Edit: Phương Uyên
Beta: Ngọc Duyên + La Pluie
Điều gì khiến cho nữ sinh tên Đỗ Giản Nhiên này thay đổi lớn như vậy? Chẳng lẽ... là có người điều khiển sau lưng?
Như vậy, người kia là ai? Có gì liên quan đến chuyện này sao?
Tình cảnh bây giờ không cho phép An Sơ Hạ nghĩ nhiều như vậy được, cô quay người về phía Hàn Thất Lục nói: "Vậy anh đỡ cô ấy lên trên xe đi, động tác nhớ cẩn thận một chút, đừng làm người ta đau."
Lời dặn dò này có bao nhiêu y tứ, cô chú ý thấy sắc mặt Đỗ Giản Nhiên có chút mất tự nhiên. Quả nhiên vừa nói như thế đã không vui sao?
"Tôi biết." Hàn Thất Lục gật đầu, tiếp theo dặn dò cô: "Tôi đứng ở cửa phòng học chờ em, em đạp xe tới xong cũng nhanh chóng trở về lớp học. Trên đường nhớ phải cẩn thận một chút, đừng đi quá nhanh. Em không muốn sống người khác còn phải sống."
Mặc dù lời này của Hàn Thất Lục không dễ nghe, nhưng dù là kẻ ngu ngốc cũng nhận ra có sự quan tâm sâu sắc trong lời nói.
"Tôi biết." An Sơ Hạ thuận miệng đáp một tiếng, nhấc chân ngồi lên xe đạp, bàn chân vừa đạp, chiếc xe liền ngoan ngoãn tiến phía trước.
An Sơ Hạ đi xa, Hàn Thất Lục mới thu hồi tầm mắt, móc điện thoại di động trong túi ra ấn một dãy số: "Xuống xe một chút."
Chỉ bốn chữ này, đã khiên chú lái xe ngồi ở ghế trước lập tức xuống xe, nhanh chóng chay đến bên cạnh anh: "Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi vừa mới thấy Thiếu phu nhân đi xe đạp?"
"Cô ấy nói ăn no quá, muốn đổi sang đi xe đạp." Hàn Thất Lục vừa nói vừa chỉ vào người Đỗ Giản Nhiên nói: "Cô ta ngã nên bị thương, cho cô ta đi nhờ một đoạn đường, ông đỡ cô ta lên xe."
Đỗ Giản Nhiên đột nhiên sửng sốt, cô ta còn nghĩ Hàn Thất Lục sẽ đỡ mình lên xe. (Mơ đi cưng....)
Ngẩn ngơ chốc lát, chú tài xế đã đưa tay tới, còn Hàn Thất Lục cũng đi về hướng chiếc xe đang dừng kia.
Đỗ Giản Nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm. Một lát sau, cô ta hướng về phía chú tài xế nở một nụ cười, nói: "Cảm ơn chú, tuy nhiên cháu nghĩ mình có thể tự đi được."
Nói xong, cô ta khập khễnh bước từng bước về phía chiếc xe.
Sau khi An Sơ Hạ đạp xe đi, rất nhanh liền bỏ lại chiếc xe kia ở phía sau. Nghĩ đến buổi trưa cô có thể cầm năm mươi vạn đổi lấy danh tính của người đến lấy ảnh chụp, trong lòng cô có chút kích động không thể kìm nén.
Vậy cũng phải... Cô có thể làm một chút chuyện vì Manh Tiểu Nam rồi, đúng không?
Đang suy nghĩ hết sức lung tung, chiếc xe quen thuộc đã phóng qua, một cánh tay giơ ra từ cửa kính xe, vẫy vẫy cô. Ngay sau đó, chiếc xe lao vụt đi, biến mất khỏi tầm mắt cô.
"Hàn Thất Lục tên khốn kiếp này!" An Sơ Hạ thầm mắng chửi, tăng nhanh tốc độ đạp xe.
Ở cổng học viện Tư Đế Lan, mỗi ngày đều có rất nhiều người hâm mộ não tàn đứng chờ xe của nhà họ Hàn, dĩ nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ. Khi chiếc xe nhà họ Hàn dừng lại, những người hâm mộ lập tức thét lên, không ít người giơ cao máy ảnh, điện thoại di động chụp hình.
Hàn Thất Lục mặc dù rất ghét người khác chụp ảnh anh, nhưng mỗi buổi sáng lúc đi học anh đều mặc kệ những nữ sinh này. Cho nên chờ anh xuống xe các nữ sinh liền tranh thủ chụp một vài bức ảnh.
Chú tài xế bước xuống xe mở cửa giúp Hàn Thất Lục, các nữ sinh thét chói tai và lập tức phấn khởi kích động. Tuy nhiên, cửa xe bên kia cửa vừa mở ra, không ít người đều mở to hai mắt kinh ngạc.
Vị trí kia... Vẫn luôn luôn là chỗ ngồi của An Sơ Hạ, vậy mà hôm nay từ trên xe bước xuống lại không phải cô ấy. Mà An Sơ Hạ cũng không xuất hiện, đây là chuyện gì?
"Trời ạ... Mắt tôi có vấn đề rồi sao? Nữ sinh kia là ai? Tại sao không phải là An Sơ Hạ?"
"Đừng hỏi tớ, tớ cũng không biết. Thế nhưng, nữ sinh kia là ai hả?"
