Edit: Bống
Beta: Kaly Vương
Trong phòng học đèn bị tắt đột nhiên phát sáng lên, toàn lớp lại bộc phát ra trận thét chói tai.
Chủ nhiệm lớp trông hung dữ bất thường dưới ánh đèn huỳnh quang.
"Xem phim kịnh dị sao? Các em tốt xấu gì cũng học chính trị, học chủ nghĩa duy vật, sao lại đi xem cái gì chủ nghĩa duy tâm phim kịnh dị hà? Về sau không nên xem." Chủ nhiệm lớp đi qua liền trực tiếp đem video clip tắt mất.
"Chủ nhiệm lớp cũng thật là, chính mình sợ xem phim ma, lại lại dùng ngữ khí cao ngạo đó giảng đạo lý, thật sự không biết nói gì!" Phỉ Lợi Á tiến đến bên tai cô nhỏ giọng than thở, nghe được cô chỉ biết cười khổ.
"Thời gian còn có mười lăm phút, tất cả mọi người mau đi thay lễ phục dạ hội đi." Chủ nhiệm lớp hạ cặp kính vàng xuống, tạm dừng một phen mới tiếp tục nói: "Vốn là muốn để cho mọi người về nhà một chuyến, thay đồ xong rồi đến trường, nhưng suy xét đến hôm nay mưa đường trơn, nên để cho mọi người ở lại trường học. Sắp đến phiên chúng ta, nhanh đi đổi lễ phục dạ hội đi."
"Quá tốt rồi! Sơ Hạ tớ nói với cậu..., lễ phục dạ hội của tớ siêu cấp xinh đẹp, hoàn toàn có thể tôn lên dáng người hoàn mỹ của tớ!" Phỉ Lợi Á nói xong, cầm túi lớn muốn đi ra, vội tới xem cô.
Chủ nhiệm lớp chú ý tới bên này, trực tiếp quăng một cái ánh mắt lạnh lùng bay qua tới: "Hai người có nhiều điều muốn nói như vậy, vậy thì cùng bạn học khác thay đồ sau đổi lượt thay đồ đi!"
"A?!" Phỉ Lợi Á chu miệng lên, đáng thương tội nghiệp nói: "Em sai rồi! Chủ nhiệm!"
"Các bạn học đều đã đi đến nhà vệ sinh rồi, hai người đợi mọi người ra rồi vào!" Chủ nhiệm lớp dùng ngữ khí không để thương lượng nói.
Mọi người lập tức bận rộn, Mạnh Tiểu Nam đi tới trước mặt các cô, vui sướng nói: "Ai bảo các cậu nhiều chuyện chi?"
"Cút!" Phỉ Lợi Á hung hăng trợn trừng mắt, An Sơ Hạ lo lắng cô lại bị phạt ở lại.
Trong phòng học rất nhanh trở nên vắng vẻ trống không, chỉ còn lại có hai người các cô. Phỉ Lợi Á than thở, hối hận vừa rồi vì cái gì nói nhiều như vậy.
"Sơ Hạ yêu dấu, tớ rất xin lỗi cậu, hại cậu vô tội mà lại bị la." Phỉ Lợi Á lau nước mắt không tồn tại, giả mù sa mưa nói.
An Sơ Hạ khóe miệng cong lên: "Không sao, tớ không ngại."
Kỳ thật cô nghĩ muốn nói đúng lắm, cô không những không ngại, vẫn còn cám ơn cậu ấy chứ! Dù sao cô cũng không có lễ phục để thay, còn không bằng thừa dịp tất cả mọi người đi hội quán nghệ thuật, cô lén lút đứng cuối hàng, như vậy đều không bị mọi người chú ý, để cho mọi người không phát hiện cô không thay đổi y phục.
Sau khi các bạn học đã thay đổi quần áo, không tập hợp lại, mà trực tiếp đi hội quán nghệ thuật. Cho nên trong lòng Phỉ Lợi Á càng thêm lo lắng, nôn nóng kéo cô đến phòng thay đồ.
Ước chừng vài phút, phòng kế liền vang lên âm thanh mở cửa, Phỉ Lợi Á căn bản không phát hiện thời điểm cô đi vào, trong tay căn bản không lấy lễ phục.
Sau khi thần tốc thay đồ, Phỉ Lợi Á gõ cửa thúc giúc An Sơ Hạ nói: "Sơ Hạ, sao rồi? Cũng bảy giờ rồi!"
"Cái gì..." An Sơ Hạ do dự nói: "Bộ y phục này có chút khó bận, cậu đi trước đi, tớ phải làm theo trình tự rườm rà, muốn xong thật lâu đó!"
Phỉ Lợi Á trầm mặc một giây, cực kỳ nghĩa khí nói: "Không được! Tớ muốn chờ cậu, tớ là cái loại vì một buổi dạ hội liền vứt bỏ bằng hữu sao? Không phải!"
