Edit: Yuri Nguyễn
Nói xong, không khí có chút căng thẳng. May mà mục đích cuối cùng là đến chỗ đấy, Tiêu Minh Lạc hiện tại đang ở rất gần Giang gia, cho nên xe liền trực tiếp đứng ở đó.
Cùng trở lại Hàn gia, bọn họ vừa lúc cùng gặp một chiếc xe cũng đi về Hàn gia. Cô lại đang buồn bực ai chứ, vừa đi vào đại sảnh liền thấy chiếc ghế sofa bằng da thật thượng hạng, bên cạnh nó là một cái hòm dài và hẹp.
Cái hòm có phần giống đàn tranh, nhưng chất liệu là giấy cát-tông.
Thấy cô không hỏi gì, Khương Viên Viên liền đi tới cao hứng nói: " Váy đã có rồi", vì muốn cùng xem với con, ta nhịn không mở ra. Tới đây, mau tới đây nhìn xem."
Đừng nó chứ, cô thật đúng là đã quên béng rằng còn có một điều như thế a, vừa nghe Khương Viên Viên nói vậy, trong lòng nhất thời cũng cực kỳ muốn nhìn một chút
Chỉ cần là xem tấm bản thiết kế kia, cô liền cảm thấy nếu được mỹ nán lại, thành phẩm kia sẽ càng đẹp mắt hơn!
Bị Khương Viên Viên lôi kéo đi tới trước sofa, cô chú ý tới Hàn Thất Lục cũng đã đi tới, xem ra người này cũng có tò mò.
Hòm bị khoá chặt bằng một chiếc tơ lụa màu hồng nhạt, Khương Viên Viên đang muốn mở ra, một nữ giúp việc kế bên vội vàng đi lên phía trước: "Phu nhân, để cho tôi giúp bà."
Khương Viên Viên kiên định lắc đầu: "Không cần, tự ta mở được rồi!"
Lúc này vẻ mặt cô rất nghiêm túc, thật giống như không phải mở quần áo của An Sơ Hạ, mà là đang mở quần áo của cô ta.
Rất nhanh, dây lụa hồng nhạt bị kéo ra, cô mở nắp ra, bản thiết kế lập tức bày ra trước mặt mọi người. Bao nhiêu bộ quần áo xinh đẹp đều ở đây a! Trên quần áo thân bạch sắc, hạ sinh còn lại là dần dần thay đổi dần thành màu xanh nhạt. Là phi thường thiển cái loại này, lập tức có một cảm giác tươi mát đập vào mặt.
Sờ lên làn váy kia cảm thấy không thoải mái nên không thể nghi ngờ là nên điểm lớn nhất là ở đó, còn một làn váy trông như Vân Đóa, và lại giống như mặt hoa biển lớn
Không chỉ có cô, Khương Viên Viên thấy những bộ đồ lộng lẫy cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.
"Không tồi." âm thanh của Hàn Thất Lục phát ra.
Nói xong, anh trực tiếp xoay người đi lên lầu.
"Cái gì không tồi..." An Sơ Hạ trừng mắt, nhìn phía sau lưng anh liếc mắt một cái, sau đó cẩn thận vuốt ve bộ váy giống đoá hoa Vân Đóa kia.
"Đẹp chứ?" Khương Viên Viên hơi chút đắc ý: "Mẹ nhất định sẽ không để con bẽ mặt, nhanh lên lầu đem thay quần áo ngay, nhìn xem hợp, hay không hợp, rồi sáng mai mẹ đi lấy cho con mấy bộ nữa, đợi con lên sân khấu nhất định sẽ đưa tới cho con."
Nói xong, cô bảo người làm đưa quần áo lên cho cô, An Sơ Hạ ngoan ngoãn nghe lời đi thay quần áo. Sau khi mặc vào, bộ váy thật đẹp hiện ra, cộng thêm làn da hoàn hảo của cô nên trông cô như là một tiên nữ giáng trần.
"Thật xinh đẹp..." Khương Viên Viên nhịn không được tán thưởng, hơn nữa còn lấy di động ra chụp hình.
"Thùng thùng thùng." Cửa phòng bị gõ vang, cũng không chờ đáp lại, cửa đã bị đẩy ra.
Là Hàn Thất Lục, Khương Viên Viên ngừng chụp ảnh, kéo Hàn Thất Lục qua và nói: "Thế nào? Tiểu Sơ Hạ của mẹ đẹp chứ?"
Ánh mắt khinh thường của Hàn Thất Lục chớp lóe rồi ngưng, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không tồi."
Lại là không tồi! An Sơ Hạ có chút mất hứng: "Hàn Thất Lục, anh không nói thế thì chết a?"
Khương Viên Viên trái lại ở một bên không có hảo ý nở nụ cười: "Thằng nhóc này, con chắc là không cố ý vào đây xem tiểu Sơ Hạ mặc váy này có đẹp không đi?"
