Edit: NGỌC
Tuy nhiên nói xong dù không sợ, nhưng hai tay vẫn nắm chặt ở tư thế phòng thủ, thử nghĩ bất kì là ai, đột nhiên hai chú chó lớn vậy xuất hiện đương nhiên hoàn toàn không thể đương đầu, đều có tâm lý run sợ.
Mang theo một cái bao tay màu trắng nhanh chân chạy ra, nhìn con riêng Nam Cung từ đằng sau, vội vàng đứng lại:"Lão Đại, nguyên nhân là do người trở lại, khó trách vừa rồi Đại Bảo cùng Tiểu Bảo đột nhiên liền không nghe lời, ra sức chạy ra ngưỡng cửa."
"Là ra ngoài nghênh đón ngươi a." An Sơ Hạ nhếch khóe miệng cười, nhưng nụ cười này có chút cứng nhắc.
Bởi vì trong đó không chỉ có Đại Bảo là đang sủa mà còn Tiểu Bảo đang liếm mắt cá chân của cô!
Điều này làm cho toàn thân cô càng ngày càng trở nên cứng ngắc.
Vì cái gì mà muốn liếm cô, chả nhẽ xương cô có mùi hương đặc biệt a! Cô hò hét trong lòng.
Con riêng của Nam Cung vô cùng yêu thích hai chú chó này, hỏi một chút về hành động của hai chú chó này ngày hôm nay, anh ta kể hết tất cả mọi chuyện liên quan đến chúng, tiện thể vỗ vỗ Tiểu Bảo nói:"Đem Tiểu Bảo và Đại Bảo ra ngoài đi."
"Vâng ạ." Người hầu cung kính đáp, kéo vòng trên cổ hai chú chó, huýt một tiếng, hai chú chó vâng lời đi theo
"Không cần sợ rồi." Con riêng của Nam Cung thu hồi tầm mắt, bàn tay vỗ vỗ vào vai An Sơ Hạ: "Đi thôi."
An Sơ Hạ gật đầu, bước nhanh theo con riêng của Nam Cung
Mã Cách cũng định đi theo sau, nhưng bị Đại Hổ mập mạp ngăn cản: "Không được tiến lên."
"Đại Hổ ca." Mã Cách trong ánh mắt xuất hiện tia khiếp đảm:"Ngươi ngăn ta làm gì?"
"Không cho cô theo sau a." Đại Hổ bày ra bộ dạng như đó là điều hiển nhiên:"Bọn họ là có chính sự muốn làm, cô đi theo để rước thêm phiền toái à."
Mã Cách trầm mặc vài giây, tiện thể dò hỏi:"Bọn họ đi để làm gì?"
"Mắc mớ gì đến cô?" Đại Hổ trợn trừng mắt: "Ta có việc cần đi bây giờ, cô đừng đi qua đó làm phiền bọn họ, trở lại phòng của cô đi."
Đại Hổ tỏ thái độ không hài lòng, Mã Cách cúi đầu lên tiếng, nhìn bộ dáng là hèn mọn. gốc là: bộ dáng là như thế hèn mọn
Nhìn bộ dạng này của Mã Cách, Đại Hổ khinh thường "Hừ" một tiếng, xoay người trở đi
Chán ghét Mã Cách, cũng không phải không có lí đo gì. Người bình thường khi gặp được kẻ có thái độ ác liệt như vậy, đều đã nổi giận. Nhưng Mã Cách mặc kệ Đại Hổ khiêu khích, đều không tỏ thái độ nổi giận.
Điều này xem ra là có tính tình rất tốt, nhưng Đại Hổ tuy nhiên là người ngây thơ trong sáng, nhưng hắn rất chu đáo. Trên cái thế giới này cũng không có người nào như thế, chó ngoan khi bị chủ nhân giẫm lên đuôi vẫn còn kêu một tiếng a, huống chi là người?
Này không thể nói Mã Cách là có tính tình tốt, chỉ có thể nói là....cô có khả năng chịu đựng tốt.
Quá mức có thế chịu đựng, thường thường cực kì đáng sợ.
Vị trí của Mage đã được thu hồi vào trong tầm mắt của Đại Hổ, cô một bên hướng vào trong biệt thự, một bên từ từ rút lui mặt kia thì tươi cười ôn hòa.
Bụng thì đang đau liên tục do có bà dì đến thăm hàng tháng, vừa rồi toàn bộ dáng vẻ ung dung bình tĩnh đều là đo cô gắng gượng, thuốc giảm đau mặc dù phát huy tác dụng tốt, nhưng là thuốc ít nhất phải sau 30 phút mới có tác dụng.
Ai biết con riêng của Nam Cung lắc đầu nói:"Không phải, không phải như thế."
Thần sắc của hắn dần trở nên nghiêm túc, An Sơ Hạ cũng nghiêm túc nghe.
"Bởi vì những kẻ có tiền rất khó tìm được người bạn thật lòng với mình mà không vì tiền bạc, cho nên bọn họ liền nuôi chó, bởi vì chó bất kể giàu nghèo, đối với chủ nhân là tuyệt đổi trung thành." Nói xong, nụ cười trên môi con riêng của Nam Cung dần biến mất.
