Edit:?
Beta: La Pluie
Vừa nghe được âm thanh đó, Khang Văn mới quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt tràn đầy ý cười, nhưng thành thực cô lại cảm thấy Khang Văn đang không mỉm cười.
"Vâng." Anh gật đầu: "Là muốn nói ra suy nghĩ của mình."
An Sơ Hạ đứng thẳng người lên, chờ anh nói, nhưng câu nói đầu tiên của anh lại là: "Tôi nghĩ rằng, tình cảm giành cho cô cao hơn, lớn hơn cả thích."
"..." Cái gì?
Thích?
Nhìn ánh mặt kinh ngạc của An Sơ Hạ, Khang Văn bật cười "ha hả": "Hiện tại nhìn cô tưởng là cô gái nhỏ bé, nhưng thời điểm cô dạy tôi làm thế nào để bắt đầu một lần nữa, lại giống như người dày dặn kinh nghiệm."
"Không hiểu." An Sơ Hạ lắc đầu, trấn định cảm xúc.
"Sự việc là như này..." Khang Văn dời ánh mắt đi, nhìn về phía xa, nơi có mấy ngôi sao thưa thớt: "Có lẽ nói như vậy bắt đầu có chút buồn cười, nhưng là, nếu cô chưa ở bên cạnh Hàn Thất Lục, tôi sẽ theo đuổi cô."
Sét đánh ngang tai!
An Sơ Hạ gượng cười một tiếng: "Anh nói đùa à."
"Vậy thì cứ cho là nói đùa đi." Khang Văn quay đầu đi: "Tại sao tôi lại thay đổi lớn như vậy, trong mấy tháng này tôi gặp gỡ tiếp xúc với chuyện gì, những thứ này, cô không muốn nghe phải không?"
Anh chuyển đề tài quá nhanh, An Sơ Hạ sửng sốt một chút, mới hồi phục tinh thần lại: "Không có, tôi đang nghe đây."
Khang Văn xoay người, nhìn vào mắt cô rồi bật cười ha hả: "An tiểu thư, cô đã từng nghe qua một câu chuyện cũ chưa? Người nào nói dối, chiếc mũi sẽ biến dài ra."
Theo bản năng cô sờ soạng chiếc mũi của mình, tay vừa đụng tới mũi, mới phát hiện ra bản thân mình bị đùa giỡn.
Trong núi gió lạnh thổi tới, Khang Văn thu hồi nụ cười tươi trên mặt, vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng, nói: "Chỉ là tôi muốn nói với cô, những ngày tháng đó đối với tôi là những ngày gian nan nhất, nhờ có lời cô nói mới khiến tôi cắn răng kiên trì tiếp tục. Con người, nên chiến đấu mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn."
An Sơ Hạ lắng nghe một cách cẩn thận, như đang lắng nghe một giáo viên giảng bài.
"Thế nhưng, hiện tại, hai bàn tay tôi đã nhúng chàm." Khang Văn nói xong, giơ tay lên không trung, đưa tới trước mặt An Sơ Hạ nghiêm túc nói: "Đôi tay này, ngay cả khi dùng để ăn cơm cũng đều cảm thấy sỉ nhục thức ăn."
Cư nhiên anh ta lại nói như vậy để miêu tả đôi tay mình.
Trên khuôn mặt An Sơ Hạ tràn đầy kinh ngạc.
"Hàn thiếu gia kĩ năng rất tốt, chỉ là hôm nay vận may kém một chút."
Ở phía xa, truyền đến âm thanh như vậy.
"Khẳng định anh ấy thua thảm hại rồi!" An Sơ Hạ lẩm bẩm.
"Hàn thiếu gia là người thông minh." Nhưng Khang Văn lại nói: "Những người này, đều mới vừa trở về từ nước ngoài, cầm trong tay một món tiền khổng lồ và đang tìm đối tác để đầu tư trong nước. Hãy chờ xem, hôm nay anh ta thua vài lá bài, ngày mai liền mang đến cho Hàn thị khoản đầu tư lớn gấp bội."
An Sơ Hạ cắn chặt răng, quay đầu nhìn về phía Khang Văn: "Hiện tại anh cố ý giúp Hàn thị lôi kéo người?"
"Không." Khang Văn lắc đầu một cái: "Tôi chỉ là trả nợ ân tình. Từ nay về sau, tôi không phải Khang Văn, tôi là Henters, cũng sẽ không nhớ đến bọn họ, và cô nữa..."
Hiện tại anh muốn trả nợ, cũng là muốn bản thân quyết liệt xoá sạch triệt để quá khứ.
"Cho nên..." An Sơ Hạ dừng một chút, mới lên tiếng nói: "Về sau cũng sẽ không cảm thấy sỉ nhục thức ăn nữa đúng không?"
Khang Văn không trả lời, giơ tay vẫy vẫy về phía bên kia, nháy mắt tiếp theo, liền nhấc chân hướng đi về phía bữa tiệc BBQ.
Hàn Thất Lục cùng nhóm bạn nói cười vui vẻ, rõ ràng là vừa gặp mặt, lại thân thiết như anh em. Thấy An Sơ Hạ đi tới, anh thu lại nụ cười tươi trên khuôn mặt, đi lên phía trước kéo tay cô, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được thì thầm: "Khang Văn đã đưa ra một ân huệ lớn lao."