Thốt ra lời này, ánh mắt của Hàn Thất Lục lập tức lóe lên. Chính là cảm giác này, dồn dập nhưng lại ngắn ngủi khiến cho người ta bối rối.
Anh giương mắt, nhìn thẳng cô nói: "Tôi không nhàm chán như thế đâu, An Sơ Hạ, cho tôi mượn điện thoại cô một chút."
An Sơ Hạ chăm chú nhìn anh, đáy mắt không có một chút giả dối hay bối rối nào, cho anh mượn điện thoại ngay.
Cô nhếch nhếch khóe môi: "Ở đầu giường, anh tự lấy đi."
Hàn Thất Lục cũng không nói nhiều, cầm điện thoại rời đi, không liếc nhìn cô một cái, điều này làm cho cô có chút khó chịu, nếu không có Khương Viên Viên ở đây, cô thật muốn đi tới hung hăng đập anh vài cái! Nhưng nhìn anh thì lại có dám làm như vậy không chớ!
Cái gọi là gừng càng già càng cay, huống chi là Khương Viên Viên đây. Bà đứng xem vẻ mặt hờn dỗi của An Sơ Hạ, thì bỗng cười rộ lên.
"Tiểu Sơ Hạ, mất hứng thật đấy, thằng nhóc này là vịt chết còn cứng mỏ! Người khác còn nhìn ra là nó đi vào làm gì, chẳng lẽ ta không nhìn ra sao? Nó vào để nhìn con đấy." Khương Viên Viên hớn hở nói.
An Sơ Hạ mặt bỗng đỏ bừng, như là bị tẩy và nhuộm đỏ vậy.
"Dì nói thật sao?"
Thật sự, là cố ý đi vào ngắm cô ư? Nhưng ánh mắt Hàn Thất Lục ánh từ đầu đến cuối không quá ba giây.
"Mẹ còn có thể lừa con hay sao?" Khương Viên Viên nói xong, vòng quanh An Sơ Hạ một vòng: "Đẹp quá, ngày mai mẹ sẽ cho người tới trang điểm cho con, con nhất định sẽ sặc sỡ đến loá mắt trên sân khấu cho mà xem!"
Khương Viên Viên nói xong, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, vui tươi hớn hở ra khỏi phòng, lưu cô một người ngổn ngang trong gió.
Thôi cho cô nhờ, cô bước bục đi lên sân khấu, đánh đánh xì dầu nha! Mới đầu vô không cần sặc sỡ quá a! Cô vẫn đang tính toán có nên nguyên bản lại vẫn tính toán có nên mặc cái váy này hay không, hoặc là trực tiếp mặc đồng phục lên sân khấu, hiện giờ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ a!
Bất quá cứ dựa vào tính cách của Khương Viên Viên mà nói, chuyện này là không có khả năng rồi.
Nếu như vậy, rõ ràng không cần phải sợ gì cả, không cần luống cuống, cùng Khương Viên Viên nói một hồi, sặc sỡ loá mắt đứng trên sân khấu. Cho dù là, dũng cảm một lần! Nhất định không chịu thua kém!
Chưa lần nào cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy. Đêm đến rồi đi, chuông báo thức vang lên, xuống giường, và việc đầu tiên cô làm là soi gương.
Tối hôm qua lăn qua lộn lại bởi vì hồi hộp, ngủ không được. Nhưng may mà cô bình thường làm việc và nghỉ ngơi đều có giờ giấc, nên mất ngủ nguyên cả buổi tối như vậy là chuyện rất hiếm.
Ăn điểm tâm xong, Khương Viên Viên dặn đi dặn lại cô rồi lên xe.
Hàn Thất Lục sớm đã ở trong xe chờ cô, thấy cô bước bào, anh ho khan một tiếng, có vẻ xấu hổ: "Ngày hôm qua..."
An Sơ Hạ nghĩ, "Ngày hôm qua" tức là lúc đấy? Chẳng lẽ là anh nói "Không tồi?"
Không đợi cô nghĩ ra cái nguyên do vì sao, Hàn Thất Lục mở miệng nói: "Bộ váy kia rất thích hợp với cô."
"Ồ?" An Sơ Hạ chuyên chú nhìn về phía Hàn Thất Lục: "Kì lạ thật, ngày hôm qua không phải anh nói, chỉ là "Không tồi" mà thôi sao?"
Hàn Thất Lục xoay đầu sang bên kia, rầu rĩ nói: "Tùy cô nói thế nào cũng được."
Dáng vẻ chút thẹn thùng của Hàn Thất Lục thật đúng là thật đáng yêu, An Sơ Hạ nhịn không được cười trộm, đồng thời, cũng lại bắt đầu khẩn trương chuẩn bị cho buổi khai mạc hôm nay.
"Thiếu gia." Người lái xe đột nhiên mở miệng gọi anh, tốc độ xe cũng chậm lại.
Hàn Thất Lục nhanh chóng đáp: "Sao?"
