Sau khi người soát vé rối rít xin lỗi thì cuối cùng tôi cũng được chơi. Mắt tôi sáng lên, tay vẫn nắm chặt tay của Lạc Thần. Tôi rủ anh ta chơi hết trò này tới trò khác, đa số các tò chơi là do tôi chủ động rủ. Thấy cứ không tự nhiên cho lắm. Anh ta cũng chả lên tiếng kêu gì, chủ động theo ý tôi luôn.
- Này, Lạc Thần..
- Gọi Thần Thần tôi mới nghe
Được rồi! Mệt dễ sợ..
- Mệt thì về, khỏi chơi!
- Á không không không tôi muốn chơi tiếp cơ!
- Vậy gọi tôi là gì, gọi từ đầu mới nghe đấy
- Thần.. Thần, tôi muốn anh rủ tôi chơi chứ không phải tôi rủ nữa. Tôi thấy mình tôi rủ không được tự nhiên
- Ý cô là hai chúng ta hẹn hò?
Anh ta cười mỉm đầy "gian xảo". Tôi nghe đỏ mặt không biết nói gì hơn..
Kh.. Khoan đã.. Anh ta nói là nhỉ? Hình như là "H.. Hẹn hò" thì phải Hay là mình nghe nhầm rồi chăng? Nhưng nghĩ kĩ lại thì hai đứa thế này cũng khá giống cặp đôi ấy chứ. Mà giống gì nữa, phu thê đến nơi rồi. Aaaaaa.. Mình lại nghĩ cái gì thế này! Không được, bình tâm lại nào.
- Anh có vẻ tự luyến quá nhỉ? Ai mà thèm hẹn hò với anh cơ chứ?
- Ồ! Thế à? Vậy tôi về nhé, bye!
Lạc Thần, anh ta thật là gian xảo bước đi chậm rãi, quan sát biểu cảm ức chế của tôi. Tôi phồng má, nắm lấy tay áo hắn. Làm nũng vài câu
- Tôi không cho phép anh đi thì anh không được đi. Anh mà bỏ về là tôi giận thật đấy
Lạc Thần tròn mắt nhìn tôi, hai tai đỏ ửng thế kia. Tôi lại nghĩ anh ta nghe nhiều câu "sến sẩm" rồi chứ. Kì lạ, bỗng dưng anh ta xoa đầu tôi. Lúc đầu cũng có chút cảm động, nhưng rồi hắn cười gian xảo như một con cáo già khiến tôi rùng mình. Ầy.. Cảm giác không lành thì phải
- Cô nhóc, cô muốn tôi chọn trò cho cô chơi đúng không?
- Anh mới là nhóc, cả nhà anh đều là nhóc ấy
- Vậy cho cô chơi trò này, thú vị lắm!
Theo hướng tay chỉ của Lạc Thần, tôi nhìn tới mới biết đó là trò ngôi nhà ma. Nếu đem ra so sánh, anh ta ác thứ hai không anh đứng thứ nhất mất Lại bắt thiếu nữ như tôi vào căn nhà ma.
Nghe nói ở đây, trò này đáng sợ nhất nước rồi. Vỗn dĩ từ nhỏ đã sợ ma mà lại không nói cho ai biết. H mình làm sao đây? Tôi lùi vài bước, sắc mặt hiện rõ nét sợ hãi. Anh ta nhếch mép cười quay qua nói với tôi:
- Sao? Hay là cô sợ rồi hả? Không ngờ rằng "bé" Tiểu Hi nhà ta lại sợ ma nhỉ?
- Ai.. Ai sợ cái thứ đó chứ. Còn lâu tôi mới sợ mấy cái thứ đồ giả này chứ!
- Cô không phủ nhận việc tôi nói cô là Tiểu Hi à?
- Hừ! Ai gọi mà chả được!
- Ồ, vậy mà tôi tưởng thân với cô mới được gọi như thế
- Ai quan tâm đâu. Chỉ là anh gọi có chút mắc cười nha..
- À! Và cô cũng không phủ nhận việc tôi gọi cô là của tôi
Tôi bấy giờ mới bừng tỉnh, anh ta quả là gian xảo mà. Không những lưu manh mà còn gian xảo vô đối nữa chứ. Tôi la cho hắn ta một trận rồi vô ý quên mất là trước mắt là nhà ma mà đi vào. Tôi tức tối đi vào trong đấy. Càng ngày càng tối dần. Tôi mới phát hiện mình đã đi quá sâu vào trong ngôi nhà ma rồi. Ngay cả Lạc Thần cũng mất hút. Bây giờ phải làm sao đây? Những con ma giả bỗng dưng xuất hiện làm tôi hét toáng lên. Tiếng hét còn rùng rợn hơn bình thường. Tôi nhanh chóng chạy đi. Vô tình vấp phải dây điện, vết thương lần trước chưa khỏi hẳn. Kết quả là tôi bị bong gân, không đi được.
Lạc Thần cố ý không đi vào để xem khi đi ra sẽ nghe câu chửi nào từ tôi, biểu hiện của tôi ra sao. Anh ta cười thầm, bao nhiêu hình ảnh hài hước anh ta nghĩ ra về tôi toàn nằm trong đầu. Tôi mà biết được là anh chết dưới tay tôi. Lạc Thần đi về lối ra của nhà ma, khoanh tay dựa tường. Những người khác dần dần đi ra. Một phút.. Hai phút.. Bây giờ đã 10 phút trôi qua, Lạc Thần vẫn chưa thấy bóng dáng của tôi. Những người đi vào sau tôi cũng đã ra ngoài rồi.
