Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Cô ta là con cháu đời thứ ba trong gia tộc, từ khi sinh ra liền không có bị coi thường như vậy, mặc dù cô ta đã sớm biết Hàn Thất Lục đối người ngoài rất lãnh đạm, nhưng giờ phút này trong lòng cô ta cũng tránh không được tức giận bốc lên.
Thời điểm chạy ra ngoài, Lâu Đình Đình suy nghĩ, một hồi thấy Hàn Thất Lục, nhất định làm vẻ tức giận, để cho anh thấy cô ta vì anh mấy ngày nay đang rất kìm chế nóng giận.
"Tức giận sao?"
Không nhanh không chậm thanh âm từ bên phải truyền đến tai.
Bước chân Lâu Đình Đình đột nhiên dừng lại, thì ra Hàn Thất Lục vẫn đứng tại cửa chờ cô ta.
Cô ta theo thanh âm nhìn qua, Hàn Thất Lục quay mặt sang một bên, vẫn ung dung tươi cười, giống như biết cô ta không chờ được sẽ tức giận chạy đến.
Trong lòng cô ta nhất thời bối rối.
Khi cô ta vẫn còn rối không biết có nên tức giận lúc này hay không, Hàn Thất Lục đã nhấc chân đi đến trước mặt cô ta, khoảng cách một bước. Cô ta cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh. Trong nháy mắt, đại não của cô ta có chút hoa mắt chóng mặt.
"Chúng ta nên nói chuyện với nhau." Hàn Thất Lục thâm sâu nhìn cô một cái, sải chân bước đi, theo bên phải cô đi qua.
Lâu Đình Đình sửng sốt, vội vàng bước nhỏ đuổi theo.
...
Sau khi quay về trường học lấy vài thứ, Khương Phương Phương trực tiếp đuổi lái xe đi, tự lái xe mang An Sơ đi dạo phố, mua rất nhiều quần áo, đương nhiên, lễ phục đám cưới Khương Viên Viên đã chẩn bị sẵn cho cô, cho nên liền không có nhìn lễ phục.
Đi ngang qua cửa Starbucks, Khương Phương Phương lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía An Sơ Hạ nói: "Mệt mỏi rồi? Chúng ta đi uống gì đó đi."
"Được." An Sơ Hạ gật đầu: "Người đi vào trước gọi đồ uống đi, con sẽ đem đồ cất vào trong xe."
Xe dừng lại không xa nơi này, Khương Phương Phương đi giày cao gót, đi dạo như vậy cũng có chút mệt mỏi, tiện đưa chìa khóa cho cô, dặn dò vài câu, sau bước vào Starbucks.
Trong quán khách rất nhiều, may mà không gian cửa hàng rất lớn, Khương Phương Phương chọn một chỗ ngồi tương đối an tĩnh ngồi xuống.
Người phục vụ rất nhanh đi lên phía trước hỏi: "Xin hỏi người đi một mình sao?"
Khương Phương Phương lắc đầu nói: "Một ly Moka đá, một ly Cappuccino. Đúng rồi, thêm hai phần bánh ngọt."
"Được, chờ chút."
Người phục vụ vừa rời đi, An Sơ Hạ liền thở hồng hộc chạy vào trong. Cô quét mắt nhìn thấy Khương Phương Phương ngồi trong góc, chậm rãi bước đi tới.
"Ta gọi cho con một ly Cappuccino đá, có uống được không?" Khương Phương Phương tươi cười ôn hòa, chu đáo lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô.
An Sơ Hạ gật đầu, đauw tay tiếp nhận khăn tay lau mồ hôi.
Người phục vụ làm việc rất nhanh, không bao lâu liền đem nước và bánh ngọt đến.
"Sơ Hạ, nếu con thích, ta có thể giúp con chuyển qua học khoa Lịch sử, thủ tục ta sẽ giúp con làm tốt. Như thế nào?" Khương Phương Phương uống một ngụm Moka, tiếp tục nói: "Ta luôn muốn tìm người kế vị, con biết, ta cực kỳ thích con."
Lúc trước chọn nghề nghiệp, cô không đặc biệt muốn chọn một nghề nghiệp, bây giờ chỉ chọn một cách ngẫu nhiên.
Nhưng để làm thủ tục theo lượt rất phiền hà, cô không muốn làm phiền người khác.
Cô vừa định muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nhớ tới việc cùng Hàn Thất Lục về nhà ông cố ngoại anh. Hoa lệ, trang nghiêm, từng viên gạch, đều đã trải qua rất dài năm tháng.
Ma xui quỷ khiến, cô gật đầu.
"Con đồng ý rồi sao? Thật tốt quá!" Khương Phương Phương vui đến quên cả trời đất, đôi mắt cười đến cong lên.
"Chỉ là, làm phiền người rồi." An Sơ Hạ xấu hổ cười cười.
"Việc này không phiền phức? Ta vui mừng còn không kịp nữa là!" Khương Phương Phương nói xong, trên mặt tươi cười lại đột nhiên ngưng trệ, ánh mắt sững sờ nhìn hướng cửa Starbucks.