An Sơ Hạ thấy sắc mặt thay đổi, liền nhanh chóng đổi để tài:"Chúng ta nhanh đến thôi?"
"Ừ." Con riêng của Nam Cung gật đầu, tay chỉ vào ngôi nhà cách khu biệt thự không xa mấy:"Là ở chỗ này, đặc biệt yên tĩnh."
Con riêng của Nam Cung nói yên tĩnh, đó thật sự nơi yên tĩnh. Nơi này cách biệt thự chỉ có 300m, chỉ có một tầng, toàn bộ được làm bằng thủy tinh.
Có vệ sĩ nhưng không có khoá con riêng của Nam Cung thay vệ sĩ đấy của ra cho cô, tiến vào theo sau cô
Chùm đèn thủy tinh trong phòng đột nhiên sáng lên, An Sơ Hạ lúc này mới nhìn rõ nơi này nhìn giống như là một phòng tập vũ đạo. Bởi vì tứ phía đều là gương, lại còn thêm mấy thanh inox chuyên dùng trong luyện múa. Một chiếc đàn Piano nhìn đã thấy là đồ xa xỉ, quay mặt ra phía đông, đối diện cửa sổ, có thể nhìn như một mảnh cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.
Thật là đáng tiếc, hiện tại đang là mùa thu, bên ngoài cảnh sắc có vẻ buồn.
Trừ bỏ mấy thanh inox cùng chiếc Piano, còn có hai chiếc ghế dài phía ngoài, nơi này không còn những thứ khác."Nơi này...Như này là nơi tập vũ đạo a." An Sơ Hạ chần chờ nói.
Đây là vì ai mà phải thiết kê một toàn nhà chuyên dùng cho khiêu vũ a? Vì Mã Cách? Cô không có nghe hội khiêu vũ qua Mã Cách a.
Nhìn thấy cô có vẻ nghi hoặc, con riêng của Nam Cung cực kì bình tĩnh nói: "Uh, là chỗ khiêu vũ."
"Đúng là..." An Sơ Hạ hồ nghi hỏi han:"Cho ai khiêu vũ a?"
Con riêng của Nam Cung gãi gãi đầu, hắn nhìn trước sau đều có vẻ cao lãnh, lúc này lại có chút thẹn thùng:"Cho bản thân tôi nhảy, kỳ thật, tôi cực kì thích khiêu vũ."
Sét đánh giữa trời quang!
Con riêng của Nam Cung là người có ngoại hình rắn rỏi, vậy mà thích khiêu vũ!
Tuy nhiên cô không muốn mình có dáng vẻ quá kinh ngạc, tuy nhiên vẫn là nhịn không được nói một câu:"OMG!"
"Nên nói như thế nào a..." Con riêng của Nam Cung vẫn như cũ cực kì bình tĩnh:"Mỗi người đều có hình mẫu lí tưởng mà mình hướng đến, tôi đã từng một lần nghĩ mình muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm hoặc là một thầy dạy nhảy, nếu không tốt, thì tôi trở thành người đệm đàn cho người khác hoặc là nhảy nền cũng được."
Chỉ là, rất nhiều khi, mộng tưởng đã bị hiện thực làm cho biến mất. Cho nên những mộng tưởng như thế này, chỉ có thể trở thành một sở thích.
Nhìn ra được sắc mặt con riêng Nam Cung có vẻ ảm đạm, An Sơ Hạ cười để lộ hàm răng trắng, giọng nói ấm áp:" Trình độ của anh, so với những nghệ sĩ dương cầm hoặc thầy dạy vũ đạo thì lợi hại hơn nhiều, cho nên hà tất phải để ý đến cái hư danh a, đúng không?"
Con riêng của Nam Cung gật đầu, chỉ chỉ Piano nói:"Chúng ta bắt đầu đi, trước tiên tôi sẽ dạy cô các nốt, chờ cô thuần thục một chút, chúng ta sẽ bắt đầu chọn bài để học."
Tuy nhiên An Sơ Hạ do dự một chút nói:" Có thể chúng ta chỉ có thời gian là hai ngày."
Trái với sự lo lắng của An Sơ Hạ, con riêng của Nam Cung lại cực kì bình tĩnh:"Hàn Thất Lục cũng sẽ cho cô đi thỉnh danh sư? Tôi sẽ cấp tốc tìm lại một số các phương pháp để dạy cô, tránh để cho cô nói cái danh sư là cường hóa, chỉ là học một bài nhạc đơn giản, không đến mức hai ngày mà không đủ để học kịp."
Con riêng của Nam Cung chắc chắn không nghi ngờ khả năng của cô, ánh mắt An Sơ Hạ tràn đầy lòng kiên định:"Uh!"
Cô tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng con riêng của Nam Cung!
Cô nhất định có thể! Bọn họ không biết, ở ngay ngoài cửa, sắc mặt Mage tối sầm lại. Nếu nhìn trong bóng đêm thì ngương mặt cô ta có chút dọa người.
"Nguyên nhân là tới học đàn." Mage thu hồi tầm mắt, xoay người đi:"Được được, An Sơ Hạ, ta đây liền muốn xem cô trong hai ngày học thì có thể làm ra cái trò gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...