An Sơ Hạ nghe nói như thế, bứt tường trong cô tan vỡ rồi. Nha đầu kia, khi nào thì trở nên nghĩa khí như thế? Thời khắc mấu chốt không cần nghĩa khí như vậy?
Cô quả thực là khóc không ra nước mắt!
Trong lúc cô đang xúc dộng, Phỉ Lợi Á lại bổ sung một câu: "Bất quá, cậu đã thành tâm thành ý muốn tớ đi trước, tớ đây đành đi trước! Một hồi tới tìm tớ!"
Tiếng nói vừa ngừng, mặt đất vang lên tiếng bước chân rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, An Sơ Hạ lúc này mới nặng nề mà thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng đi!"
Trong túi tiền di động phát sáng lên, không tồi, buồng vệ sinh tương đối sáng, nếu không cô thật không phát giác có điện thoại đến.
Màn hình biểu hiện, là điện thoại của Hàn Thất Lục.
"Alo?!" An Sơ Hạ trong giọng nói nhịn không được dẫn theo chút ảo não.
Bên kia âm thanh có chút ồn ào, nghe nói như thế, Hàn Thất Lục nhịn không được nhíu mày: "Em làm sao vậy? Đang ở nơi nào?"
"Còn có thể ở đâu? Trốn ở phòng thay đồ!" An Sơ Hạ khó chịu ngột ngạt nói xong, mở cửa, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
"Đang giận sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày: "Anh chờ em ở cửa phòng học, nhanh lên nha."
Nghe nói như thế, An Sơ Hạ ngẩn người, tắt điện thoại di động, bước nhanh hướng phòng học đi đến.
Còn chưa đi đến phòng học, liền nhìn đến điểm sáng giống như đom đóm chớp lóe chớp lóe, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.
An Sơ Hạ vài bước đi qua, dứt khoát đoạt lấy điếu thuốc trong tay Hàn Thất Lục: "Nói với anh nhiều lần như vậy, không được hút thuốc, không được hút thuốc, anh như thế nào không nghe a?!"
Hàn Thất Lục vô tội nhún nhún vai, dáng bộ giống động vật nhỏ đáng thương tội nghiệp nói: "Anh không có hút thuốc, em xem trong tay em là cái gì."
An Sơ Hạ theo bản năng cúi đầu xem.
Ôi chao, ai, ôi! Thật đúng là không phải thuốc lá, là xì gà! Cô đã nói như thế nào lại nhiều khói thuốc như vậy?!
An Sơ Hạ hít một hơi sâu, hung hăng hướng Hàn Thất Lục trừng mắt, trầm giọng nói: "Anh thất đáng đánh đòn! Thuốc lá cùng xì gà, có cái gì khác nhau sao?"
Tiếng nói vừa ngừng, cô đem điếu thuốc trong tay, a... Không, phải nói là xì gà, trực tiếp từ trên lầu ném tiếp xuống, chớp lóe chớp lóe điểm sáng rất nhanh tiêu mất không thấy.
"Ehh!" Hàn Thất Lục hơi tiếc nuối bước lên phía trước nhìn: "Kia đúng là Behike!"
"Cái gì Baker với không Baker gì." An Sơ Hạ trợn trừng mắt: "Xì gà và thuốc lá có hại cho phổi, làm thế nào để cho anh hiểu đây, rất nhiều lần nói với anh vẫn không nghe? Tiêu Minh Lạc đã cai thuốc rồi, còn anh thì sao?"
Hàn Thất Lục nhếch nhếch khóe môi, trêu tức nói: "Em thực sự tin tưởng cậu ta cai thuốc rồi hả? Em hiện tại đi nghe một chút, trên người cậu ấy cũng có hương vị của Behike."
An Sơ Hạ hồ nghi nhíu mi, nhịn không được dò hỏi: "Behike tới cùng là thứ gì?"
"Tên một loại xì gà tên mà thôi, giá bán mười tám ngàn tám trăm sáu mươi đôla một hộp (18.860 $)." Hàn Thất Lục nói xong, thở dài nhìn cô nói: "An Sơ Hạ, thời điểm em ném nó thật đúng là tuyệt không nương tay, một hộp trên bốn mươi triệu, em vừa rồi ném một xấp nhân dân tệ!"
An Sơ Hạ hung hăng nuốt nước miếng một cái, cô ít đọc sách, có thể hay không không dọa cô? Xì gà cũng không phải hoàng kim, làm gì có xì gà đắt tiền như thế chứ?
Cô chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kêu gào: Đi nhặt nó về, nhặt về!
"Thôi! Vợ của anh có tư cách tiêu xài. Đi thôi, chúng ta đi thể hội quán nghệ thuật." Hàn Thất Lục hào phóng không ngại mới vừa rồi Behike bị ném xuống, đưa tay kéo cô hướng cửa thang lầu đi đến.
"Đừng đi, em không muốn đi!" An Sơ Hạ dừng bước, cực kì không tình nguyện nhìn Hàn Thất Lục.