Cảm giác không lành, anh ta liền đi hỏi họ xem có thấy tôi không. Nhưng những câu trả lời đều là "Không thấy". Lạc Thần tức giận: "Con nhỏ ngốc này làm gì trong đó vậy chứ?" rồi liền chạy đi tìm tôi.
10 phút trước..
Tôi nhắm mắt nhắm mũi cố chạy thoát ra khỏi đây, vô tình vấp phải dây điện. Vết thương lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, còn bị té nữa. Thế là tôi trật chân, không đi được. Tuy chỗ tôi đang ngồi không có con ma nào nhưng có vẻ ở đây còn tối hơn những chỗ khác. Chỉ còn cách chờ khách rồi nhờ họ đưa ra. Tôi càng chờ thì càng không thấy ai. Tôi nắm chặt tay, tôi từng rất sợ bóng tối. Bởi nó mang lại cảm giác bất an cho tôi, nó làm tôi cảm giác đơn độc. Đặc biệt tôi còn mắc hội chứng Nyctophobia - "Chứng sợ bóng tối". Chẳng lẽ mình mắc kẹt trong đây mãi mãi ư? Tôi cảm thấy thật sợ hãi và dần gục đầu xuống. Ở đây không thấy gì cả, cũng không thấy bóng dáng ai đi qua. Nó giống lúc đó, năm tôi lên ba tuổi, tôi đã từng bị bắt cóc giam trong chính căn hầm tối đen như mực. Cảm giác một thân một mình, không có ai ở bên. Những kí ức lúc đó là những thứ tôi không muốn nhớ đến. Đó cũng là lúc tôi phát hiện mình đã mắc phải hội chứng khủng khiếp ấy. Nó còn đáng sợ hơn bây giờ nhiều. Nước mắt tôi chảy xuống không biết vì điều gì..
Lạc Thần sau khi kiểm tra camera an ninh thì chạy ngay tới chỗ tôi. Các chú bảo vệ dường như thoát chết, mồ hôi chảy như mưa.
- Ngọc Hy! Cô đang ở đâu? Trả lời tôi mau! Con nhỏ này..
Anh ta cuối cùng cũng thấy tôi, nhưng tôi lại không thấy anh ta. Chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân, tôi phát giác là có người. Nhanh chóng nhờ giúp đỡ:
- Làm ơn đưa tôi ra khỏi đây!
- Cô ăn nói thế với bổn thiếu gia đó hả?
- Lạc Thần? Thế tôi nói thế nào anh mới giúp tôi?
- Quỳ xuống van xin tôi đi. Không làm được thì thôi
- Quỳ xuống..
Tôi suy nghĩ vài giây rồi đưa ra quyết định cuối của mình. Tôi thà mất thể diện còn hơn ở trong căn phòng này và những kí ức khủng khiếp ấy.
- Được! Tôi xin anh, giúp tôi ra khỏi đây đi..
- Cô..
Tôi ngẩng mặt lên, Lạc Thần nhìn thấy rõ những dòng nước mắt chảy của tôi.
- Tôi thực hiện đúng yêu cầu của anh rồi. Đừng thất hứa đấy..
Nói xong tôi liền ngất đi. Tôi không thể chịu được cảnh cái cảnh bị nhốt trong căn phòng tối và cô độc ấy được nữa..
Lạc Thần thấy tôi ngất đi giữa chừng. Không một chút lo ngại nào mà bế tôi ra ngoài. Các nhân viên giờ mới phát hiện anh ta là Dạ Thiếu. Các cô gái cũng túm tụm lại xung quanh nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại. Họ ghen ghét, đố kị vì không được ở vị trí của tôi. Trong đó có một người lén chụp ảnh lại nhưng không biết có lan đi đâu hay không.
Lạc Thần "vô cớ" mắng chửi nhân viên vì không đảm bảo an toàn cho khách. Mấy cô gái tức tối chửi tôi có xứng được anh ấy quan tâm đến mức ấy hay không. Lạc Thần nghe được liếc xéo bọn họ khiến họ im bặt. Tôi dần dần mở mắt, tay nắm lấy áo Lạc Thần, từ từ nói:
- Thần!
- Ngủ như heo, giờ mới tỉnh
- Ay..
Anh ta thấy tôi tỉnh, cố ý thả tôi xuống đất. Làm tôi đau tê tái đây. Mấy cô gái cười hả hê.
- Biết ngay mà, con bé đó làm gì được Dạ Thiếu coi trọng. Dạ Thiếu chỉ đang chơi đùa với con bé đó thôi.
Lạc Thần nhanh chóng đi về phía cổng ra, thấy tôi không đi theo, anh ta quay lại cho tôi 1 câu mắng "đã người"
- Còn tính ngồi đó nghe thiên hạ bàn tán đến bao giờ mà không đi?
- Tôi.. hình như.. trật chân rồi, không đi được..
- Cô.. - Anh ta tặc lưỡi rồi quay lại chỗ tôi:
- Chỉ giỏi gây rắc rối cho người khác.
- Còn không phải tại anh bắt tôi vô đó?
Anh ta gãi đầu như thể suy nghĩ coi mình có sai hay không.
- Hừ! Mấy đại gia như anh cái gì mà chả đúng.
Anh ta cầm tay kéo tôi đi rồi ném lên xe. Tôi liếc anh ta một cái.
- Liếc hoài rách mắt đấy!
- Anh.. không biết thương hoa tiếc ngọc gì rồi còn chửi tôi nữa. Có còn là đàn ông không?
- Cô mà là hoa là ngọc gì. Là sâu là rệp thì có. Tại sao tôi lại phải thương côn trùng?
- Anh..
Ùng ục
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...