Ed: Phương Uyên
Beta: Ngọc Duyên
"Anh không nên tới tìm tôi, tôi đã nói rồi." Kim Khả ngừng lại một chút, hít sâu một hơi lúc này mới tiếp tục nói: "Anh là người đã có gia đình, mặc dù chúng ta bây giờ chẳng qua là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng là tôi cảm thấy, chúng ta không nên gặp mặt tốt hơn."
Điện thoại rơi xuống, An Sơ Hạ rõ ràng cảm giác được thân thể Hàn Thất Lục chấn động.
Hiển nhiên, anh cũng biết mình là hiểu lầm Hàn Lục Hải. Từ khi còn bé Hàn Thất Lục cùng Hàn Lục Hải khá thân thiết, Hàn Lục Hải đối với cái gia đình này là toàn tâm toàn ý.
"Là tôi thẹn với cô." cánh tay Hàn Lục Hải phát run, hồi lâu, anh vươn tay ra, ở trên vai Kim Khả vỗ mấy cái, thở dài nói: "Nếu như đến nơi đó khí hậu không tốt, không cần cố gắng."
"Tôi biết." Kim Khả giọng nói vẫn là nhẹ nhàng không sợ hãi, nhưng giờ phút này, giọng nói cũng hơi có vẻ run rẩy.
Hai người bọn họ, là yêu thương lẫn nhau, chỉ là một người trong lòng còn lễ nghĩa, một người gánh vác trách nhiệm gia đình, giữa họ, liền nữa không còn có thể.
Đáy lòng An Sơ Hạ rất là xúc động, cô không biết nên hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào.
"Tôi đi đây." Hàn Lục Hải nói xong, xoay người, rời đi.
Mãi cho đến rời đi gian phòng này, Hàn Lục Hải cũng không có quay đầu lại.
Cửa phòng, nhẹ nhàng đóng, Hàn Lục Hải lúc này tất nhiên đã thật rời đi.
Hoảng hốt An Sơ Hạ tựa hồ nghe thấy Hàn Thất Lục thở hổn hển một hơi, tựa hồ có thứ gì từ đáy lòng của anh dâng lên. Sẽ là cáigì đây? Có lẽ là trải qua, tuổi thơ, tất cả đè nén những thứ thống khổ, đều ở đây một tiếng đóng cửa, hóa thành tro bụi.
"Đi ra đi." Kim Khả giọng nói nhàn nhạt lộ ra một cỗ xa lạ, bọn họ như mới vừa gặp mặt như vậy chia ly.
Nghe nói, Hàn Thất Lục chậm rãi đẩy cửa tủ đi ra ngoài, An Sơ Hạ liền đi theo anh đi ra ngoài. Mặc dù đây là tủ treo quần áo, nhưng ở bên trong như vậy chút thời gian, cô vẫn bị buồn bực đầu đầy là mồ hôi. Dĩ nhiên, Hàn Thất Lục cũng không khá hơn chút nào.
Kim Khả vẫn như cũ duy trì tư thế từ lúc Hàn Lục Hải đi, mà Hàn Thất Lục đi sau khi đi ra vẫn trầm mặc, tựa hồ có chút không biết theo ai.
An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, liền chủ động mở miệng nói: "Cái đó... Dì."
"Đừng gọi tôi là dì." Kim Khả lãnh đạm địa liếc về cô một cái, thoáng qua ánh mắt rơi vào trên người Hàn Thất Lục: "Các người không có làm gì sai, cũng không cần xin lỗi tôi, dù sao ban đầu, là tôi làm sai. Nếu không phải là cậu khi đó chạy tới phòng làm việc của ba cậu, ba cậu cũng sẽ không chịu quyết tâm cùng tôi cắt đứt quan hệ."
Hàn Thất Lục sửng sờ một chút, vội vàng hỏi tới: "Bà nói gì?"
"Khi đó chúng tôi quả thật nghĩ tới ở bên nhau lần nữa." Kim Khả vòng vo, đưa mắt rơi vào ngoài cửa sổ: "Nhưng là cậu với ba cậu ngay mặt nói tất cả mọi chuyện, sau đó ba cậu gọi điện thoại báo cho tôi chuyện này. Cho nên chúng tôi... Mặc dù luôn luôn liên lạc, nhưng chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì. Nói cách khác, ba cậu chưa bao giờ phản bội gia đình cậu."
"..." Hàn Thất Lục mím chặt môi, khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin.
Nhưng là Hàn Thất Lục biết, những lời này, dĩ nhiên là thật.
Hàn Thất Lục nắm chặt tay thành quả đấm, cho tới nay, anh cũng hiểu lầm... ông già.
Bởi vì quan hệ của gia tộc, ông nhất định đám hỏi. Nhưng nếu đã kết hôn, trong lòng ông mặc dù còn yêu Kim Khả nhưng lại giả vờ quên đi, thậm chí cho tới bây giờ không có cách nào quên được, nhưng trong lòng ông vẫn có một trách nhiệm.
Đạo đức cùng trách nhiệm.
An Sơ Hạ thở dài một cái. Từ nay về sau, cô có thể thản nhiên mặt đối mặt nói chuyện cùng Hàn Lục Hải. Loại cảm giác này, thật là không diễn tả được thoải mái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...