Rất nhiều người tíu tít tò mò về thân phận "Nữ sinh kia", những người biết Đỗ Giản Nhiên mở miệng nói: "Cô ta mà các cậu cũng không nhận ra? Chính là con gái của Chủ tịch công ty thực phẩm Tự nhiên, Đỗ Giản Nhiên."
"Cô ta chính là Đỗ Giản Nhiên à... Cha cô ta không phải là kẻ tình nghi buôn bán ma túy đang bị bắt sao? Tại sao còn có thể đến học ở Tư Đế Lan?" Có người nói liên tiếp như đang chất vấn.
Học phí ở Tư Đế Lan mỗi năm cao ngất ngưởng khiến cho người ta nghe thấy phải giật mình, con cái một gia đình sa sút làm sao có thể tiếp tục đến học ở Tư Đế Lan?
"Không biết, hình như là cha và mẹ cô ta đã ly hôn, mẹ cô ta lại đi tìm một người giàu có, nghe nói người giàu có đó là người ngoại quốc."
Đào bới gia sản của một học sinh ở Tư Đế Lan chỉ trong một thời gian ngắn cho tới bây giờ đều rất dễ dàng. Những người này quá nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng tám chuyện thì đặc biệt quái đản.
"Trời ạ... Thì ra mẹ cô ta như vậy! Cô ta chắc chắn cũng không khá hơn chút nào! Tại sao Thất Lục thiếu lại mang loại người như thế đi học nhỉ?"
"Chính là... Nhất định cô ta đã dùng gian kế nào đó!"
Các nữ sinh kịch liệt thảo luận không tránh khỏi truyền đến tai Đỗ Giản Nhiên, cô ta nhíu mày một cái, cố gắng coi như không nghe những thứ ngôn ngữ khó nghe kia, trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Thất Lục nói: "Thật xin lỗi anh, Thất Lục thiếu gia, khiến cho anh phải gặp phiền toái rồi. Tôi sẽ đứng đây chờ chị Sơ Hạ đi xe đạp tới."
Hàn Thất Lục gật đầu, cũng không đáp lại lời xin lỗi của Đỗ Giản Nhiên, tầm mắt chỉ rơi vào chân của cô ta, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi chú ý thấy, hình như gương của xe nhà chúng tôi đã đụng vào cô một chút, nên cô mới ngã xuống. Nếu như cần đi bệnh viện kiểm tra, có thể nói với tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ phí thuốc thang."
Nói xong, Hàn Thất Lục không hề nhìn cô ta, liền nhấc chân bước đi. Các nữ sinh đang xúm lại thành một vòng, lập tức tự động dẹp ra tạo thành một con đường.
"Hoá ra nguyên nhân là như vậy, Đỗ Giản Nhiên mới có thể ngồi cùng xe với Thất Lục thiếu gia. Tại sao xe không đụng vào tôi?"
"Vận may cũng thật tốt nhỉ? Không phải là cô ta cố ý đụng vào chứ?"
Các nữ sinh rối rít nhìn Đỗ Giản Nhiên, ánh mắt ẩn chứa sự nham hiểm khiến cho người ta phải ớn lạnh.
"Này! Đỗ Giản Nhiên, An Sơ Hạ đâu? An Sơ Hạ không đi học cùng với Thất Lục thiếu gia sao?" Một nữ sinh hỏi với giọng nói thiếu thiện cảm.
"Tôi không biết." Khuôn mặt Đỗ Giản Nhiên như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng trả lời: "Hình như cãi nhau cùng Thất Lục thiếu gia, cho nên hôm nay tự mình đạp xe đến trường học."
Nói xong, Đỗ Giản Nhiên đẩy nữ sinh kia ra, nhanh chóng đi về hướng phòng học.
Tại lối vào học viện, một nữ sinh mặc đồng phục học viện Tư Đế Lan lẳng lặng đứng ở một góc, ánh mắt rơi vào thân người Đỗ Giản Nhiên càng ngày càng xa kia, khóe miệng của cô ta, dần dần nở một nụ cười thâm hiểm.
"Trẻ nhỏ cũng thật dễ bảo..." Nữ sinh kia nói một câu nhẹ nhàng như vậy, tiếp đó cũng bước đi về hướng bên trong học viện Tư Đế Lan.
Bên kia, một lúc lâu sau cuối cùng An Sơ Hạ cũng đạp xe tới đích --- cổng trường học.
Thời điểm này, chỉ còn mười mấy phút nữa là đến thời gian vào học, cô nhảy xuống xe đạp, dắt xe đi về hướng cổng trường.
"Ôi... Tôi còn đang tự hỏi là ai đây, bỗng nhiên đạp xe đi học. Thì ra là cô à, An Sơ Hạ." Một giọng nói vang lên, thanh âm vô cùng lớn hấp dẫn không ít ánh mắt.
An Sơ Hạ dừng một chút, liếc nhìn về phía giọng nói phát ra. Hứa Niệm Niệm bước xuống từ trên xe, đang đi về phía cô.
"Thật là xui xẻo...." Trong lòng An Sơ Hạ thầm nhủ một câu như vậy, liền quay đầu tiếp tục đi về hướng học viện Tư Đế Lan. Cô cũng không muốn mới sáng sớm đã xảy ra tranh chấp với Hứa Niệm Niệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...