An Sơ Hạ nghi ngờ, theo ánh mắt Khương Phương Phương nhìn về cửa đi.
Đi vào quả nhiên là Hàn Thất Lục, còn có nữ sinh đã gặp tại Khương gia!
Trong nháy mắt cô siết chặt cái ly trong tay, cả thân thể đều cứng nhắc.
Hai người kia không có nhìn đến góc các cô đang ngồi, một trước một sau chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Người phục vụ chạy tới hỏi, An Sơ Hạ đặt cái ly xuống, cắn cắn môi, nhanh chóng đứng lên.
Nhưng cô còn chưa hoàn toàn đứng lên, Khương Phương Phương đã kéo tay giữ cô lại, đè thấp thanh âm nói: "Sơ Hạ, chuyện này ta nợ con một lời giải thích, nhưng mà, con phải tin tưởng nó."
Tin tưởng...
Cả hai chân cô như nhũn ra, Khương Phương Phương kéo cô ngồi vào vị trí.
"Sơ Hạ, ta hỏi con, con sẽ tin tưởng nó chứ?" Khương Phương Phương nhìn chằm chằm An Sơ Hạ mặt, chậm rãi hỏi.
Cô âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm, sẵn sàng tin tưởng anh sao? Cô trong lòng tự hỏi chính mình một lần.
Đáp án là...
"Con nguyện ý." Cô quay lại nhìn Khương Phương Phương: "Chỉ là..."
"Không chỉ là gì cả" Khương Phương Phương dời tầm mắt hướng Hàn Thất Lục bên kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu con chấp nhận tin tưởng nó, vậy thì nghe ta, không cần qua đó, yên lặng xem xét. Ta cũng cũng giống con, tin tưởng Thất Lục."
Khương Phương Phương đã sớm biết Hàn Thất Lục bị ép cùng Lâu Đình Đình đi chơi, chỉ là bà thật không ngờ, một thành phố lớn như vậy, bốn người lại gặp phải.
Để bà tới cùng giải thích cho An Sơ Hạ, chẳng bằng để cho Hàn Thất dùng hành động thực tế cùng An Sơ Hạ giải thích!
Hàn Thất Lục cùng Lâu Đình Đình ngồi cách các cô cũng không xa, có thể nghe rõ được đối thoại của bọn họ.
Khương Phương Phương nắm chặt lòng bàn tay, tiểu tử thúi, con ngàn vạn lần đừng làm cô lớn ta thất vọng...
"Anh muốn cùng em nói chuyện gì?" Trên mặt Lâu Đình Đình đã khôi phục với nụ cười thanh lịch như thường lệ, cả người xem ra cực kì đoan trang thục nữ.
Nơi này không có ông cố ngoại, anh cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: "Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?"
Mặt Lâu Đình Đình lập tức đen, mất một khoảng thời gian để lấy lại hơi thở của mình, sắc mặt vẫn cực kì không tốt.
"Anh Thất Lục, anh nói lời này có vẻ thẳng thắn quá rồi." Lâu Đình Đình chỉnh chỉnh dáng ngồi, đơn giản cũng không giả bộ cao quý tao nhã: "Được. Anh đã nói chuyện không nể tình tôi, tôi cũng không cần khách khí với anh rồi. Anh nên biết, tôi hôm nay với anh ra ngoài, không phải tôi tiếp cận anh có mục đích, nhưng mà, mà là người hai nhà, đều có chút mục đích. Nói đến mục đích là cái gì, tôi nghĩ tôi không cần giải thích."
Hàn Thất Lục nhíu mày: "Chẳng lẽ, cô cam tâm tình nguyện cùng với tôi, cả đời chịu cô đơn?"
"Cô đơn?" Lâu Đình Đình nhếch môi một cái: "Nếu tôi thật sự thích anh, tôi mới không cam lòng chịu cô đơn? Anh hiện tại bỏ mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy là mất mặt thôi."
"Lời này của cô là có ý gì?"
Lâu Đình Đình không lập tức trả lời, mà lấy di động từ trong túi ra, đưa ra hình ảnh trên màn hình khoá điện thoại.
Hình trên màn hình điện thoại cô, là cô cùng một vị nam sinh chụp chung.
Trên mặt Hàn Thất Lục hiện lên hồ nghi, nhưng nhìn Lâu Đình Đình trên mặt tươi cười, anh nhất thời hiểu toàn bộ sự việc.
"Đây là bạn trai cô?"
"Không hổ là người thi đậu đại học A, đầu óc quả nhiên suy luận rất nhanh." Lâu Đình Đình cười cười, thu tay về: "Tôi cũng giống anh, cũng có người trong lòng, nhưng tôi so với anh nhận thấy mối quan hệ giữa anh cùng vị kia An tiểu thư, tôi cũng không phải không biết, tôi biết anh cực kỳ yêu cô ấy, cho nên, ngay từ đầu tôi không có nghĩ tới việc muốn chia rẽ các người."