"Cô gái kia, hình như muốn ngăn chúng ta." Người lái xe nói xong, cũng không biết Hàn Thất Lục nhìn hay không, đưa cằm ý bảo cách đó không xa có một cô gái đang ngoắc.
"Đỗ Giản Nhiên." An Sơ Hạ nói ra ba chữ.
Người ngoắc đằng kia, đúng là Đỗ Giản nhiên.
Hàn Thất Lục biểu cảm nhàn nhạt, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, người lái xe từ trong kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, do dự hỏi: "Thiếu gia, có dừng xe hay không ạ?"
Làm lái xe của Hàn gia chuyên đưa Hàn Thất Lục đến trường, người lái xe một tuyệt đối không được thấy có người đón xe liền dừng xe, nếu được thì phải hỏi Hàn Thất Lục muốn hay không trước đã.
Hôm nay anh sở dĩ hạ thấp tốc độ xe, hỏi Hàn Thất Lục xem có muốn dừng xe hay không, là vì Hàn Thất Lục từng đem cô gái Đỗ Giản Nhiên đi theo.
Hàn Thất Lục hiển nhiên cũng thấy được Đỗ Giản nhiên, người lái xe hỏi, anh nhưng vẫn không trả lời. An Sơ Hạ ho khan một tiếng, thay thế anh đáp: "Ngừng..."
Đúng lúc này, Hàn Thất Lục đột nhiên trảm đinh tiệt thiết nói: "Tiếp tục đi đi."
Lái xe nhìn mắt Hàn Thất Lục đang biểu tình qua kính chiếu hậu, lại nhìn thoáng qua ánh mắt của An Sơ Hạ cũng vậy, một giây sau, anh thu hồi tầm mắt, quyết định đổi tốc độ tăng tốc. Xe lập tức thần tốc về phía trước, rất nhanh liền đến chỗ của Đỗ Giản Nhiên trong tầm mắt.
Sắc mặt của Đỗ Giản Nhiên trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch.
Rõ ràng thấy tốc độ xe chậm lại vì cô phất tay đón, chỉ còn cách cô năm thước, chiếc xe đột nhiên đi thẳng.
Cô tuyệt không lầm, đó chính là Hàn gia xa, chở Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ đi học.
Chẳng lẽ, là vì An Sơ Hạ?
Nghĩ tới đây, Đỗ Giản Nhiên đột nhiên nắm chặt tay, các đốt tay bị ghì chặt, nháy mắt trở nên trắng đi. Tay cô, khẽ run...
Khẳng định đó chính là An Sơ Hạ! Khẳng định là cô ta nói gì đó, xe mới có thể lại lập tức tăng tốc, mới không dừng lại.
Nhất định là như vậy!
Cô cắn chặt khớp hàm, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.
"Tiểu thư!" Thanh âm của một người đàn ông trung niên truyền đến. Ngay sau đó, thanh âm của người đàn ông bên đường đối diện chạy sang có chút câu nệ nói: "Thật sự có lỗi, tiểu thư, cái kích tìm không thấy, lốp xe nhất thời di chuyển được được, tôi gọi người thay xe nhé?"
Người đàn ông trung niên này là lái xe của Đỗ Giản Nhiên. Trên đường xe đột nhiên bể bánh, may mà không xảy ra sự cố gì Đỗ Giản Nhiên tiện xuống xe, thử xem thời vận thế nào, xem có thể đụng tới Hàn gia xa hay không.
Không ngờ cô lại đúng trúng thật, lại càng không nghĩ tới rõ ràng mắt thấy chiếc xe muốn dừng lại, nhưng đi tới trước mặt cô liền lập tức tăng tốc.
Điều này làm cho lòng cô càng quá sơn xa tựa như.
"Tiểu thư?" Xem cô không có phản ứng, lái xe nhắc lại: "Phải gọi người đến đổi lốp xe, hay là tôi gọi chiếc xe khác cho?"
Đỗ Giản nhiên này mới hồi phục tinh thần lại, gật gật đầu nói: "Được."
Mà bên kia, chiếc xe sau khi rời khỏi đây, An Sơ Hạ hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, trong giây lát muốn hỏi vì cái gì không ngừng xe. Nhưng do dự một chút, quyết định không nói.
Đại khái là sợ cô ghen ư?
Hai người hiện tại tuy nhiên vẫn là trước kia cùng nhau đấu võ mồm, nhưng, tốt xấu gì thì hai người cũng đã xác nhận quan hệ. Cho nên, cô cũng không cần hỏi.
Hôm nay tình hình giao thông rất tốt rất nhanh chiếc xe đã tới cổng học viện hoàng gia Tư Đế Lan. Do hiện tại thời gian còn sớm, đến trường vẫn còn tốp năm tốp ba, cũng không phải nhiều.
"Thiếu phu nhân." Lái xe quay đầu nhắc nhở: "Đừng quên cặp xách."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...