Edit Thao thanh
An sơ hạ sững sốt, trong lòng có phần chột dạ, đúng là cô còn không có chạm qua đàn dương cầm.
Nhưng tránh nói chuyện, cô đành phải trơ mặt gật đầu mỉm cười. "Cô đàn là bài hát nào?" Đại Hổ tiếp tục nói: "Lão đại đánh đàn cũng rất lợi hại a..., tôi bảocho anh ta cũng đi đăng ký anh ta không nghe, nếu chuyện đăng ký, nói không chừng hai người các cậu có thể cùng nhau diễn tấu."
Vừa nghe lời này, An sơ hạ tức khắc sáng mắt lên, nhìn về phía con riêng Nam Cung: " Cậu đánh đàn rất lợi hại?"
Con riêng Nam Cung còn không có nóng vội trả lời, Đại Hổ đã thay hắn trả lời: " Lão đại là tôi đã thấy anh ta đánh đàn dương cầm là lợi hại nhất, anh ta am hiểu nhất chính là bài thủ kêu....
Lão đại, là kêu tên này không sai chứ?" Nam Cung Tử Phi mặc kệ hội hắn ta, trực tiếp nói với An Sơ Hạ: " Hắn ta chính là thích nói bậy, cô biết đó."
An sơ hạ biết, Đại hổ người này mặc dù miệng nói có chút không ngừng, nhưng nói ra thì không có mấy câu là giả. Cô do dự một chút, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Nam Cung Tử Phi: " Chỉ sợ...Tôi phải phiền cậu rồi."
Nam Cung Tử Phi biểu lộ vẻ mặt khó hiểu, cũng không hỏi, chính là cùng đợi cô mở miệng. Đợi cho An Sơ Hạ đi vào nhớ ngay thời điểm, Manh Tiểu Nam đã sắp đem những đồ tốt đều giải quyết rồi.
Nhìn thấy An Sơ Hạ tiến vào, cô rút ra một tờ khăn giấy lau khóe miệng một chút rồi nói: " Tôi còn nghĩ cô không ăn a, sao lâu như vậy mới bước vào?" Cô có vẻ không quá cao hứng.
An Sơ Hạ đành phải cùng Manh Tiểu Nam giải thích một chút bọn ta cùng Nam Cung Tử Phi nói gì đó.
"Cô nói cái gì?" Manh Tiển Nam mở to hai mắt nhìn: " Vậy xem ra cái thứ âm u như thế này tự nhiên hội đàn đàn dương cầm? Cô đừng để khuôn mặt xinh đẹp của hắn lừa gạt mới phải."
"Làm sao có thể" An sơ hạ kiên định nói: " Tôi tin tưởng người Tử Phi này. Hắn đã đồng ý sẽ dạy tôi, tôi tin tưởng, tôi nhất định có thể học giỏi, không cho chính mình mất mặt"
"Cô tốt nhất là thực sự đừng để cho chính mình mất mặt. Chỉ có hơn hai ngày thời gian ít như vậy, cô thực sự có thể tin chính mình?"
Manh Tiểu Nam bên ngoài thì nói năng chua ngoa, nhưng kỳ thực bên trong thực sự lo lắng cho An Sơ Hạ. "Ừ. Tôi tin tưởng Tử Phi, cũng như tin tưởng chính mình."
An Sơ Hạ trên mặt lộ ra vẻ mặt tự tin: "Hơn nữa, tôi đã lựa chọn người anh tốt, Tử Phi nói, bài hát này gần như không có gì khó khăn. Nếu lúc đó thực sự cảm thấy chưa nắm chắc được, ta cứ một bên đàn một bên hát được rồi."
Thấy cô kiên trì như vậy, Manh Tiểu Nam cũng đã bị cô cuốn hút. Chờ hai người khi ăn xong trở về lớp học, thời gian đã tới giờ nghỉ trưa rồi.
"Các người đã đi đâu?" Hàn Thất Lục gương mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa làm cho hai người bọn họ đều thốt ra tiếng chói tai.
Vốn dĩ Hàn Thất Lục đứng suốt chỗ góc cầu thang chờ bọn họ, cũng không biết là đợi bao lâu, tóm lại, sắc mặt hắn đen sâu đáng sợ.
Lúc này đối với Mạnh Tiểu Nam mà nói, đương nhiên là "Cút" được càng xa càng tốt. Cô nói thẳng mình còn có việc nên đi trước, liền nhấc chân chuồn đi.
An Sơ Hạ vừa mới không có Mạnh Tiểu Nam thì sợ Hàn Thất Lục, cô chống lại ánh mắt của Hàn Thất Lục, thành thật nói: " Chúng ta đi ra ngoài ăn cái gì."
Hàn Thất Lục dường như muốn nói lời khác, chưa từng cùng cô suy tính ăn cơm chố nào thú vị, mà là trực tiếp hỏi: " Cô chừng nào thì đi đăng ký tham gia biểu diễn?"
Trong ánh mắt hắn viết tràn đầy cảm xúc " Vấn đề quan trọng như vậy cũng không nói cho tôi biết một chút".
"Tôi liền đoán được anh hỏi cái này". An Sơ Hạ không biết làm thế nào thở dài một hơi, hầu như mỗi người quen biết đều đã hỏi cô về vấn đề này, cô vốn tràn đầy tự tin, bây giờ biết vậy nên áp lực càng ngày càng lớn.
"Ừ?" Hàn Thất Lục không rõ chân tướng cho nên nhíu mày chờ chính cố ấy nói. An Sơ Hạ dùng ngôn ngữ ngắn ngọn nhất để giải thích hết cho vấn đề của chính mình.
Nói vừa xong, Hàn Thất Lục đã sớm cau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...