Từ từ! Cô nhìn thấy gì?!
Lúc này cô mới phát giác Hàn Thất Lục mặc toàn thân một bộ đồ màu đen cổ điển! Cà vạt màu xanh đậm nổi bật lên, khí chất anh tỏa ra thật bức người
Cái gia tên hỏa kia, thật sự là bất luận mặc cái gì đều hài hòa như vậy, quả thực là trời sinh móc treo quần áo.
"Vì cái gì không đi?" Hàn Thất Lục nghi hoặc nhìn cô hỏi.
"Anh nói xem là vì cái gì?!" An Sơ Hạ cơ hồ muốn điên lên: "Anh không cho em thay lễ phục dạ hội, nhưng chính mình lại thay đổi tây trang!"
Hàn Thất Lục ánh mắt vô tội, tay trải ra rất nghiêm túc và nói: "Anh chưa nói anh không đổi sao?"
Cô thực sự không nói nên lời......!
Kết quả sau cùng là, cô bị Hàn Thất Lục mạnh mẽ lôi kéo đi hội quán nghệ thuật. Bên trong hội quán nghệ thuật người người tấp nập, náo nhiệt như lần trước khai mạc. Không giống lắm, lần trước khán giả đều mặc đồng phục, chỉ có lên người lên biểu diễn mới thay y phục của chính mình hoặc váy. Nhưng bây giờ mỗi người đều đã mặc y phục đẹp, cả đám người đều ngăn nắp loá mắt, chỉ có cô... Toàn trường duy nhất một người mặc đồng phục.
Có lẽ, này cũng là một loại phong cách? Cô chỉ có thể dùng phương thức này an ủi chính mình rồi.
Nhưng tốt là vào thời điểm này tầm mắt mọi người đều chú ý trên sân khấu vĩ đại kia, những người này mặc "Phế phẩm" chế tác ra váy cùng y phục, nhóm "Người mẫu", cũng không có người chú ý tới cô.
Mà Hàn Thất Lục cũng không phải là người thích bị mọi người nhìn mình, lôi kéo cô đi tới một góc.
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ kiễng chân lên, nhỏ giọng để sát vào bên tai anh nói: "Chúng ta đi trước đi, anh nói với giáo viên một tiếng, thầy khẳng định cho chúng ta đi."
Tựa hồ là muốn đùa cô, Hàn Thất Lục nhất quyết cự tuyệt: "Không cần."
"Vì cái gì?!" An Sơ Hạ nhịn không được dậm chân, nhưng sợ làm cho người khác chú ý, lại không dám dậm chân quá vang, miễn bàn có bao nhiêu xoắn xuýt rồi!
"Không vì cái gì." Hàn Thất Lục môi gợi lên: "Em không muốn xem lớp mình nhận giải nhất sao?"
An Sơ Hạ đang muốn nói chuyện, tiếng nhạc vang lên, tiếp theo phê người mẫu vào bàn. Sáu người mẫu xếp thành hai đội, mỗi người trên người đều treo đầy lon!
Nguyên lai cái gọi là dùng phế phẩm làm y phục, liền là như thế này...
Trong lúc An Sơ Hạ thất thần, Hàn Thất Lục nhân cơ hội hôn lên gương mặt cô một cái, cô cũng không kịp phản ứng.
Thời điểm phục hồi tinh thần lại, Hàn Thất Lục đã đắc ý dương dương tự đắc nhếch miệng cười.
"Vô lại!" An Sơ Hạ ra vẻ sinh khí trợn mắt nhìn anh.
Hàn Thất Lục vẻ mặt oan uổng mở miệng nói: "Anh muốn vô lại, còn hắn?"
Hàn Thất Lục nói xong, ánh mắt rơi vào cái mặt sau cột bóng rỗ kia, hiện tại mọi ngọn đèn đều đã tập trung tại trên sân khấu, dưới sân khấu biến thành u ám. Mà mặt sau của cột bóng rỗ kia, vừa lúc lại có một bóng mờ lớn, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không tới phía sau có người.
Hơn nữa còn là hai người, hai cái... chồng chéo lên nhau cùng một chỗ!
An Sơ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tại sao hai người xếp chồng lên nhau?
Cô theo bản năng dò hỏi: "Hai người kia đang làm gì? Như thế nào lại ở đây..."
"Hôn môi." Hàn Thất Lục không xấu hổ nói thẳng, quay đầu nhìn cô, khóe miệng tà mị cong lên độ cong mộng ảo: "Xem bản thiếu gia trong lòng cùng giống bị mèo cào rồi. Nếu không, em hỗ trợ giải quyết nhu cầu sinh lý của anh?"
An Sơ Hạ trợn mắt nhìn: "Nếu còn nói lung tung, em sẽ phải đánh anh."
Hàn Thất Lục ra vẻ sợ hãi, giơ hai tay làm động tác "xin hàn". Vừa đúng lúc này, góc tối kia hai người rốt cục tách ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...