểu thư ra ngoài, Thiếu phu nhân, ta không thể giúp nàng rồi!TT_TT
Quả nhiên! Nghiêm Quân Đường cắn răng, xoay người lập tức thi triển khinh công đi đến Bách Hoa Các.
Nha đầu Đỗ Tiểu Nguyệt kia coi như xong, Tiểu Thất Nhi cũng dám buông thả theo muội ấy, Bách Hoa Các kia là nơi long xà hỗn tạp mà cũng dám đi?
Rất tốt! Tô Tiểu Thất, nàng mà bị ta bắt được thì nàng xong rồi!
Một trận ác hàn ập đến, làm Tiểu Thất Nhi không nhịn được run lập cập vì rét.
"Thế nào?" Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn kỳ quái về phía nàng.
"Tỷ có một loại dự cảm thật không tốt, tỷ thấy chúng ta tốt nhất nên trở về!" Nhìn Bách Hoa Các gần ngay trước mắt, Tiểu Thất Nhi dừng bước, xoay người muốn rời khỏi.
"Không được!" Đỗ Tiểu Nguyệt kéo Tiểu Thất Nhi, chính là không để nàng trốn khỏi."Dù sao cũng đã đến, vào vui đùa một chút có sao đâu!"
"Nhưng mà lỡ như Nghiêm Quân Đường trở về, không thấy tỷ......"
"Không đâu!" Đỗ Tiểu Nguyệt không nhịn được lườm nàng một cái." Sau bữa tối biểu ca mới trở về, bây giờ đến tối còn sớm lắm,tỷ đừng sợ nữa!"
"Nhưng mà......"
Không để Tiểu Thất Nhi "Nhưng mà" nữa, Đỗ Tiểu Nguyệt rõ ràng nhanh tay kéo nàng, hướng Bách Hoa Các kéo đi.
"Tiểu Nguyệt!" Tiểu Thất Nhi muốn vùng vẫy, nhưng không kịp, bọn họ đã đến trước cửa Bách Hoa Các.
"Đỗ thiếu gia!" Hoa ma ma đứng ngoài cửa vừa nhìn thấy Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức trừng to mắt, "Ngài thế nào đến đây?"
"Thế nào? Ta không thể đến sao?" Đỗ Tiểu Nguyệt uể oải liếc nàng một cái, tiêu sái phẩy quạt, dáng vẻ thư sinh tuấn tú.
"Không! Đương nhiên không phải......" Hoa ma ma cười khan, biết rõ Đỗ thiếu gia trước mắt là cô nương, nhưng không dám đắc tội.
"Yên tâm, ta không phải đến huyên áp, ta là mang theo bằng hữu đến đây mở rộng tầm mắt." Đỗ Tiểu Nguyệt giương lên nụ cười, kéo Tiểu Thất Nhi bên cạnh."Đây là Tô thiếu gia!"
"Tô thiếu gia?!" Hoa ma ma nhìn về phía Tiểu Thất Nhi, liếc thấy ra người này cũng là nữ nhi, hai nữ oa nhi đến kỹ viện, còn gì là thể thống nha!
Tiểu Thất Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, hoài nghi nhìn khuôn mặt thành thạo của Đỗ Tiểu Nguyệt, thái độ nàng cũng vậy, chẳng lẽ......
"Tiểu Nguyệt,muội không phải là lần đầu tiên đến Bách Hoa Các?"
"Đương nhiên!" Đỗ Tiểu Nguyệt đắc ý cười."Muội tự xưng thư sinh phong lưu Đỗ thiếu gia, tất cả kỹ viện lớn nhỏ nơi đây muội đã từng đi qua, bất quá vẫn là Bách Hoa Các độc chiếm, không hổ là kỷ viện nổi danh nhất thành Bắc."
Tiểu Thất Nhi nghe thiếu chút nửa té xỉu, nàng biết Đỗ Tiểu Nguyệt làm việc luôn luôn kêu ngạo, lại không biết nàng lớn mật đến trình độ này.
"Hoa ma ma, gia lão bản nhất định không có ở đây đúng không?" Lắc lấy cốt phiến, Đỗ Tiểu Nguyệt cười chế nhạo nhìn Hoa ma ma.
Hoa ma ma dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, cười khô."Đúng!Hắn có việc đi ra ngoài."
"Hừ! Ta mỗi lần đến hắn một lần không ra cửa?" Đỗ Tiểu Nguyệt cười rất lạnh, nhưng mới một hồi, nụ cười liền chuyển sang ngọt."Bất quá không quan hệ, ta là đến tìm hoa khôi của tiệm, nàng bây giờ không vội chứ?"
"Lăng cô nương nàng......" Hoa ma ma lời còn chưa nói xong, Đỗ Tiểu Nguyệt đã sớm kéo lấy Tiểu Thất Nhi đi vào Bách Hoa Các.
"Ta bất kể nàng bận rộn hay vội chuyện gì, dù sao Đỗ thiếu gia muốn thấy nàng, thì nàng phải chuyển thành nhàn!" Không đếm xỉa đến cảnh nam nữ than mật trong đại sảnh, Đỗ Tiểu Nguyệt lớn tiếng nói.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, lập tức làm cho tất cả mọi người nhìn chăm chú.
Tiểu Thất Nhi vội vã cúi đầu xuống, dùng sức lay tay áo của Đỗ Tiểu Nguyệt."Tiểu Nguyệt, nàng nói ít một chút!" Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên trên người cả hai.
"Sợ cái gì?" Đỗ Tiểu Nguyệt không vui trừng nàng một cái, chuyển đầu nhìn về phía Hoa ma ma."Ma ma, nàng còn không gọi Lăng Xảo Xảo ra tiếp khác! Nói với nàng Đỗ thiếu gia đến!"
"Đỗ thiếu gia!"Hoa ma ma gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra.
" Lão Tử! Ngươi chỉ là tên tiểu tử thì gọi cái gì! Chúng ta thấy Lăng cô nương không thích ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói muốn thấy là có thể thấy?"
Một người đàn ông khỏe mạnh gào thét, lửa giận lâng lâng trừng mắt Đỗ Tiểu Nguyệt. Lời vừa ra, lập tức có nhiều người ùa theo.
Thấy người này lớn lối, Tiểu Thất Nhi không nhịn được dùng sức nuốt nước miếng."Tiểu Nguyệt......" Ô...... Thật là đáng sợ nha!
"Tiểu Thất, nàng có nghe chó sủa không?" Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ nhíu lông mày, một khuôn mặt nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Thất Nhi.
"Cái gì?" Tiểu Thất Nhi không hiểu nháy mắt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...