Hàn Thất Lục xoa thái dương, không có nói tiếp.
Sự tình không khó giống như anh nghĩ, không quá khó để giải quyết.
Sự tình nếu đã nói rõ, Lâu Đình Đình cũng không cần che đậy, tiếp tục nói: "Tôi cũng như vậy, cực kỳ yêu bạn trai mình. Nhưng mà, thân phận tôi không thể cùng anh ấy quang minh chính đại đến với nhau."
"Cho nên, cô nghĩ muốn kết hôn với tôi, sau đó, chúng ta đường ai nấy đi."
Hàn Thất Lục ngữ khí có phần thư giãn nhướn mày hỏi, Lâu Đình Đình trả lời trong khẳng định.
"Không sai."
Hàn Thất Lục một lần nữa nhắm mắt lại và xoa thái dương.
Việc này tựa hồ không còn biện pháp nào tốt hơn, so với việc cùng người mình yêu kết hôn, cùng Lâu Đình Đình kết hôn tựa hồ là lựa chọn tốt nhất.
"Tôi có thể đảm bảo với anh rằng sau khi kết hôn, tuyệt đối không gây trở ngại cho anh với An tiểu thư." Lâu Đình Đình nói chắc chắn.
Sớm biết mọi thứ sẽ được giải quyết tốt hơn nếu nói ra sự thật, cô nên ngay từ đầu nói toàn bộ sự việc cùng Hàn Thất Lục.
Nhưng mà... Xem dáng bộ trầm tư của Hàn Thất Lục, cô nói những lời này vẫn không tính là quá muộn.
"Suy xét thế nào?" Lâu Đình Đình lên tiếng: "Theo tôi hợp tác đi."
Đây không phải là một cuộc hôn nhân, chỉ là hợp tác.
Đây là lựa chọn tốt nhất...
Nhưng, cũng là lựa chọn tệ nhất.
Hàn Thất Lục đột nhiên mở to mắt, thiếu chút nữa dọa Lâu Đình Đình nhảy dựng.
"Không được."
Câu trả lời này, không phải thứ Lâu Đình Đình muốn.
Cô nhíu mi, còn chưa đem nghi hoặc hỏi ra miệng, Hàn Thất Lục đã mở miệng: "Nếu để cô ấy làm tiểu tam, tôi còn gì mặt mũi đàn ông?"
Lâu Đình Đình trầm mặc một lúc, ách nhiên thất tiếu: "Anh Thất Lục, Hàn đại thiếu gia, anh vẫn không nghe rõ lời nói của tôi sao? Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cho nên, An tiểu thư của anh, không phải là tiểu tam."
"Nếu tôi với cô kết hôn, cô ấy về mặt pháp luật liền là tiểu tam." Ánh mắt Hàn Thất Lục kiên định: "Tôi cực kỳ cảm tạ cô, đem chân tướng nói cho tôi biết, để cho tôi ít đi một mối bận tâm. Nhưng mà, thật xin lỗi, đề nghị của cô, tôi không thể chấp nhận. Đời này của Hàn Thất Lục tôi, chỉ yêu mình An Sơ Hạ, cũng sẽ chỉ lấy một người là An Sơ Hạ."
Lâu Đình Đình vốn định cười nhạt, nhưng đột nhiên cái gì cũng không nói ra được.
Thậm chí, có phần hâm mộ vị An tiểu thư kia.
Nhưng mà, vì tương lai chính mình và bạn trai, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Hàn Thất Lục, là một trong những người cô tìm kiếm, là người thích hợp nhất cùng cô kết hôn. Cô từ trước đến nay luôn thích khiêu chiến với khó khăn...
"Anh cho là không cưới tôi, anh có thể cùng An tiểu thư kết hôn sao?" Lâu Đình Đình ổn định tinh thần, hít sâu một hơi nói: "Không phải tôi, cũng sẽ có Lâu Đình Đình thứ hai, người thứ ba. Cùng với những người phụ nữ mình không yêu kết hôn, không bằng kết hôn với tôi, tôi tuyệt đối không quấn của lấy anh."
"Tôi nói, đời này, chỉ cưới một mình cô ấy."
Hàn Thất Lục chậm rãi uống một ngụm đồ uống, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh.
"Hàn đại thiếu gia, anh tưởng người khác ngây thơ sao? Việc này, nếu An Sơ Hạ trong tình huống này, tôi nghĩ muốn, nếu cô ấy thực sự yêu anh, thực sự muốn ở bên anh, cô ấy sẽ không quan tâm." Lâu Đình Đình ngữ khí có chút gấp gáp, dẫn đến thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
Hàn Thất Lục chống lại ánh mắt Lâu Đình Đình, ánh mắt sáng ngời: "Chính là vì cô khả năng hẳn không để ý, tôi mới càng không thể phụ cô ấy."
Anh không biết là, trong góc An Sơ Hạ, lã chã rơi lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...