Edit:hải yến
Đây là sự thật, tuy anh ta và Hàn Thất Lục quen biết nhau thời gian không lâu, nhưng nhân cách và mị lực của Hàn Thất Lục anh ta hoàn toàn cảm nhận được. Hàn Thất Lục nói nghĩa khí, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng đối với người không liên quan, đặc biệt đối với nữ sinh không liên quan gì, mặc kệ đối phương có bao nhiêu xinh đẹp, cứ hoàn toàn là một bộ mặt băng sơn.
Nhưng An Sơ Hạ không như vậy, Hàn Thất Lục chỉ cần thấy được An Sơ Hạ, trong đôi mắt tất cả đều là sao, tựa như hoa si.
Hình dung như vậy có thể không chính xác, nhưng anh ta thực cảm thấy được Hàn Thất Lục đối với An Sơ Hạ rất để ý.
Lời này An Sơ Hạ nghe rất thoải mái, nhưng cô vẫn nói: "Lưu Đông Vũ, Hàn Thất Lục cho anh cái gì tốt rồi, anh giúp hắn nói tốt như vậy?"
"Nói thật, thật đúng là chưa cho tôi chút ưu đãi, nhưng mà cô trái lại nhắc nhở tôi rồi. Tôi quay lại cùng anh ta nói chỗ tốt đi!"
Lời của Lưu Đông Vũ làm cho cô buồn cười, nhìn cô cười rộ lên, trong lòng Lưu Đông Vũ trái lại thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bộ dạng này của An Sơ Hạ, cũng không phải là đi đập bể sân bãi.
Nếu như thực gây ra chuyện gì, anh ta làm người dẫn đường không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng anh ta tin tưởng An Sơ Hạ sẽ không là người dễ bị kích động như vậy.
Tài xế tắc xi lái xe rất được, đem xe phía trước đều đã vượt mặt, giống như bay chạy đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, Hàn Thất Lục đi tới cửa phòng bệnh Hướng Mạn Quỳ.
Củ tỷ vẻ mặt phức tạp đứng ở cửa, cửa phòng bệnh đóng chặt, hiệu quả cách âm rất tốt, cho nên chị không cần lo lắng Hướng Mạn Quỳ sẽ nghe được lời của chị.
Gặp Hàn Thất Lục lần đầu, mặt chị biểu cảm lại càng phức tạp.
"Thật có lỗi, Hàn thiếu gia, lúc này vẫn còn kêu người đến."củ tỷ vừa nói, một bên giơ đồng hồ lên nhìn thoáng qua: "Lúc này, hẳn là tan học chứ?"
"Ừ." Hàn Thất Lục gật đầu: "Cô ấy cảm xúc ổn định một chút chưa?"
Củ tỷ quay mặt, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi nói với cô ấy là không thấy cậu, nhưng cô ấy nói không nhìn thấy cậu sẽ không ăn cơm. Chảy nhiều máu như vậy, không bồi bổ sao được?"
Hàn Thất Lục sớm biết rằng Hướng Mạn Quỳ khẳng định muốn gặp hắn, lúc này cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Chị yên tâm, tôi sẽ khuyên cô ấy ăn cơm."
Củ tỷ do dự một chút, rốt cục vẫn hạ quyết tâm nói: "Một lát thời điểm cậu đi vào, mặc kệ cô ấy nói cái gì, xin cậu trước tiên hãy thuận theo cô ấy. Cảm xúc của cô ấy cực kỳ không ổn định, tôi sợ cô ấy luẩn quẩn trong lòng, lại..."
Củ tỷ nói không được, Hàn Thất Lục hiểu ý gật đầu: "Tôi biết."
Mấy phút đồng hồ sau, Hàn Thất Lục bưng một chén canh táo đỏ long nhãn vào phòng bệnh.
Thanh âm của Hướng Mạn Quỳ truyền đến: "Tôi không phải nói ngoại trừ anh ấy người nào cũng không gặp sao?!"
Hướng Mạn Quỳ nằm ở trên giường, tức giận nhìn về phía cửa, lại bất ngờ phát hiện người tiến vào không phải củ tỷ mà là Hàn Thất Lục!
Cô có chút không dám tin dụi dụi mắt, đợi người xuất hiện trong tầm mắt vẫn là Hàn Thất Lục, cô mới tin tưởng thật là Hàn Thất Lục đến đây.
"Nghe nói cô từ buổi sáng đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì." Hàn Thất Lục bưng bát canh kia đi tới bên giường Hướng Mạn Quỳ,ngồi xuống trên ghế dựa cạnh giường: "Chính mình không quý trọng mạng của chính mình còn chưa tính, nếu còn sống, cũng đừng để cho người khác vì cô lo lắng."
Hướng Mạn Quỳ ánh mắt điểm điểm sáng lên, bởi vì mất máu quá nhiều, môi của cô luôn luôn đỏ tươi trở nên không có chút huyết sắc nào, nhưng cô như vậy so với trước một bộ dạng trang điểm đậm lại đẹp hơn.
"Anh chỉ người khác, cũng bao gồm anh sao?" Cô tràn ngập mong đợi hỏi.
Rõ ràng chỉ là một vấn đề bình thường, đối với Hàn Thất Lục mà nói quả thực giống củ khoai lang phỏng tay, nhận cũng không phải, ném cũng không phải, thế khó xử.
Củ tỷ đã nói cho hắn biết, cảm xúc của Hướng Mạn Quỳ cực kỳ không ổn định, anh không thể vào lúc này lại đi kích động cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...