Nói xong, Hàn Thất Lục cười kéo cô đến ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ.
Mãi cho đến gần mười giờ, mọi người mới bắt đầu giải tán bớt. Hàn Thất Lục tửu lượng rất tốt, mỗi người đến chúc rượu anh đều giơ lên chiếc ly lên uống, uống với mười người thì đến chín người đều đã say, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản, ra dáng đàn ông.
"Thời gian không còn sớm nữa." Hàn Thất Lục rút cuộc cũng đứng lên, đi tới trước mặt Khang Văn: "Hôm khác lại gặp mặt."
"Được, đi thong thả không tiễn." Khang Văn mỉm cười một cách lịch sự.
Hàn quản gia đứng ở cửa chính, trong tay cầm hai chiếc áo khoác, thấy hai người xuất hiện, vội vàng đi lên phía trước chuyển áo khoác cho anh: "Gió đêm lạnh, đừng để cơ thể bị nhiễm lạnh."
Dưới chân núi là một dải đèn thắp sáng rực rỡ, cô cảm thấy mọi dây thần kinh của mình dường như không thể chịu đựng nữa.
Trên thế giới này, không có bữa trưa nào miễn phí, lại càng không có bữa tối miễn phí, Khang Văn nhất định không bình thường giống như trước kia, chắc chắn cũng cảm thấy đôi bàn tay của mình dơ bẩn.
Tuy nhiên, anh đã lựa chọn con đường như vậy thì không thể quay đầu.
"Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ kéo tay áo của anh.
Nghe thấy tiếng gọi, Hàn Thất Lục vội vàng nhìn về phía cô, tuy toàn thân anh đều toát ra mùi rượu, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt.
"Anh đừng trở thành người như Henters, thà anh là Khang Văn thì hơn." Không tự chủ được, cô nói ra nói như vậy.
Tuy nhiên cô không biết trong khoảng thời gian này, Khang Văn đã làm những việc gì, gặp gỡ tiếp xúc với ai, nhưng cô không muốn Hàn Thất Lục cũng giống Khang Văn, biến thành Henters, trở nên cảm thấy bàn tay mình cực kỳ dơ bẩn.
"Sơ Hạ." Hàn Thất Lục đặt tay lên eo cô và thì thầm: "Trên thương trường, không có ai là sạch sẽ. Em cảm thấy Khang Văn không tốt như trước kia, đó là cảm tính của riêng em. Ở trên thương trường, người nào nhân từ nương tay, người đó nhất định sẽ bị kẻ khác đạp xuống dưới chân. Anh không biết anh ta nói với em cái gì, nhưng anh muốn nói với em là, anh cũng giống như Henters."
"Giống như thế nào?" An Sơ Hạ mở to hai mắt nhìn anh và hỏi.
Hàn Thất Lục kiên nhẫn nói: "Giống về thủ đoạn và tàn nhẫn, hiểu cái gì nên lựa chọn, cái gì nên từ bỏ."
An Sơ Hạ dừng bước chân một chút: "Cái đó, nếu phải từ bỏ em, anh có phải hay không, cũng sẽ không chút do dự buông tay em?"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thất Lục cũng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô: "Em có phải lại suy nghĩ lung tung hay không? Anh cái gì cũng có thể từ bỏ, chỉ riêng em, anh sẽ không bao giờ buông tay."
An Sơ Hạ sửng sốt, sự lo lắng trong lòng ấy, cũng không còn sót lại chút gì.
"Em tin tưởng anh."
Gió đêm thổi mạnh, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh.
Henters là Henters, Hàn Thất Lục là Hàn Thất Lục.
Trở lại nhà họ Hàn, An Sơ Hạ đã ngủ thiếp đi, vì vậy ngày hôm sau cô tỉnh lại, đã thấy người nằm trên giường trong phòng mình.
"Aaaa! Tại sao đã bảy giờ rồi!" An Sơ Hạ để điện thoại di động xuống, ngay lập tức bật dậy từ trên giường.
"Thùng thùng thùng." Cửa phòng bị gõ vang.
An Sơ Hạ chỉnh sửa quần áo từ trên xuống dưới, mới hướng về phía cửa hô: "Mời vào."
Đứng ngoài cửa là một nữ giúp việc, nhìn thấy An Sơ Hạ rời giường, liền cung kính nói: "Hôm nay, cô có thể đến trường học lúc tám giờ, nếu cô còn muốn ngủ, có thể tiếp tục ngủ một lúc, nếu không muốn ngủ nữa, rửa mặt là có thể xuống lầu ăn bữa sáng rồi."
"Tôi biết rồi, cám ơn." An Sơ Hạ gật đầu một cái, từ trên giường bước xuống, đúng lúc đó nữ giúp việc cũng đóng cửa lại và rời khỏi.
Chiều hôm qua, Tư Đế lan tổ chức lễ khai mạc tuần lễ biểu diễn nghệ thuật mỗi năm một lần, còn hôm nay, mới là ngày chính thức bắt đầu biểu diễn!
An Sơ Hạ đương nhiên không thể tiếp tục ngủ, bởi vì giáo viên chủ nhiệm lớp đã nói qua, phải đến lớp học trước 20 phút. Nói cách khác, đúng bảy giờ bốn mươi phút cô phải đến lớp học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...